Kính Trung Quyết

Chương 6



7.

Sắc trời vẫn còn đang tối, ta đã tỉnh rồi.

Phù Cố ngủ với hai chân chổng lên trời, hai chân buông xuống, để lộ cái bụng căng phồng, lông trên bụng không dày lắm, theo hơi thở nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, trông có vẻ...

Sờ rất thích.

Đợi ta phản ứng lại, Phù Cố đã tròn xoe mắt nhìn. Vì vừa ngủ dậy, đôi mắt lạnh lùng của hắn phủ một lớp sương mờ, dịu dàng đến lạ.

Có lẽ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hắn ngơ ngác hỏi ta: "Hi Hi, sao nàng lại sờ ta thế?"

"Khụ." Ta thu bàn tay đang đặt trên bụng hắn, vô thức xoa xoa đầu ngón tay, không trả lời, chỉ nói: "Nằm ngửa ngủ dễ bị lạnh bụng."

Phù Cố tỉnh ngộ, kiêu ngạo nói: "Ta khỏe lắm, Hi Hi yên tâm."

Ta lúng túng gật đầu, "Ờ... Thế thì tốt."

"Nàng thức dậy sớm vậy sao?" Phù Cố gác chân lên gãi gãi mũi, quay người lại dụi dụi vào quần áo ta, "Đói rồi phải không? Gần đây nàng ăn càng ngày càng ít, như thế không tốt đâu."

Nếu ngươi có thể dừng ăn gà, có lẽ ta sẽ ăn nhiều hơn chút.

Trong lòng thầm mắng, ta cúi xuống nhéo đôi tai to của hắn: "Ta không ngủ được nên dậy đi dạo thôi."

Phù Cố ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn ta. Ta dường như có thể nhìn thấy vẻ nghi ngờ của hắn qua bộ lông mềm mại, đành kiên nhẫn dỗ dành: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi."

Phù Cố đúng lúc ngáp một cái: "Oáp~"

Ta thay hắn bịt mỏ lại, vỗ vỗ đầu hắn: "Ngủ đi."

Đại khái là chưa tỉnh ngủ, Phù Cố nghe lời nằm trở lại, nhắm mắt cũng không quên nói với ta: "Tiểu Long ở bên ngoài, có chuyện gì thì nàng gọi nó nhé, Hi Hi."

Ta nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi."

Đứng đó thêm một lúc, thấy hắn ngủ say rồi ta mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Bên ngoài cỏ dại mọc rậm rạp, đá cũng từng tảng từng tảng đứng bất động, như thể hàng ngàn vạn năm qua vẫn chưa hề thay đổi.

Ở bìa rừng, Tiểu Long treo mình trên cành cây, cái đuôi thon dài đung đưa qua lại, thật lòng mà nói thì trông nó như đã ngỏm.

Ta đi vòng qua nó, trốn ở một sườn đồi khuất gió phía xa, chắc chắn xung quanh không có người mới bắt đầu cởi áo.

Cúi đầu xuống, ta thấy trên eo có một mảnh da màu xanh xám to cỡ ngón tay cái, so với vùng da trắng nõn xung quanh có vẻ tương phản rất lớn, trông đặc biệt dọa người. Giống như tấm lụa bị ngâm trong bùn, bẩn thỉu từ trong ra ngoài.

Ta chọc chọc chỗ da đó, không thấy có cảm giác gì.

Vào ngày thứ năm tỉnh dậy, ta vô tình phát hiện trên eo có một nốt ruồi nhỏ màu xám, lúc đó cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Mãi về sau, vùng da có kích thước chỉ bằng hạt vừng đó bắt đầu to ra, ta mới nhận ra đó không phải là nốt ruồi.

Màu xám xanh kì lạ lan rộng ra, giống như những vết bầm tím trên mông đứa bé mới chào đời. Nếu không phải ta phát hiện nó càng ngày càng to ra, ta sẽ nghĩ đó là vết bớt bẩm sinh đã có.

Một điều đáng sợ hơn cũng theo đó mà xảy ra.

Hô hấp và nhịp tim của ta... dường như đang biến mất.

Thời điểm ta ý thức được điều này là vào một đêm nọ.

Tỉnh dậy một cách khó hiểu từ giấc mơ hỗn độn, lúc mở mắt ra, toàn thân ta đã đổ mồ hôi lạnh. Ta hít một hơi thật sâu, giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh cận kề cái chê.t.

Thế nhưng... ta không thể hô hấp.

Ta cố gắng hít vào, nhưng không khí không thể vào được cơ thể ta.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có hơi ấm từ chiếc đuôi của Phù Cố, hô hấp của hắn thật sâu và nhẹ nhàng.

Ta bất động, đầu óc trống rỗng.

Thật lâu sau, ta đưa tay đặt lên ngực mình, đợi rất lâu, nhưng vẫn không cảm nhận được trái tim. Tim ta không còn đập.



Ta đã sớm biết mình chẳng phải Hoàng hậu, cũng biết nơi này không bình thường, nhưng ta không ngờ rằng mình thậm chí còn chẳng phải con người.

Đêm đó, ta nhắm mắt, nhưng đã tỉnh táo suốt một đêm.

Cuối cùng nhìn dấu vết màu xám xanh đó thêm lần nữa, chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn xa xăm.

Trời sắp rạng, những vì sao cũng tắt dần, gió từ núi rừng nổi lên, thổi qua dòng suối lạnh buốt, đập vào mắt ta.

Mọi thứ đều tràn đầy sức sống, cỏ mọc um tùm, vạn vật sinh sôi.

Mà ta từ từ đứng dậy, ý thức được rõ ràng một chuyện.

Cái chê.t đang đến, thời gian của ta không còn nhiều.

Thật ra, ta cũng không phải hoàn toàn mất trí nhớ, chỉ là... chỉ nhớ được một mảnh kí ức hỗn loạn, giống như đang đứng trên một đống đổ nát, khó có thể nhận ra hình dạng ban đầu của ngôi nhà từ những mảnh gạch vụn.

Lại qua mấy ngày, buổi chiều, ta đến vách đá ngồi một mình để thả lỏng.

Phù Cố đã tìm ta rất lâu, thanh âm của hắn vang vọng trong sơn cốc, nhưng ta vẫn chẳng hề đáp lại.

Lúc hắn tìm thấy ta, mặt trời đã khuất sau núi.

Nhưng hắn không lập tức lại gần mà đứng cách ta không xa, nói nhỏ với Tiểu Long: "Hi Hi hơi kì lạ, hình như gần đây nàng ấy gặp chuyện gì đó. Nàng ấy... không vui sao?"

Tiểu Long: Ta sao biết được, ngươi tự đi hỏi cô ấy đi. Hơn phân nửa 'nà' do ngươi quá phiền, cô ấy cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà thôi.

"Còn lâu nhé." Phù Cố tự tin đáp lại, "Gần đây ấy à, nàng ấy đi ngủ rất sớm, dậy cũng sớm. Cách đây vài ngày, buổi sáng nàng ấy còn sờ sờ trộm bụng ta, nói cái gì mà sợ ta cảm lạnh, nàng ấy nghĩ ta ngốc lắm ấy, sẽ tin vào cái cớ này, hứ."

"Thôi xong!" Nghe xong, Tiểu Long bỗng lớn tiếng.

Phù Cố không hiểu tại sao, bị dọa một phen, "Làm, làm sao?"

Tiểu Long kéo dài giọng, hiếm khi thấy nó lo lắng, "Nghe nói con gái đều phải tới cái đó, tâm trạng dễ bị nắng mưa thất thường, cô ấy sẽ không..."

"E hèm." Ta không thèm nhìn, chỉ cố ý ho vài tiếng.

Hai cái người này, đầu óc đều không bình thường, càng nói càng lố bịch.

Còn nghe nữa, ta bị nói thành có thai cho xem.

Tiểu Long lập tức im mỏ, Phù Cố vẫn bám lấy nó: "Cái gì cơ, đó là cái gì?"

Ta không thể không quay đầu: "Này này! Ta nghe hết đó nha. Nói xấu cẩn thận bị thúi lưỡi đó."

Tiểu Long "vút" một cái đáp xuống bãi cỏ, nóng lòng muốn chuồn đi. Chạy cũng nhanh đấy, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự bối rối khó tả của nó.

Chỉ còn lại Phù Cố vẫn ngơ ngác, bộ dáng không hiểu gì, thế giới phức tạp quá đi.

Ta bất lực thở dài trong lòng, vẫy tay với hắn, hắn lập tức đi tới cạnh ta. Tảng đá ta ngồi rất bé, bé đến nỗi hắn chỉ có thế ngồi xổm một bên.

Dù đang ngồi xổm, nhưng hắn chân dài vai rộng, vẫn cao gần bằng ta.

Phù Cố nhìn thần sắc ta trước, có lẽ là cảm thấy tâm tình ta không tệ, bèn hỏi một câu: "Hi Hi, nàng sao vậy?"

Ta ngẫu nhiên ngắt một bông hoa dại cài vào tai hắn, bông hoa nhỏ màu tím và đôi tai đen lông lá của hắn không ngờ lại khá hợp.

Phù Cố rất ngoan ngoãn mặc ta làm gì thì làm, đôi mắt vẫn luôn dõi theo ta, chỉ là tai không nhịn được mà giật giật một chút.

Ta nhìn lòng bàn tay hắn, "Phù Cố, trong mắt ngươi, ta là người như thế nào?"

"Há?" Phù Cố hình như có chút trở tay không kịp, hắn muốn gãi đầu nhưng lại sợ đụng vào bông hoa nhỏ bên tai, bèn buông tay xuống, "Nàng chính là nàng, là Hi Hi... giống Tiểu Long, đều là bạn của ta."

"Bạn." Ta ngẫm kĩ hai chữ này, đột nhiên cười nhẹ hỏi, "Đúng vậy, ta coi ngươi là bạn, cũng coi Tiểu Long là bạn, nhưng sao ngươi phải lừa ta?"

Phù Cố sững người.

Ta ngước mắt nhìn hắn, "Có phải yêu quái nào cũng nói dối giỏi như vậy không?"

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, là vẻ mặt phức tạp mà trước đây chưa từng có - không, là ta chưa từng thấy qua - muốn nói lại thôi.

Hắn rũ mi như muốn che giấu nét mặt hoảng loạn, lại trông lạnh lùng đến khó tả.



Ta không hề biểu hiện gay gắt hay buồn bã, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Sao thế, hay là không định nói chuyện với ta? Ngươi nói ta và Tiểu Long đều là bạn của ngươi, lẽ nào ngươi cũng sẽ đứng nhìn Tiểu Long không biết gì mà chê.t đi như vậy à?"

"Không, không phải như vậy mà." Phù Cố khẩn trương hẳn lên, muốn giải thích, "Ta thực sự coi nàng là bạn, ta... Nàng tin ta đi mà, Hi Hi."

Cuối cùng, ta đã cảm thấy được nỗi thất vọng.

Phù Cố vẫn luôn là một người trong ngoài đồng nhất, ta không nghi ngờ gì sự thật này, nhưng chính nó càng làm ta thấy khó chịu hơn.

Hắn chân thành như vậy, lại lương thiện, nhưng lại không muốn nói cho ta sự thật.

Lúc đầu, hắn từng nói với ta, "Người phàm mạng đều rất ngắn, nàng chắc cũng như vậy đi," là muốn nói với ta, ta là một phàm nhân.

Nhưng sau đó, khi nghe thấy tên ta, hắn và Tiểu Long đều phản ứng như thể ta căn bản không nên có một cái tên.

Phàm nhân, đoản mệnh, tên.

Chỉ sợ hắn và Tiểu Long đã sớm biết ta không phải người phàm, thậm chí có thể đã biết ta là thứ gì, về phần đoản mệnh... điều này có lẽ là sự thật.

Chỉ có đã biết ta không còn sống được lâu, mới có thể dùng loại lời nói dối dễ dàng bị chọc thủng này để lừa ta.

"Hi Hi..." Phù Cố vội muốn khóc, hắn cầm lấy tay ta, nhõng nhẽo như thường lệ, "Ta thật sự không phải loại yêu quái cố ý đi lừa người khác, nàng tin ta, ta thật sự rất thích nàng, coi nàng là bạn. Đúng rồi, đuôi, trước giờ ta chưa bao giờ cho người khác chạm vào đuôi, nhưng nàng thích sờ thế nào cũng được, thật đó!"

Nói rồi, như thể muốn chứng minh điều gì đó, hắn lộ ra cái đuôi, nửa quỳ uốn đuôi quanh người, muốn đặt nó vào tay ta.

Ta nắm lấy đuôi hắn, véo nhẹ một cái.

Hàng mi dài của Phù Cố khẽ run, đồng tử phỉ thúy như nước mùa xuân, lại nhịn không ngoe nguẩy cái đuôi của mình. Ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào ta, ý cười nịnh nọt, nghĩ ta đã chấp nhận lời xin lỗi của hắn.

Ta chợt nhớ Tiểu Long từng nói đuôi cáo là nơi nhạy cảm nhất, chạm vào sẽ động tình. Tuy ta nghi ngờ lời này là cường điệu, động tình thì chưa tới mức, nhưng đúng thật rất nhạy cảm.

Ta bỏ tay ra, "Phù Cố, ngươi đúng là một đứa trẻ."

Nghĩ rằng làm nũng là có thể đạt được mọi điều trên thế gian.

Ý cự tuyệt trong lời này quá mạnh, ngay cả Phù Cố tâm tính trẻ con cũng nghe hiểu được, ánh mắt sáng rực của hắn bỗng ngơ ra.

Theo lý mà nói, vẻ ngoài của hắn sinh ra là để đứng trên đỉnh núi, lúc này lại lộ ra vẻ mặt bi thương như vậy, sự mâu thuẫn trong đó làm ta cảm thấy tiếc nuối.

"Ta không sợ chê.t, ta chỉ sợ không biết vì sao mình chê.t." Ta cuối cùng vẫn mềm lòng, giải thích cho hắn, "Có rất nhiều chuyện ta không thể nhớ được, nhưng khi quen ngươi và Tiểu Long, ta đã nghĩ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Thế nhưng những người bạn mà ta trân trọng nhất lại có thể nhìn ta chê.t trong bối rối, dù họ biết sự thật."

Phù Cố bị dọa, nói nhỏ, "Bọn ta chỉ sợ nàng sẽ khổ sở..."

Nếu ta vẫn còn có thể tự do hô hấp vào lúc này, sợ là đã thở dài một hơi, nhưng ta không thể, chỉ có thể lắc đầu, "Các ngươi có từng nghĩ, có lẽ ta sẽ không chê.t? Gì cũng không nói với ta, chẳng phải chặt đứt mọi cơ hội của ta sao? Hơn nữa, dù ta có chê.t, cũng nên để ta minh mẫn mà chê.t, không cần thay ta đưa ra loại quyết định này."

Hắn nắm lấy ống tay áo của ta, đôi mắt đã đẫm nước.

Phù Cố đưa tay hung hăng lau nước mắt, cố tỏ ra mạnh mẽ, "Ta sẽ không để nàng chê.t, ta có thể ấp nàng, nhất định sẽ để nàng sống sót."

Ấp ta?

Nghe câu này, ta không khỏi nhíu mày, nghĩ rằng sự việc so với ta nghĩ có khi còn quái dị hơn.

Lẽ nào tên hồ ly ngốc này thích ăn gà không phải tự nhiên, lẽ nào giữa hắn và gà có mối quan hệ gì đó?

Mặt trời lặn, ta đứng ngược gió, nhắm mắt hít vào khí trời, cảm nhận thông điệp từ phía xa xăm. Đó là một cảm giác khó tả, như một phước lành bất ngờ cho tâm hồn.

Thế gian bí ẩn, vạn vật đều do tạo hóa.

Ta mở mắt, nói với Phù Cố: "Đi về rồi nói."

Chúng ta sánh bước, vạt áo ta cọ vào những bông hoa dại mọc cạnh những tảng đá. Đi được hai bước, ta không biết vì sao lại quay đầu lại.

Ở đó có một bông hoa tử đinh hương nhỏ còn nguyên vẹn, lay động nhẹ nhàng trong gió.

Ta ngước mắt nhìn đỉnh đầu Phù Cố, hắn cảm nhận được liền gọi, "Hi Hi?"

"Không có việc gì."

Ta rời mắt khỏi bông hoa trên tai hắn, im lặng suy nghĩ.