Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 726



vietwriter.vn


*********************************


Chẳng mấy chốc, làn da trắng sứ của Phong Uẩn dần đỏ lên, hai vệt máu chói mắt trượt xuống theo gò má.
Phong Uẩn sờ lên má, nhìn lại3 thì thấy trên tay có máu!
Có cao thủ ném thẻ rất lợi hại, cũng có thể sử dụng lá thẻ để hại người.
Những Cảnh Thiên này lạ1i chỉ thổi một hơi đã khiến tấm thẻ có sức sát thương lớn đến vậy.
Phong Uẩn không còn dám khinh thường đối phương như ban nãy nữa.9
Nhìn vẻ mặt của Phong Uẩn thay đổi không ngừng, Cảnh Thiên rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Có người tưởng cô nể mặt mộ3t chút thì người ta có thể ngồi ị trên đầu cô luôn. Đối với người như vậy, Cảnh Thiên
không bao giờ nói nhiều mà vả vào mặt ngay.
C8ô hài lòng nhìn mặt đối phương bị cứa rách rồi mới cười: “Ban nãy thấy người thừa kế của nhà họ Chung kia, tôi
nghĩ đầu óc của cô ta không được ổn cho lắm. Còn đang nghĩ, một cục rác có tặng cũng chẳng ai thèm kia rốt cuộc
là được vị chủ nhân mất toàn ghèn nào để ý đến thế? Hóa ra là chủ với chó đều giống nhau cả”
Phong Uẩn biết chắc chắn người phụ nữ này không phải người bình thường, ít nhất thì là có biết võ, cô ta không
dám tự tung tự tác nữa.
Còn Chung Hề Manh lại vẫn không nhìn rõ tình hình, tức giận la hét: “Cô nói ai là cục rác? Cô tưởng cô là cải thả
gì? Tôi là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Chung, bây giờ còn là người của Liên minh y học. Cảnh Thiên, cô chỉ là
con gái của một nhà sa cơ lỡ vận mà dám nói tôi là rác rưởi à? Người đầu, vả mặt cô ta cho tôi!”
Vệ sĩ bên cạnh là người của nhà họ Phong, chỉ nghe lời Phong Uẩn, vì vậy Phong Uẩn chưa lên tiếng, vệ sĩ sẽ không
nhúc nhích.
Chung Hề Manh thấy Phong Uẩn không để ý đến mình nên cũng nhanh chóng nhận ra mình đang vượt quá quyền
hạn, sắc mặt trắng nhợt đi.
“Người đầu, vả mặt cô ta cho tôi”
Người nói là Cảnh Thiên.
Cô vừa dứt lời, đã có hai vệ sĩ của Viện nghiên cứu Lawrence bước lên, một người khống chế Chung Hề Manh, một
người tát mấy cái thật mạnh vào mặt cô ta.


Mỗi bên mặt một cái tát, mả Chung Hề Manh sưng vù lên, sau vài cái tát, khóe miệng Chung Hề Manh đã bắt đầu
chảy máu, má cũng bắt đầu sưng tím. Vệ sĩ tát cô ta có cấp bậc lính đánh thuê, ra tay không hề nể nang gì. Chung
Hề Manh là một tiểu thư con nhà giàu chân yếu tay mềm nên đương nhiên không thể chịu nổi sự đổi xử như vậy,
chưa đến mười lăm giây đã bắt đầu trợn ngược mắt lên.
Nhưng Cảnh Thiên không hề bảo dừng, Phong Uẩn cũng không nói dừng.
Vệ sĩ vẫn đánh đến tận khi Chung Hề Manh ngất xỉu mới vứt cô ta xuống đất.
Chung Hề Manh tỉnh lại sau khi ngã xuống đất nhưng gần như không thể động đậy nổi, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn
lên Cảnh Thiên, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
Cảnh Thiên đánh xong, Phong Uẩn mới lên tiếng.


“Cô Cảnh si nhục tôi, cũng đã đánh người của tôi rồi, xin hỏi giờ đã bớt giận chưa? Nếu vẫn chưa thì cô có thể tiếp tục đánh cô ta.”
Chung Hề Manh: …!!!
Cô ta nhìn Phong Uần với vẻ khiếp sợ, sắc mặt vô cùng tuyệt vọng.
Trước đây, khi ở Viện nghiên cứu Lawrence, tuy cô ta chi là một y tá nhưng cũng có nhân quyền tuyệt đối, thậm chí cô ta còn luôn
cảm thấy mình là người bề trên.