Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 15: Cung Yến [2]



Biên tập: Ginny.

Trung Thu trăng rất sáng, ánh trăng vành vạnh lơ lửng giữa trời đêm, nhả xuống vầng sáng nhợt nhạt phủ lên mấy hành lang sơn son gấp khúc, cánh mũi thỉnh thoảng bắt được hương nguyệt quý thơm nồng, xung quanh từng nhóm cung nhân cầm đèn lồng qua lại, không biết đang vội đến nơi nào.

Diệp Trọng Cẩm thất thần nhớ tới đời trước của mình, đời trước y cũng hay quanh quẩn trong đêm rồi thờ ơ nhẩm đếm mấy ngọn đèn cung đình treo khắp hành lang, đôi lúc không khéo chạm mặt vài vị cung phi của người nọ — Đúng vậy, hậu cung của người nọ có vài nữ nhân, tuy không được ân sủng, nhưng đều mang danh phận.

Còn y, trừ danh phận ra thì cái gì cũng có.

Nhưng mà danh phận có cũng như không ấy thì có ích gì đâu, trong hậu cung rộng lớn này, nếu không tính mẫu hậu và tổ mẫu của người nọ, có nữ nhân nào mà chưa từng cúi đầu trước y, bọn họ có người sau lưng hâm mộ y, ghen ghét y, thậm chí mắng nhiếc chửi rủa y cũng có.

Diệp Trọng Cẩm nắm chặt túi hương treo bên hông mình, là túi hương mấy hôm trước An Thị tự tay thêu chữ “Cẩm” trong tên y, họa phúc được mất, ở đời mấy ai lường được.

Vài tốp thị vệ thỉnh thoảng qua lại tuần tra, tuy không biết hai tiểu công tử này là con cái nhà ai vẫn cung kính hành lễ, đêm nay đâu đâu cũng là quý nhân, dù là ai thì bọn họ cũng không đắc tội nổi.

Ánh đèn Vạn Thịnh Điện càng lúc càng xa, Diệp Trọng Huy suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, đè lại thấp thỏm trong lòng, kéo tay Diệp Trọng Cẩm dặn dò: “A Cẩm, nếu phụ thân có trách tội, đệ cứ nói là chủ ý của ca ca, biết chưa?”

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, hừ nhỏ một tiếng.

Thật ra trong lòng y cũng tính làm như vậy, phụ thân không nỡ trách mắng y nhưng chắc chắn không tránh khỏi cằn nhằn không dứt, trong khi Diệp đại công tử bị răn dạy mãi hẳn đã thành quen, mắng thêm vài câu cũng đâu có mất miếng thịt nào. Hiện tại nghe chính miệng đương sự đề xuất, y thế mà lại cảm thấy hơi xấu hổ. Bé con buồn bực mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở sự thật tàn khốc cho ca ca mình nhớ: “Phụ thân không nỡ mắng đệ đâu, nhưng nếu nếu là huynh phạm lỗi thì xác định là không thương không tiếc.”

Diệp Trọng Huy lại vui ra mặt, nhéo lòng bàn tay nhỏ của đệ đệ: “Thì sao nào, ca ca đã nói sẽ bảo vệ A Cẩm, bất kể lỗi lầm gì ca ca cũng sẽ gánh thay A Cẩm.”

Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, qua hết hành lang, đặt chân đến trước ngự hoa viên, nghe tiếng nước róc rách chảy qua khe đá, làn gió đêm mát mẻ hòa lẫn hương hoa phất qua lẻn vào cánh mũi, trước mắt là dòng sông nhỏ rải đầy hoa đăng, trông như một bức tranh bách hoa đua nở. Diệp Trọng Cẩm dừng chân, nhỏ giọng nói: “Phía trước tối quá, A Cẩm không muốn đi nữa.”

Diệp Trọng Huy ngẩn người, xoa đầu y, cười trêu: “Thì ra A Cẩm sợ bóng đêm, không sao, nắm chặt tay ca ca, ca ca là người lớn, không sợ gì cả.”

Bao trắc ẩn trong lòng Diệp Trọng Cẩm nháy mắt tan thành mây khói, mi không sợ gì cả, vậy bên phía phụ thân mi chịu trách nhiệm hết đi.

Con sông bắt qua ngự hoa viên tên là Mộc Phương Hà, mỗi năm đến mùa hoa nở, những cánh hoa đủ màu bị gió cuốn đi rơi xuống mặt sông rồi trôi nổi theo dòng đến phương nào chẳng rõ.

Chẳng qua đó là cách nói của đám cung nhân trong cung, còn Tống Ly thì khác, y đã từng xuất cung du ngoạn, biết rõ hạ nguồn dòng nước này đổ ra sông hộ thành bên ngoài kinh thành [1].

[1] Hộ Thành Hà: Chỉ thành hào hay sông ngòi bao quanh tường thành, do người đào, dẫn vòng quanh tòa thành hoặc chùa chiền cung điện, là một trong những tuyến phòng ngự.

Diệp Trọng Cẩm kéo tay áo huynh trưởng dắt lên cây cầu đá bắt qua sông, cầu đá được xây thành hình vòm, trông đã chút niên đại, đứng ở nơi cao nhất trên cầu trông ra là góc độ ngắm hoa đăng tốt nhất.

Lúc này đương độ đầu thu, trên mặt sông đã không còn bao nhiêu cánh hoa trôi nổi, đổi lại cách đó không xa là hàng trăm trản hoa đăng dập dềnh trên dòng nước, nương theo dòng chảy trôi dạt đến chân cầu, ánh nến đỏ được châm lửa xuyên qua mặt giấy dán quanh hoa đăng lóe ra vầng sáng nhạt nhòa, cứ như những mảnh vỡ của vì sao nào đó rơi xuống trần thế, rồi lại được mặt nước phản chiếu lại, thắp sáng cả một vùng, đẹp mắt và ưu nhã không lời nào tả hết.

Diệp Trọng Huy trầm trồ một tiếng, tập tục thả hoa đăng ở kinh thành không ít, nhưng gia phong Diệp gia nghiêm khắc, thân làm trưởng tử càng bị các trưởng bối để mắt trông chừng, nào có cơ hội tiếp xúc với phố phường tục vật, bởi vậy Diệp Trọng Huy lớn đến từng tuổi này cũng chỉ nhìn thấy những thứ ấy qua sách vở mà thôi.

Hắn chỉ vào hoa đăng, không đầu không đuôi nói: “A Cẩm A Cẩm, nhìn kìa, hoa đăng trôi trên sông kìa.”

Diệp Trọng Cẩm phụ họa một câu: “Thật đẹp.”

Diệp Trọng Huy nắm bàn tay nhỏ của đệ đệ, nói: “A Cẩm biết không, trên mỗi ngọn hoa đăng thường viết nguyện vọng của mỗi người, thần sông trông thấy ánh đèn sẽ bị hấp dẫn rồi tìm đến, nhặt lấy hoa đăng, thay họ thực hiện nguyện vọng ghi trên giấy.”

“… Có thể thực hiện thật sao?”

Diệp Trọng Huy nghiêm mặt nói: “Nếu thành tâm cầu nguyện, nhất định có thể thực hiện được, A Cẩm có nguyện vọng gì không?”

Diệp Trọng Cẩm im lặng một lúc, đoạn, cong lên khóe môi: “A Cẩm nếu có nguyện vọng gì thì trực tiếp nói với phụ thân mẫu thân, không nữa thì đi cầu tổ phụ, so với thần sông còn hiệu nghiệm hơn nhiều.”

“Kinh nhờn thần linh là không tốt đâu.” Diệp Trọng Huy gõ nhẹ lên trán y một cái, thấy đệ đệ lại trừng mình, hắn cười nói: “Chúng ta về thôi, phụ thân tìm không thấy sẽ lo lắng.”

Hai người vừa đến chân cầu bỗng gặp một nam hài nhỏ tuổi ngồi xổm ở mé sông, tay ôm một trản hoa đăng, ánh nến lập lòe chiếu lên gương mặt non nớt, là một bé trai môi hồng răng trắng, khuôn mặt như sắc hoa đào, tuổi còn nhỏ mà đẹp như vậy Diệp Trọng Cẩm chỉ nghĩ tới một người.

Ngũ hoàng tử Cố Du.

Đứa bé này kiếp trước rời bỏ hồng trần từ rất sớm, sau khi tân hoàng đăng cơ không lâu thì Cố Du bệnh nặng một trận rồi qua đời, nhưng Diệp Trọng Cẩm đến nay vẫn không thể quên khuôn mặt ấy, còn có câu nói nhẹ hẫng ngày ấy.

“Trên đời này người thật lòng đối tốt với ta chẳng có mấy người, mà người đó lại rất tốt với ta, cho nên ta đem mạng mình cho hắn.”

Ngũ hoàng tử khó sinh, mẫu phi y phải uống loại thuốc trợ sản có dược tính mạnh mới gian nan sinh được, sau đó đèn cạn dầu tắt rồi qua đời, ngũ hoàng tử vất vả lắm mới sống sót vậy mà tâm trí lại không đầy đủ, từ nhỏ đã chậm phát triển hơn so với người khác, năm tuổi mới biết nói chuyện.

Người đời đều nói ngũ hoàng tử là tên ngốc, Tống Ly không cho là vậy, y cảm thấy đứa bé này chỉ chậm chạp hơn so với người khác một chút, còn đầu óc lại rất tinh tường.

Mãi sau y mới phát hiện ra, Cố Du quả thật là một tên ngốc. Bị tổn thương đến thương tích đầy mình như vậy mà vẫn cắn răng không chịu buông tay, không phải ngốc thì là gì nữa?

Diệp Trọng Huy nhíu mày: “Nhìn y phục hình như là một vị hoàng tử, huynh cứ nghĩ rằng mấy hoa đăng này chỉ có nhóm cung nhân thả, con trai của hoàng đế cũng có chuyện cần cầu hà bá thực hiện ư?”

Những hoàng tử khác đương nhiên không cần, nhưng ngũ hoàng tử thì khác, mẫu phi qua đời, bên cạnh không có người kề cận, cũng không có ai để dựa vào, còn bị thánh thượng vứt bỏ, ngoại trừ cầu khẩn thần linh thì còn biết cầu ai thay mình hoàn thành nguyện vọng nữa đâu.

Đời trước Cố Sâm đối xử với người đệ đệ này không tệ, Lệ phi và hoàng hậu có chút thân tình, sau khi Lệ phi qua đời, Cố Sâm vì mặt mũi hoàng hậu nên ít nhiều cũng để ý săn sóc Cố Du, chẳng qua người nọ trời sinh tính tình lạnh lùng, ngoại trừ cam đoan Cố Du một đời cơm áo không lo thì cũng không lo được gì nữa. Huống chi sau này còn xảy ra nhiều biến cố như vậy, Cố Sâm không bảo vệ Cố Du như trước nữa.

“Ca ca, chúng ta qua bên kia.” Diệp Trọng Cẩm chỉ chỉ hướng ngược lại.

Diệp Trọng Huy nhìn hướng y vừa chỉ, gật đầu nói được.

Hai người chưa đi được mấy bước thì từ sau vọng lại tiếng ồn, ra là đoàn người của tam hoàng tử cũng đến đây, Diệp Trọng Huy liếc mắt một cái lập tức nhận ra đây là vị hoàng tử được thánh thượng sủng ái nhất, vội vàng kéo đệ đệ tránh qua một góc, đưa tay lên môi ra hiệu cho Diệp Trọng Cẩm đừng lên tiếng.

Cố Hiền là một người rất khó đối phó, hắn không muốn đệ đệ mình bị loại người này nhìn chòng chọc.

Nhưng Cố Du bên kia lại không có vận khí tốt như hai huynh đệ bọn họ, y chưa kịp chạy trốn đã bị tùy tùng bên cạnh tam hoàng tử phát hiện, hoa đăng trong tay bị đoạt mất, y muốn giật lại nhưng đối phương có bốn năm người, mà y ngay cả một mình tam hoàng tử cũng không thể so bì được, chỉ có thể la lên: “Tam hoàng huynh, hoa đăng, của đệ.”

Cố Hiền “Xùy” một tiếng, thổi tắt nến trong hoa đăng, nhìn lướt qua dòng tâm nguyện trên giấy.

Bên trên có sáu bảy ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo: Mẫu hậu, hoàng huynh, bình an.

Thì ra là cầu phúc cho hoàng hậu và thái tử.

Ánh mắt Cố Hiền lóe lên thần sắc hung ác, giọng điệu lại vờ như buồn bã lắm: “Ngũ hoàng đệ, đệ dùng chữ viết khó coi như vậy để cầu phúc cho hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ, có phải là quá khinh suất rồi không? Nếu phụ hoàng mà biết được, nhất định sẽ phạt đệ chép sách cho mà xem.”

Sắc mặt Cố Du trắng bệch, giọng run run: “Đệ, đệ chỉ muốn…” Y biết phụ hoàng vẫn luôn không vừa mắt mình, ghét mình ngu ngốc, nếu tam hoàng huynh thật sự cáo trạng, y tám chín phần mười sẽ bị phạt, nghĩ đến đó, Cố Du luống cuống cả lên.

Cố Hiền gợi lên khóe môi: “Hoàng đệ không cần lo lắng, hoàng huynh thay đệ giải quyết cục phiền phức này là xong ấy mà.” Nói xong hắn xé vụn giấy tâm nguyện, Cố Du muốn ngăn lại nhưng tay bị người ta giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hiền vứt đống giấy vụn xuống sông.

“Nhớ rõ, sau này ít làm mấy chuyện vô dụng đó đi.” Cố Hiền vỗ vỗ tay chuẩn bị bỏ đi.

Cố Du mím môi, ở sau lưng gã nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, hoàng huynh nói đã biết…”

Sắc mặt Cố Hiền thoắt cái thay đổi, cười lạnh một tiếng: “Thái tử đã biết thì sao? Ngươi hình như đã quên… phụ hoàng có bao nhiêu thất vọng về ngươi, thái tử thông minh như vậy, tránh ngươi còn không kịp, ngươi còn cho rằng thái tử có thể trút giận cho ngươi ư? Chỉ có thằng ngốc như ngươi mới không có mắt nhìn như vậy, lại còn không biết thân biết phận bám riết người ta.”

Cố Du muốn phản bác nhưng đầu óc y xoay chuyển rất chậm, võ mồm càng chậm, gấp đến độ kéo phải ống tay áo Cố Hiền: “Không phải… Không phải như thế mà…”

Người bên cạnh Cố Hiền vung tay đẩy Cố Du ra, quát lớn: “Không được chạm vào tam điện hạ.”

Cố Du gầy yếu không đỡ được sức lực mạnh mẽ trút lên người mình, chân mất thăng bằng, trượt một cái rồi ngã xuống sông. Xung quanh chỉ là mấy thằng nhóc mới lớn, bị biến cố thình lình xảy ra dọa cho mất mật, tam hoàng tử tuy đã mười tuổi nhưng cũng chẳng trưởng thành là bao, chỉ biết lắp bắp biện giải: “Không phải do bản cung, là nó tự ngã.”

Diệp Trọng Huy cũng bị dọa, ghé vào tai đệ đệ nói nhỏ: “Đừng đi ra” rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ẩn nấp, vừa đến bờ sông đã có người nhảy xuống trước rồi, người nọ nắm được cổ tay Cố Du, chật vật đỡ Cố Du vào bờ.

Diệp Trọng Cẩm cũng không đứng yên, chạy tới bờ sông xem thử, dưới ánh trăng thanh lạnh, thiếu niên kéo Cố Du lên bờ không phải ai xa lạ, chính là nhị công tử Mạc Hoài Hiên của phủ Việt Quốc Công.

Y nhớ kiếp trước Cố Du đã từng nói một câu: “Hắn đã cứu ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết được.”

Thì ra đoạn nghiệt duyên của hai người bọn họ bắt đầu từ lúc này.

===========

Hết chương 15.