Làm Càn

Chương 64: Đường đột đến cô rồi



Chương 64: Đường đột đến cô rồi

Tần Ý Nùng uống một ngụm rượu, đột nhiên bị sặc, cô ấy rút giấy ăn trêи bàn kính xoay, thong thả đè lên môi, sau đó ho khẽ thành tiếng.

Lỗ tai Đường Nhược Dao nghe thấy, ép kϊƈɦ động lập tức quay đầu nhìn lại, vẫn từ tốn nói xong câu kia mới giả vờ hờ hững liếc Tần Ý Nùng một cái.

Không biết có phải vì nguyên nhân ánh sáng hay không, lớp trang điểm trêи khuôn mặt của Tần Ý Nùng không đậm như thường ngày, cả người cũng không ủ rũ. Khi che môi ho, trêи mặt giống như khẽ ửng đỏ, nhưng loại ửng đỏ đó không phải là loại ửng đỏ tự nhiên, mà có chút ửng đỏ giống như bị bệnh, khiến người ta liên tưởng đến hai câu "nhược liễu phù phong", "bệnh như Tây Tử", để mọi người vô thức sinh ra cảm giác thương xót.

Đường Nhược Dao chỉ thoáng nhìn cô ấy một cái, cũng không cách nào giữ trạng thái bình thường tiếp tục bàn luận đề tài kia với Đới Vĩnh Thanh được nữa, hẹn lần sau có thời gian xin tiếp tục chỉ dạy ở phim trường.

Cô đang nghĩ có nên quan tâm Tần Ý Nùng theo tính tượng trưng hay không, chỉ nghe thấy đối phương ngừng lại cơn ho kéo dài một cách lạ lùng, tiếp tục mở bình rượu tự châm tự thưởng.

Tần Ý Nùng nhấp môi một ngụm, nghĩ: Rượu này không có vị chua, vẫn khó uống như thế.

Đường Nhược Dao nhíu mày nhanh không thể phát giác, cô cho rằng Tần Ý Nùng cũng giống như những người ở xã hội thượng lưu, khi rảnh rỗi tâm tình vui vẻ liền uống chút rượu vang trợ hứng, nhưng không ngờ được, tư thế uống rượu của cô ấy, lại giống như một kẻ nghiện rượu.

"Cô Tần." Thấy bàn đồ ăn đầy ắp của Tần Ý Nùng chưa ăn được mấy miếng, nhưng rượu lại uống như nước, cuối cùng Đường Nhược Dao không thể nhịn được mở lời. Đương nhiên, ngữ điệu của cô không có chỉ trích, cũng không dám chỉ trích, mà là nhích lại gần trước mặt cô ấy dịu dàng nhỏ tiếng gọi một câu.

Hai người họ là diễn viên chính, tuy Đường Nhược Dao còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có giải thưởng trong tay, phóng mắt ra cả phòng ăn cũng coi như đủ tư cách ngồi bên Tần Ý Nùng.

"Ừm?" Tần Ý Nùng uể oải quay đầu, cười với cô một cái.

Ngoài mặt chị ấy dường như rất hay cười, không biết là thật sự vui vẻ hay giả vờ vui vẻ? Trong lòng Đường Nhược Dao thoáng qua một suy nghĩ.

"Món gà ác hầm sâm kia cũng không tệ, có cần em múc cho cô một bát nếm thử không ạ?" Đường Nhược Dao không trực tiếp khuyên cô ấy không uống, mà lòng vòng đổi phương pháp khác.

Tần Ý Nùng làm biểu cảm suy nghĩ, chậm chạp nói: "Ờ."

Tim gan Đường Nhược Dao cũng khẩn trương theo cô ấy, ánh mắt vô tình cố ý nhìn đến chai rượu vang bên cạnh cô ấy, rượu trong bình đã cạn đến nửa.

Tần Ý Nùng chú ý đến ánh mắt của cô, trong lòng nói: Thì ra là như thế.

Cô ấy không nhanh không chậm trêu đùa Đường Nhược Dao một lúc, mới mở miệng nói một chữ đáng giá nghìn vàng: "Thử xem."

Đường Nhược Dao thở phào, cũng không ân cần quá mức đứng dậy múc canh cho cô ấy.

Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng rất giống nhau, tuy gầy, nhưng không phải tạng người gầy guộc yếu ớt vô cùng, khuôn mặt đoan chính hào khí, có thể chống đỡ được những bộ đồ cổ trang Hán phục dày nặng, cũng có thể nhẹ nhàng toát ra vẻ tươi mới. Đối với diễn viên mà nói, ngoại hình không phải là điều quan trọng nhất, nhưng ngoại hình cũng rất quan trọng, rất ít diễn viên có thể hoàn toàn thoát khỏi sự hạn chế từ ngoại hình, trêи màn bạc, mức độ yêu cầu về ngoại hình, diện mạo của diễn viên lại càng hà khắc hơn.

Theo như người xưa nói, chính là ông trời ban tặng cơm ăn, hai bọn họ đều như thế.

Ngón tay của Đường Nhược Dao thon dài, khớp tay rõ ràng, da tay trắng bóc mịn màng, lúc dùng sức dễ dàng nhìn thấy gân xanh dưới da nổi lên, mạnh khỏe mà có lực. Cho dù tay đơm cơm, hay là múc canh đều rất vững vàng...

Ồ.

Tần Ý Nùng đột nhiên mất hồn theo một chiều hướng khác.

Cũng không phải lúc nào cũng vững vàng, lúc càn rỡ ôm cô ấy chẳng vững chút nào.

"Cô Tần, cẩn thận bỏng." Đường Nhược Dao nhỏ tiếng nói.

Tần Ý Nùng tỉnh táo, dùng đũa đảo được hai miếng thịt gà mỏng dính ở dưới đáy bát, rũ mi mắt dài xuống.

Tần Ý Nùng có canh cũng không uống rượu nữa, dù sao cũng không có mùi vị gì, khả năng chứa đồ của bụng cô ấy cũng có hạn, nước canh đầy bụng rồi, đương nhiên rượu sẽ bị đẩy ra sau.

Sau khi cơm no rượu say, mọi người trong phòng ăn cũng tự về phòng mình.

Chỉ có Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng ở cùng một tầng, những diễn viên khác đều được quản lí đoàn làm phim thống nhất sắp xếp ở một tầng khác.

Mọi người trong thang máy lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại hai người và trợ lí, đến hành lang thì dừng lại, một trái một phải, Tần Ý Nùng đứng trước cửa phòng mình, cánh cửa sau lưng được Quan Hạm mở ra, ánh sáng trong phòng tràn ra chiếu rọi nửa người cô ấy.

"Bạn nhỏ, ngủ ngon." Tần Ý Nùng lộ ra nụ cười hiền hòa.

"Ngủ ngon, cô Tần." Đường Nhược Dao khẽ cong người đáp lời.

Ai vào phòng nấy.

Đường Nhược Dao dựa lưng vào cửa, mạnh mẽ cắn môi, phì ra một hơi từ lỗ mũi.

Gọi ai là bạn nhỏ chứ? Gọi suốt cả một buổi tối, cô có phải bạn nhỏ hay không, Tần Ý Nùng không rõ sao?

Lúc trước khi làm gì đó với mình, chị ấy coi mình như bạn nhỏ sao?

Đồ cầm thú!

...

Tần-cầm thú-Ý Nùng nhấc ấm nước nóng trêи bàn lên, rót cho mình một cốc nước, nước đun trước khi cô ấy ra khỏi phòng, ấm siêu tốc này có hiệu quả giữ nhiệt rất tốt, rót ra vẫn còn ấm.

Tần Ý Nùng đưa mũi lên trước, ngửi ngửi mùi nước, không ngửi thấy hương vị kì lạ nào, yên tâm uống một ngụm.

Quan Hạm: "Chị Tần, chị An Linh vừa gửi tin nhắn cho em, nói đã điều tra được rồi."

Nội tâm Tần Ý Nùng không có hứng thú, nhưng vẫn nể mặt nhướng mày một cái, biểu thị bản thân hiếu kì: "Là ai?"

Quan Hạm báo cáo một cái tên.

"Là cô ta à." Giọng điệu của Tần Ý Nùng trần thuật một câu vô cùng bình thường giống như "mặt trời hôm nay lại mọc đằng đông", uống thêm một ngụm nước, mang theo ý cười thấp thoáng: "Sau đó?"

Quan Hạm nói: "Chị An Linh nói nếu đối phương tung tin tức, có lẽ sẽ chọn thời cơ tung ra, mượn nhiệt độ phim mới khởi quay để bôi nhọ chị một phen, làm chơi ăn thật."

Tần Ý Nùng gật đầu, cười bình luận: "Không tệ, còn có thể tiết kiệm một khoản tiền, tính toán cũng tỉ mỉ đấy."

Quan Hạm sốt ruột cả một tối, Tần Ý Nùng lại hờ hững coi nhẹ. Cô không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng sắp tức thành hồ lô rồi.

An Linh không sớm chiều ở cạnh Tần Ý Nùng, có những chuyện An Linh không thấy được, Tần Ý Nùng vừa nói liền tin, chỉ ở sau lưng hận rèn sắt không thành thép. Nhưng Tần Ý Nùng không thể hoàn toàn giấu được Quan Hạm, người ngoại trừ lúc đi ngủ căn bản đều ở cùng cô ấy toàn thời gian, hôm nay lúc cô cùng Tần Ý Nùng vào phòng, người phụ nữ kia nằm trong chăn, đôi mắt đẹp đẽ dạt dào cảm xúc, lại mang theo một chút căng thẳng, thấp thỏm nhìn tới.

Biểu cảm trong khoảnh khắc đó của Tần Ý Nùng, còn sâu đậm hơn cả ghét bỏ, dường như cô ấy đột nhiên liên tưởng đến chuyện gì đó, sắc mặt trở nên mơ hồ, vô cùng khó coi, giơ tay ấn lấy lồng ngực, ép xuống kϊƈɦ động muốn nôn mửa, đẩy cửa chạy ra.

Nếu không phải Tần Ý Nùng hoàn toàn không có cách nào ở chung một phòng với người kia, tình hình bản thân lại không tốt, Quan Hạm làm sao có thể đứng ngoài cửa gọi điện thoại, còn để Đường Nhược Dao nghe được, còn nhìn được cảnh tượng bên trong.

Nếu nói Tần Ý Nùng không quan tâm, chẳng bằng nói cô ấy không muốn quan tâm, hơn nữa vẫn dùng suy nghĩ như thế để thôi miên bản thân rằng cô ấy thật sự không quan tâm.

Nếu cô ấy thật sự không để ý người khác vu khống bản thân, tại sao ngón tay sau lưng lại lặng lẽ nắm thành quyền? Tại sao lại muốn trải cho Đường Nhược Dao một con đường thênh thang hoàn toàn khác với bản thân?

"Có phải gần đây cô ta không kiếm được tiền, cho nên chỉ có thể hà tiện như thế, lấy được tư liệu bẩn cũng muốn tăng nhiệt độ phim một phen." Năm ngón tay nắm chặt của Tần Ý Nùng dần dần thả lòng, đùa giỡn nói.

Quan Hạm nhìn cô ấy, mặt không cảm xúc: "Có lẽ là như thế."

Tần Ý Nùng hé môi, dường như muốn nói gì đó, đến đầu lưỡi lại bỏ ý định, chỉ nói: "Đêm khuya rồi, về ngủ đi."

Quan Hạm vâng một tiếng, đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa cô còn nhìn vào phòng một cái, Tần Ý Nùng tựa vào bàn, một tay bưng cốc nước đã uống được nửa, cúi mắt xuống, yên lặng ngẩn người, góc nghiêng bị ánh đèn nhuộm lên càng thêm phần lạnh giá.

Phát giác được ánh mắt của Quan Hạm, Tần Ý Nùng ngẩng đầu, dường như là phản ứng bản năng, khóe môi cô ấy nhanh chóng làm động tác đã lặp đi lặp lại ngàn vạn lần trong kí ức, lập tức cong lên một nụ cười khẽ xinh đẹp.

"Ngủ ngon." Người phụ nữ ấy tươi cười tự nhiên.

"Ngủ ngon." Tâm tình Quan Hạm phức tạp đóng cửa lại.

Cạch.

Cửa phòng khẽ vang lên tiếng khóa.

Nụ cười trêи mặt Tần Ý Nùng lập tức biến mất.

Cô ấy kéo ghế ngồi xuống, đá đôi dép lê dùng một lần đi, hai chân giơ lên đặt lên ghế, chân dài tay dài tủi thân cuộn lại, cả người rúc vào chiếc ghế chật hẹp bức người, nghiến răng nghiến lợi, cả đầu sống chết ép xuống đầu gối.

Cách đó mấy bước là chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại, nhưng trong màn đêm lại giống như dã thú với chiếc miệng rộng đang há to, không quan tâm đến bất cứ điều gì sắp nuốt chửng cô ấy. Tần Ý Nùng vô thức run lên, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô, cô ấy giống như chim non sợ cành cong, bất ngờ ngẩng đầu lên, đồng tử đột ngột co lại, phản ứng lại, sau lưng đã lạnh loát mồ hôi.

...

Đường Nhược Dao tắm rửa xong, ngồi trêи giường nghiên cứu kịch bản, kịch bản mới đến tay cô được một tháng, mép giấy đã bị lật không còn bằng phẳng.

Điện thoại đặt ở một bên rung lên một lúc.

Đường Nhược Dao đem tờ giấy ghi chú đã viết xong trong tay kẹp vào quyển kịch bản, mới cầm điện thoại chậm chạp trượt mở khóa màn hình.

Là nhóm chat nhóm kịch bản, sau khi cô vào đoàn làm phim, nhóm chat này cũng không còn tác dụng, nhưng không có ai rời nhóm, vẫn ở lại đó. Trong lòng cô nhớ tới đoạn kịch bản ban nãy, tâm trạng thấp thỏm nhấp vào tin nhắn, nhưng vừa nhìn thấy người gửi tin nhắn lại ngẩn ra.

Dakfsjfa: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

Đường Nhược Dao nhíu mày.

Nửa đêm canh ba, đột nhiên vào nhóm phát lì xì?

Đường Nhược Dao tiện tay nhấp nhận lì xì, suy nghĩ nên lịch sự phát lại một bao lì xì khác.

Tần Ý Nùng nhận lì xì, rồi lại phát một lì xì khác.

Đường Nhược Dao: "..."

Cô thăm dò lại phát lại.

Tần Ý Nùng đã phát ba lần.

Mãi đến khi trong nhóm chat đã bị tin nhắn lì xì xâm chiếm, Tần Ý Nùng mới dừng lại, cũng không mở lời nói câu nào. Tần "Khang Kiều" lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi.

Đường Nhược Dao ôm một bụng nghi vấn, lật lại đoạn tin nhắn một lượt từ đầu đến cuối, từ trí tưởng tượng phong phú của người làm nghệ thuật cùng sự quan tâm khác thường của cô với Tần Ý Nùng, khiến cô không có cách nào bình tâm.

Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Đang dùng mật mã để cầu cứu cô?

Đường Nhược Dao bị suy đoán của bản thân dọa đến run rẩy, nhấp vào tin nhắn riêng tư tới tài khoản của Tần Ý Nùng từ nhóm chat, do dự mấy lượt, gõ chữ xong, cắn răng nhắm mắt gửi đi.

Đường Nhược Dao: [Có lì xì chị còn chưa nhận]

Tần Ý Nùng vẫn như cũ không trả lời cô một chữ.

Đường Nhược Dao lật ngang lật dọc, một phút lật người một lần, cuối cùng lăn qua lăn lại trêи giường rồi bò dậy, lấy chiếc áo khoác dài trêи giá treo đồ, mặc bên ngoài quần áo ngủ, kéo cửa phòng ra ngoài, giơ tay gõ cửa phòng đối diện.

Cô chỉ đi qua xác nhận xem Tần Ý Nùng có an toàn hay không mà thôi, không có suy nghĩ khác.

Cho dù là đồng nghiệp bình thường, cũng có nghĩa vụ này, đặc biệt là buổi chiều còn xảy ra chuyện kia nữa.

Đúng rồi, Đường Nhược Dao đột nhiên nghĩ tới chuyện ban ngày có người lén lút vào phòng cô ấy, đứng ở hành lang bật điều hòa, cánh tay lập tức nổi mấy tầng da gà da vịt vì những suy nghĩ trong đầu.

Không quan tâm việc người khác nghe được sẽ xì xào bàn tán. Đường Nhược Dao nhíu chặt mày, ngón tay dùng sức, nặng nề gõ cửa mấy tiếng, nâng cao tông giọng gọi: "Cô Tần, cô có ở trong không ạ?"

"Cô Tần?"

"... Cô Tần Ý Nùng!"

"Cô ở trong sao ạ?"

Lớp kính trong phòng tắm bị bao phủ bởi lớp hơi nước, dòng nước men theo đường cong của chiếc cổ thon dài chảy xuống, cả đường khúc khuỷu, tung tóe rơi xuống sàn.

Tần Ý Nùng mơ hồ nghe được có người gọi cô ấy, một tiếng lại một tiếng gấp gáp, cô ấy đóng vòi nước lại, tỉ mỉ lắng nghe, âm thanh kia còn rất quen tai. Khoảnh khắc nhận ra chủ nhân của âm thanh đó, Tần Ý Nùng nhanh chóng kéo lấy chiếc khăn tắm trêи giá, lau người loạn xạ, lúc ra ngoài thiếu chút nữa bị trượt trêи sàn gạch trơn bóng, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay nắm cửa mới có thể may mắn đứng vững.

Cô ấy choàng chiếc váy ngủ bên ngoài áo tắm, vừa thắt dây vừa nhanh chân đi tới trước cửa, xác nhận người đi tới qua mắt mèo, khẽ thở một hơi, chầm chậm mở cửa ra.

"Tần..." Ngón tay của Đường Nhược Dao dừng lại chỉ cách mặt Tần Ý Nùng mấy xen-ti-mét, âm thanh nghẹn trong họng, không nuốt vào cũng không thốt ra được.

Khóe miệng Tần Ý Nùng cong lên một nụ cười uể oải.

Đường Nhược Dao lúng túng thu tay lại, ngón tay thõng bên người vô thức cuộn lại, nhỏ tiếng nói: "Cô không sao thì tốt rồi." Dừng một lúc, cô nhẹ giọng bổ sung, "Gửi tin nhắn cô không trả lời, cho nên em tưởng..."

Cô khẽ cúi người một cái, xin lỗi nói: "Đường đột đến cô rồi."

Cho nên mới liều lĩnh chạy đến đây sao?

Trong lòng Tần Ý Nùng khẽ lướt qua một dòng nước ấm, ngón tay nắm lấy một lọn tóc ướt, ánh mắt vô thức dịu dàng, nhìn mái tóc đen láy trêи đỉnh đầu Đường Nhược Dao, khẽ nói: "Không sao."

Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng đầu.

Khóe mắt Tần Ý Nùng cong cong, có thể nhìn thấy ấm áp và vui thích một cách rõ ràng.

Lông mi Đường Nhược Dao đột nhiên chớp chớp hai cái, con ngươi màu nâu nhạt bị ánh đèn hành lang chiếu lên, trong suốt như pha lê.

Tần Ý Nùng không khống chế được đưa tay ra.

Đường Nhược Dao nhìn cánh tay của cô ấy đưa ra, cả người cứng lại, giương mắt nhìn đối phương càng ngày càng gần.

Đầu mũi phảng phất mùi nước hoa sạch sẽ, không giống với mùi hương nồng đậm diễm lệ mà cô ấy ấy xịt khi ra ngoài, cũng không phải là mùi hương xa cách trêи người của cơ thể cô ấy, mà là hương sữa, mùi hương của sữa tắm.

Nhiệt độ của người phụ nữ ấy rất nóng, hít thở lại rất ngọt.

Yết hầu của Đường Nhược Dao khẽ chuyển động.

Trong khoảnh khắc Tần Ý Nùng sắp chạm vào Đường Nhược Dao, tầm nhìn ánh lên một tia màu đỏ, cô ấy ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với camera hồng ngoại ở góc hành lang, cưỡng ép bản thân thu tay về.

"Tối nay..." Thấy tình hình hiện tại quá lúng túng, Tần Ý Nùng vắt óc suy nghĩ mới nói ra một câu, ấp a ấp úng mới hoàn thành, "Tâm trạng tôi không tốt."

Đường Nhược Dao lại chớp mắt, theo đó làm động tác nghiêng đầu, biểu thị nghi hoặc.

Tần Ý Nùng thầm thở dài một tiếng trong lòng: Thật muốn mạng người.

Kiềm chế kϊƈɦ động muốn trực tiếp kéo Đường Nhược Dao vào trong phòng, Tần Ý Nùng nhắm mắt, ừ một tiếng, không đầu không đuôi nói: "Cảm ơn."

Đường Nhược Dao đứng trước mặt cô ấy, lời nói của Tần Ý Nùng lướt qua lướt lại trong đầu cô mấy lần, mới hiểu được logic của cô ấy, tâm trạng không tốt nên mới phát lì xì trong nhóm chat, mình và chị ấy phát qua phát lại, thế nên mới cảm ơn sao?

Câu cảm ơn này có phần quá lợi ích, Đường Nhược Dao cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Cô cướp được lì

xì của Tần Ý Nùng còn nhiều hơn Tần Ý Nùng cướp được của cô.

"Tần..." Cô ấy vừa mở lời, Tần Ý Nùng lại khẽ mím môi, nói: "Lúc em gõ cửa, tôi đang tắm, nhất thời không nghe thấy."

Đường Nhược Dao thức thời ngậm chặt miệng, đợi cô ấy nói xong.

Khi Tần Ý Nùng mở cửa cô đã nhìn ra rồi, tóc còn ướt, gò má hồng hào, trêи cổ còn có giọt nước, men theo cổ váy ngủ trắng bóc trượt vào trong, xương quai xanh tinh tế khẽ lóe lên ánh nước, thanh khiết lại gợi cảm.

Tần Ý Nùng im lặng lúc lâu, gượng gạo nhả ra hai chữ: "Xin lỗi."

Đường Nhược Dao: "..."

Quả thật Tần Ý Nùng không thể nói tiếp được nữa, dùng câu "Ngủ ngon, ngày mai gặp" vạn năng để tổng kết, từ từ đóng cửa lại.

Đường Nhược Dao ngoài cửa: "..."

Tại sao có cảm giác Tần Ý Nùng đột nhiên trở nên ngốc ngếch, còn ngốc hơn kĩ năng diễn xuất của mình, đây cũng là thứ chị ấy diễn cho mình xem sao? Mục đích gì đây?

Muốn tiếp tục quan hệ trước kia với cô sao? Hiện tại vẫn còn trong thời hạn hợp đồng, cô ấy nói gì bản thân cô sẽ làm thứ đó, có cần thiết phải làm việc thừa thãi như thế không?

Cô khẽ xì một tiếng, khó hiểu đỡ lấy gáy, sắc mặt như có suy nghĩ gì đó đi về phòng mình ở phía đối diện, nhưng lại phát giác được một ánh mắt thấp thoáng như có như không, cô quay đầu, đúng lúc bắt được khuôn mặt lướt qua của Quan Hạm ở đối diện.

Đường Nhược Dao: "!!!"

Chị gái này xuất hiện lúc nào thế? Đứng đây nhìn bao lâu rồi?

...

Ngày hôm sau Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng chạm mặt ở tầng một của khách sạn. Tần Ý Nùng ngồi trêи sô-pha đại sảnh, trêи mặt còn đeo chiếc kính râm rất lớn, che đi phần lớn khuôn mặt vốn đã nhỏ của cô ấy, chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi.

Quan Hạm vừa nhìn thấy bóng dáng của Đường Nhược Dao, liền tận chức tận trách nhỏ tiếng báo cáo: "Đến rồi."

Tần Ý Nùng đẩy mắt kính, cúi đầu giả vờ chăm chú nghịch điện thoại.

Hi vọng Đường Nhược Dao ngủ một giấc tỉnh lại, liền quên mất chuyện tối qua.

Đôi mắt Đường Nhược Dao vô thức híp lại, khóe mắt trào ra giọt nước óng ánh, cô che miệng ngáp một cái nhã nhặn, di chuyển tới một đầu sô-pha rồi ngồi xuống, quay sang Tần Ý Nùng cung kính chào hỏi.

Tần Ý Nùng khẽ gật đầu, coi như đáp lễ.

Đường Nhược Dao nhận lấy chiếc kính râm trong tay Tân Tinh, cũng đeo lên, hai tay ôm lấy áo khoác, nhắm mắt lại.

Tối qua cô bị hành động khác thường của Tần Ý Nùng ảnh hưởng, làm nửa đêm mới ngủ được, ngủ không đủ giấc, cho nên mượn kính râm che đi tranh thủ chợp mắt. Ở chỗ công cộng không dám ngủ thật, nhưng vẫn có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai chiếc kính râm, che đi hai tâm tình khác biệt.

Quan Hạm không biết tại sao, cảm thấy cảnh tượng này rất hợp để chụp lại, nhưng việc đã định không thể thành thật.

Chưa nhắm mắt được bao lâu, Đường Nhược Dao liền nghe thấy tiếng động nhỏ bên tai, ở bên ngoài giác quan của cô sẽ mẫn cảm hơn, đặc biệt là có Tần Ý Nùng ngồi bên cạnh, sao cô có thể hoàn toàn bình tâm được.

Cô điềm tĩnh mở mắt dưới cặp kính râm.

Tần Ý Nùng nhẹ chân nhẹ tay nhìn sang phía Đường Nhược Dao một cái, làm tư thế tay "suỵt" với mấy người trợ lí bên cạnh, một nhóm người dường như không hề phát ra bất kì tiếng động nào, chầm chậm rời khỏi khu vực gần sô-pha.

Trong lòng Đường Nhược Dao trào lên cảm giác khác thường, sợ bị cô ấy phát hiện, không dám nhìn bóng lưng Tần Ý Nùng quá lâu.

Trong đầu cô lặp đi lặp lại sắc mặt kia của Tần Ý Nùng.

Không ai có thể không rung động trước sự dịu dàng trong đôi mắt cô ấy.

Dòng máu trong cơ thể nhanh chóng hướng về tim, không thể khống chế mà rung động.

Đường Nhược Dao dường như hoang mang nghĩ: Đây cũng là chị đang diễn sao?

Rốt cuộc điều gì là thật? Điều gì mới là giả?

Nhóm người của Tần Ý Nùng đi đến trước cửa khách sạn, điện thoại trong túi Tân Tinh vang lên tiếng chuông bài hát.

Tân Tinh nhận điện thoại, nói chuyện với người gọi đến, buồn bực nói với Đường Nhược Dao: "Đoàn phim bên kia nói, trêи đường xe gặp chút sự cố, có lẽ sẽ đến muộn một chút, mong chị hiểu cho."

Bọn họ quay phim ở nơi khác, không mang theo xe chuyên dụng, đi lại đều do đoàn phim sắp xếp.

Đường Nhược Dao giả vờ làm dáng vẻ mới tỉnh, âm thanh có chút khàn nói: "Không sao, đợi thì đợi thôi."

Tân Tinh: "Không phải nói hôm nay chụp ảnh tạo hình nhân vật sao? Đến lúc đó sẽ muộn mất, đạo diễn có trách chị không, em nghe nói đạo diễn Hàn rất ghét người đến muộn, tính cách cũng không hiền hoà, ngộ nhỡ ông ấy không biết xe do đoàn phim sắp xếp có vấn đề, mắng chị thì làm sao đây?"

Đường Nhược Dao không để tâm cười nói: "Mắng một câu cũng không mất miếng thịt nào."

Bước chân của Tần Ý Nùng với lỗ tai dựng đứng dừng lại.

Đừng nói, Hàn Ngọc Bình thật sự là người như thế. Đạo diễn nắm giữ cục diện, nhưng không thể tường tận đến chuyện nhỏ nhất, ông ấy chỉ nhìn kết quả là đến muộn, nếu là người sắp xếp xe thì không nói, với tính cách ngoài lạnh trong nóng của Đường Nhược Dao, có lẽ bị mắng cũng sẽ lặng lẽ nhẫn nhịn, sẽ không giải thích cho bản thân, cho dù giải thích, cũng sẽ không để lại ấn tượng tốt đẹp gì với đạo diễn.

Quan Hạm tinh thông quan sát sắc mặt giơ tay lên, nhóm trợ lí bên cạnh cũng đồng loạt dừng chân.

Tần Ý Nùng bình tĩnh cong khóe mắt, môi đỏ hé mở: "A Tiêu."

Em gái A Tiêu trả lời tiến lên phía trước.

Tần Ý Nùng nói vào tai cô ấy đôi tiếng, A Tiêu gật đầu, đi về phía Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao tháo kính râm xuống, nhìn người đứng trước mặt mình, nghi hoặc nhướng mày.

A Tiêu gặp người mang theo ba phần ý cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo một phần tính chất công việc đặc thù của người trong Phòng làm việc Tần Ý Nùng, cô nàng đúng mực mở lời nói: "Chào cô Đường, chị Tần hỏi cô có đồng ý ngồi xe của chị ấy đến phim trường không? Chị ấy cho cô quá giang một chuyến."

Đường Nhược Dao ngẩn ra, vô thức nhìn về Tần Ý Nùng ở phía xa.

Tần Ý Nùng quay lưng về phía cô, bước chân đã tiếp tục chuyển động, cả nhóm người tiếp tục chuyển động ra khỏi cửa kính khách sạn, góc áo khoác đỏ bay lên lại hạ xuống, giống như đóa hoa đào rực rỡ trong mắt Đường Nhược Dao.

A Tiêu lại nói: "Nếu đồng ý mời đi theo tôi."

Đường Nhược Dao im lặng một lát, mở chiếc áo khoác khoác lên người rồi đứng dậy, gật đầu: "Làm phiền rồi."

...

"Đợi lát nữa không được náo loạn, nghe rõ chưa hả?" Đại tổng quản Quan Hạm thống lĩnh tất cả nội vụ, ngồi trêи xe, biểu cảm nghiêm khắc dặn dò một nhóm cô gái không lớn không nhỏ.

Trong tất cả trợ lí của Tần Ý Nùng, chỉ có Quan Hạm là do đích thân cô ấy chọn, thời gian đi theo cô ấy cũng lâu nhất, đồng thời cũng là một người thân thiết nhất với cô ấy. Những người còn lại đều là An Linh là Quan Hạm chọn giúp cô ấy sau khi sự nghiệp của cô ấy đã ổn định công thành danh toại, vừa có thể phô trương hình thức bên ngoài, tiện chăm sóc ăn ở cho cô ấy ở đoàn phim.

Tần Ý Nùng rất nuông chiều người ở Phòng làm việc, trước nay không nổi nóng, dẫn đến thói quen khiến bọn họ coi trời bằng vung, trước mặt Tần Ý Nùng cũng không làm dáng vẻ giống như gặp bà chủ. Nhưng cũng có lợi ích, đám người này tuy để trang trí bên người, nhưng đều rất trung thành, không cần lo lắng sẽ phản bội.

"Nghe thấy rồi ~ chị Quan Hạm ~" Mọi người cười hi hi mồm năm miệng người trả lời, đều là con gái, ríu ra ríu rít khiến Quan Hạm vô cùng đau đầu.

Cô nhìn sang Tần Ý Nùng, cả mặt Tần Ý Nùng đều là nụ cười, hiền từ nhìn đám người kia.

Quan Hạm: "..."

Sao trước đây cô chưa phát hiện, Tần Ý Nùng sớm đã có tiềm năng làm mẹ già rồi, chỉ là biểu hiện rõ ràng nhất đối với Đường Nhược Dao mà thôi.

Gần đến cửa xe, Đường Nhược Dao mơ hồ cảm thấy bản thân nghe được tiếng kêu của năm nghìn con vịt, lúc cong lưng ngồi lên xe, lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Một hai ba bốn cặp mắt của đám trợ lí đồng loạt quét qua đây, trêи mặt mang theo nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn, đồng thanh dịu dàng chào hỏi: "Chào cô Đường!"

Khoang xe được bịt kín, hiệu quả âm thanh đồng loạt vang lên của bốn cô gái chỉ nghĩ cũng rõ.

Lỗ tai Đường Nhược Dao chấn động, đưa tay nắm lấy mép cửa xe mới có thể ngồi vững.

... Quả nhiên đây chính là năm nghìn con vịt.

Năm nghìn con vịt quạc quạc quạc cười lên.

Đường Nhược Dao bị âm thanh công kϊƈɦ sắp điếc đến nơi rồi.

Tần Ý Nùng nhịn cười mím môi, không nặng không nhẹ khụ một tiếng.

Lệnh cho mọi người dừng lại.

Năm nghìn con vịt đột nhiên im lặng.

Đường Nhược Dao thuận lợi lên xe, mắt nhìn bốn phía, có một vị trí trống bên cạnh Tần Ý Nùng, có lẽ là giữ lại cho cô.

Đám vịt rất nghịch ngợm, nhưng vẫn biết chừng mực với người ngoài, bọn họ chỉ là trợ lí, Đường Nhược Dao là đồng nghiệp của Tần Ý Nùng, cho nên tự giác nhường lại vị trí trung tâm.

Đường Nhược Dao ngồi xuống, quay đầu nói một tiếng cảm ơn khách sáo với Tần Ý Nùng.

"Không cần khách sáo." Tần Ý Nùng nhìn thẳng phía trước, đáp lời cô, "Tiện tay giúp chút sức mà thôi."

Quan Hạm dặn dò tài xế ngồi phía trước: "Đủ người rồi, đi thôi."

Chiếc xe chầm chậm khởi động, rời khỏi cửa khách sạn.

Đường Nhược Dao phát giác những cô gái kia vô tình cố ý đánh giá cô, nhưng ánh mắt đều là thiện ý, mang theo chút hiếu kì không thể che giấu.

Đường Nhược Dao ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, vô duyên vô cớ lộ ra chút căng thẳng, cảm thấy bản thân giống như binh sĩ đang bị kiểm duyệt.

Tần Ý Nùng ngồi trêи xe cũng đeo kính râm, cả đường đi dựa vào cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Nhược Dao hưởng thụ những cái nhìn chăm chú suốt cả một đường, đến phim trường chiếc lưng cứng ngắc vì ngồi thẳng tắp mới từ từ được thả lỏng, ấn ấn chiếc lưng đau nhức của mình, từng bước từng bước đi vào trong.

Tần Ý Nùng và Quan Hạm cùng nhau xuống xe, đám trợ lí vô cùng kϊƈɦ động, ở trêи xe thu dọn đồ đạc, thuận tiện tranh thủ thời gian tám chuyện.

"Có phải Đường Nhược Dao là nghệ sĩ đầu tiên được ngồi xe của chị Tần không?"

"Đúng thế. Không phải nghệ sĩ, là người đầu tiên ngoại trừ người ở Phòng làm việc của chúng ta, lần trước đạo diễn Hàn mặt dày muốn quá giang, kết quả bị nhét ra phía sau đi cùng vệ sĩ."

"Cô ấy là người thế nào nhỉ?"

"Tôi tôi tôi." Có một trợ lí giơ tay, "Tôi có tin cấp báo."

"Nói."

"Lần trước tôi lấy trang phục của chị Tần, nhìn thấy chị ấy đang tìm kiếm tin tức về Đường Nhược Dao!"

"Chuyện xảy ra lúc nào? Sao cô không nói sớm?"

"Hơn một năm trước thì phải." Người báo tin xoa cằm nhớ lại.

Đám trợ lí nhìn nhau, nhìn thấy trong con mắt mở to đột ngột của đối phương, phát hiện một bí mật vô cùng to lớn.

Chị Tần thảm quá, hơn một năm rồi còn chưa theo đuổi được người ta.

...

Chú thích:

1. Hai câu trong bài "Tán Lâm Đại Ngọc" nằm trong Hồi ba của Hồng Lâu Mộng. "Hành động như nhược liễu phù phong": Dáng đi đứng như liễu nghiêng trước gió; "Bệnh như Tây Tử thắng tam phân": Bệnh so Tây Tử nặng vài phần.

2. Khang Kiều/ Cambridge ở đây có lẽ xuất phát từ bài thơ "Tạm Biệt Khang Kiều" của Từ Chí Ma. Từ Chí Ma làm bài thơ này rồi thực sự tạm biệt Cambridge về Trung Quốc theo đuổi tình yêu đích thực của cuộc đời, tiếc là người ấy đã đi lấy chồng.

3. Wechat không có chức năng nhắn tin riêng tư khi chưa kết bạn. Tác giả said: "Truyện của chế, để chế sáng tạo." (Trong một lời tái bút ở chương nào đó)