Lãng Mạn Đời Thường

Chương 6: Margarita



Nhà trọ của Tống Dĩ Lạc đón vị khách đầu tiên vào tiết Hàn Lộ, sau một chuỗi ngày nắng nóng không mưa từ Thu Phân.

Đó là một cô gái đến từ Bắc Kinh, họ Vương, vào nhận phòng sau một ngày gọi điện đặt trước. Tống Dĩ Lạc ghi lại thông tin cơ bản của khách rồi hỏi cô thời gian nào sẽ đến. Cô gái ấp úng, hơi ngượng ngùng hỏi chủ nhà trọ có thể mở cửa cho cô vào lúc 2-3 giờ sáng không. Tuy hơi trễ, nhưng Tống Dĩ Lạc gần đây cũng nhận thêm việc thiết kế cho người ta, khi bận thì cũng khoảng giờ ấy mới ngủ, nên cậu vui vẻ đồng ý.

Cô Vương vào ở rất thuận lợi. Tống Dĩ Lạc mở cửa, đưa cho cô chìa khóa căn phòng trong cùng trên hàng lang tầng hai, rồi thân thiện chúc ngủ ngon.

Vậy là sáng hôm sau Thẩm Vân Hoài tỉnh dậy kéo rèm cửa sổ ra, liền gặp ngay một cô gái trẻ lạ mặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cô gái đỏ mặt kéo rèm lại. Lúc này Thẩm Vân Hoài mới giật mình nhận ra mình có thói quen ngủ trần.



“Xin lỗi.” Thẩm Vân Hoài rửa mặt xong, rời quán bar, mang một ly trà sữa sang cho cô gái vô tình nhìn thấy anh ở trần: “Cậu chủ Tống không cho tôi biết là vị khách quý giá đầu tiên của cậu ấy đã nhận phòng đêm qua.”

Cô Vương uống trà sữa, cảm nhận được mùi thơm của trà lan tràn trong miệng, cô phất tay: “Ha ha ha ha không sao đâu.”

Lúc này, một dì khá lớn tuổi do Tống Dĩ Lạc mời đến chăm lo ăn uống cho khách trọ đã làm xong bữa sáng, gặp Thẩm Vân Hoài cũng không lấy làm lạ. Còn cô Vương thì đã được Tống Dĩ Lạc đánh tiếng trước khi vào ở, nên dì không bất ngờ.

“Cậu chủ Tống chưa dậy à?” Dì cười hiền lành: “Cô đến đây nào, bữa sáng đã sẵn sàng, cô cứ lấy tự nhiên, không ngon hay không hợp khẩu vị thì nói với tôi.”

Thẩm Vân Hoài cười cười, nâng tay xem đồng hồ: “Phải thêm 5 phút nữa.”

Quả nhiên đúng là sau 5 phút, khi kim phút của đồng hồ chỉ đến số 20, chú chim cu gáy trong cái đồng hồ cổ ở phòng khách của nhà trọ nhảy ra, kêu “cúc cu” đúng 9 lần. Tống Dĩ Lạc từ gác xép đi xuống, thấy ngay Thẩm Vân Hoài đang mỉm cười nhìn mình, còn đối diện anh là cô Vương mà tối qua chỉ vừa mới gặp mặt.

“Đồng hồ sinh học của anh Tống chính xác thật đấy, không giống tôi ngày nào cũng ngủ quá giờ, thật hâm mộ.” Cô Vương cắn một miếng trứng chiên, tỏ ra bất bình.

“Có đâu.” Tống Dĩ Lạc cười cười cho qua: “Hôm nay cô Vương có kế hoạch gì không?”

Cô Vương lắc đầu: “Đi loanh quanh đây thôi, anh Tống có nơi nào hay giới thiệu với.”

“Vậy…” Tống Dĩ Lạc liếc Thẩm Vân Hoài: “Ở góc đường này có tiệm mì của hai ông bà cụ, món miến chua cay ở đó được lắm, cô có thể thử.”

Thẩm Vân Hoài bất ngờ chen thêm một câu: “Phải kèm sủi cảo, như thế là ngon nhất, cậu chủ Tống có thể ăn một bữa 10 cái.”

Cô Vương vừa ăn cháo vừa nhìn sang hai bên trái phải, như đang cân nhắc hai người này hình như có gì đó.

“Buổi tối có thể ghé quán bar của ông chủ Thẩm uống rượu.” Tống Dĩ Lạc cười tinh nghịch, rời chớp mắt với Thẩm Vân Hoài: “Dù sao cũng là vị khách đầu tiên của tôi, rất quý giá, ông chủ Thẩm chắc cũng nể mặt tôi mà giảm giá chứ nhỉ?”

Thẩm Vân Hoài ngứa tay nghịch tóc Tống Dĩ Lạc, vừa cười vừa mắng cậu chỉ biết tranh thủ.

Tối đó khi cô Vương đến, Tiểu Trần dẫn cô vào chỗ ngồi, cười hì hì bảo tình cờ hôm nay có một thanh niên ghé quán bar, chơi ghi-ta siêu đỉnh, Lý Mậu bèn mặt dày mời người ta ở lại làm ca sĩ chính một đêm.

Lý Mậu đưa cho cô Vương một ly Margarita. Tống Dĩ Lạc và Thẩm Vân Hoài đang khiêng hai thùng bia cùng đẩy cửa vào, còn chào hỏi.

“Mọi người quen nhau à?” Tiểu Trần ném khăn lau vào trong chậu nước.

“Khách của nhà trọ tôi.” Tống Dĩ Lạc cười đáp: “Cảm phiền chăm sóc cô ấy nhé.”

Tiểu Trần hùng hổ vỗ ngực đảm bảo không thành vấn đề, khiến cô Vương thích thú cười mãi.

Sau đó, Tống Dĩ Lạc bị Thẩm Vân Hoài gọi đi giúp đỡ gì đó, cô Vương không còn gặp lại cậu nữa. Khi cô uống cạn ly rượu, thanh niên trên sân khấu mới bắt đầu cầm móng gảy đàn dạo chơi trên những sợi dây ghi-ta. Giọng hát của anh ta trầm khàn đặc biệt, hát đến đoạn cao trào của bản nhạc, anh ta đang hát gì nhỉ? À, hát rằng, nhân vật mấu chốt của câu chuyện chính là em, tuyến chính là nỗi chua xót và say đắm đang cuộn trào.

Cô Vương thở dài đầy sầu muộn như chợt nhớ lại quá khứ, muốn gọi Lý Mậu thêm một ly, nhưng bàn tay lại bị Thẩm Vân Hoài không biết xuất hiện từ đâu nhấn xuống.

“Cô Vương mà uống say thì tôi không dễ giải thích với cậu chủ Tống đâu đấy.” Thẩm Vân Hoài cười xin lỗi.

Cô Vương bất đắc dĩ phải nhận lấy ly nước mật ong mà Lý Mậu đưa sang, nhấp một miếng: “Được rồi, nhưng sao không thấy anh Tống đâu nhỉ?”

“Đang gọi điện ở đằng sau.”

“Vậy à.” Cô Vương nháy mắt nghịch ngợm với Thẩm Vân Hoài: “Tuy hơi đường đột, nhưng có thể cho tôi số Wechat của anh Tống không?”

Thẩm Vân Hoài ngoảnh mặt đi, nửa gương mặt chìm trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, khiến người ta khó mà nhìn rõ: “Sao cô Vương không tự hỏi xin cậu chủ Tống đi? Không được cậu ấy cho phép, tôi không dám tùy ý cho đâu.”

“Thì vì ngại chứ sao.” Cô Vương chu miệng, tiếc nuối nói.

Thẩm Vân Hoài không kịp trả lời, người kia đã thò đầu ra khỏi nhà kho, cố sức gọi tên anh trong tiếng ồn ào của quán bar. Thẩm Vân Hoài vội đáp lời, rồi nhanh chóng đi mất. Ánh mắt cô Vương đuổi theo bóng lưng anh trong ánh đèn nhấp nháy, thấy anh dịu dàng cúi đầu trò chuyện với Tống Dĩ Lạc, còn cậu thì cau mày nâng tay lên vỗ anh mấy cái. Cuối cùng cả hai khoác vai nhau đi vào trong kho.

“Hai người họ là người yêu sao?” Cô Vương bất giác tò mò, hỏi Tiểu Trần.

Tiểu Trần không hiểu gì cả: “Hở? Ai? Ông chủ và anh Lạc? Không phải đâu.”

Lý Mậu nghe vậy thì cười khẽ. Tiểu Trần bất mãn hỏi hắn có ý kiến gì, hắn cũng chỉ lắc đầu.

“Có thể nói là, vẫn chưa thôi.”

Lý Mậu nói rất khẽ, nghe mông lung giữa tiếng nhạc vang dội.