Kiếp Này Gặp Được Người

Chương 83: Ngoại truyện



Thời gian qua đi, hai đứa nhỏ đã lớn dần, đường nét trên khuôn mặt dẫn rõ nét, mỗi đứa mang một vẻ đẹp riêng, đều làm điên đảo ngừoi đối diện.

Quý Thừa An kìm nén khao khát muốn có một cô con gái lại. Chỉ cần nhớ lại lúc cô mang thai và sinh con, anh đã sợ hãi phát run, không muốn để cô chịu khổ lần nào nữa.

Biểu hiện nôn nghén của cô quá nặng, gần cuối thai kì vất vả trăm lần, mệt mỏi khó thở, nằm tư thế nào cũng thấy không thoải mái, đã mất ngủ nhiều đêm. Có những đêm cố gắng chìm vào giấc ngủ thì lại bị chuột rút đau đến chảy cả nước mắt.

Phụ nữ khi sinh con là bước một bước chân vào cửa tử, nguy hiểm vô cùng. Vậy nên anh không nỡ để cô phải chịu khổ thêm. Anh còn giấu cô đến bệnh viện làm phẩu thuật thắt ống dẫn tinh lại.

Lý Chí Dương đẻ được con gái, lần nào gặp anh cũng vênh mặt lên, anh ghen tị lắm. Thường xuyên sang nhà bên đó, mang con gái về nhà mình nuôi vài hôm.

Lý Chí Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ôm con gái chuyển nhà ra xa, không cho ai biết địa chỉ. Nhưng lần nào cũng chỉ được vài tuần, Quý Thừa An đã lại tìm đến.

Hai quý tử nhà họ Quý càng lớn càng nghịch ngợm, quậy long trời lở đất làm cha mẹ rất đau đầu. Vậy nên Quý Thừa An nhìn con gái của Lý Chí Dương càng thêm vài phần yêu thương. Con gái thật tốt, mềm mại đáng yêu, rất nghe lời.

Hai cậu tuy nghịch ngợm nhưng sau này thành tích học tập đều rất tốt, luôn đứng trong top đầu của trường, cha mẹ rất tự hào về họ. Nhưng thỉnh thoảng cũng xấu hổ vì bị giáo viên gọi đến, phê bình những chuyện quậy phá của con trai.

Sau này khi lớn lên, cả hai cùng không kế nghiệp của Quý Thừa An, hai cậu mỗi người một trí hướng riêng, tự mình lập nghiệp, tạo nên đế chế của riêng mình.

Khi Quý Thừa An đã lớn tuổi, muốn được nghỉ ngơi, Quý Cảnh Hiên quay về tiếp quản tập đoàn Quý thị, con giỏi hơn cha, đưa tập đoàn lên thời kỳ đỉnh cao trước đây chưa từng có.

Quý Cảnh Hâm tiếp quản tổ chức bí mật của Quý Thừa An, phát triển lên mạng lưới thông tin lớn nhất toàn cầu. Sau này có quan hệ mật thiết với Chính phủ. Công trạng vang dội, trở thành lòng cốt trong bộ máy nhà nước, sau đó bước lên vị trí cao nhất, người người kính nể.

Cuộc đời của Lý Mộng Nghiên ban đầu trải qua dằn vặt đau khổ, sau đó đều là quả ngọt. Gia đình hạnh phúc, con cái thành đạt. Người người đều ngưỡng mộ.

Cuộc sống về già bình yên, hai vợ chồng bầu bạn bên nhau. Sau khi Quý Thừa An mất, Lý Mộng Nghiên cũng buồn bã, nửa năm sau cũng đi theo chồng. Kết thúc quãng đời nương nhờ cơ thể ngừoi khác.



Trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng thoảng trong không khí, bên cạnh giường bệnh, các loại máy móc phát ra tiếng kêu tít tít đều đều.

Hi Văn dần mở mắt, đầu đau như búa bổ, trước mắt ánh sáng chói, khó khăn mới mở được mắt.

Lý Chí Dương thấy ngừoi tỉnh lại, lập tức đi tới gần:''Cô tỉnh rồi, cảm thấy trong người thế nào, tôi gọi bác sĩ ngay.''

Hi Văn yếu ớt gọi:''Anh, sao anh trẻ vậy.''

Lý Chí Dương thấy cô nói năng mơ hồ, nghĩ cô chưa lấy lại được ý thức, liền gọi ngay bác sĩ tới.

Bác sĩ khám xong không có vấn đề gì, Lý Chí Dương mơi yên tâm, quay sang nói chuyện với Hi Văn

''Xin lỗi cô, là tôi đã đâm xe vào cô, tôi sẽ bồi thường đầy đủ thiệt hại. Trước tiên cô hãy yên tâm điều trị, tôi sẽ chịu mọi chi phí. Thành thật xin lỗi.''

''Anh, anh bị sao vậy, anh uống thuốc cải lão hoàn đồng đấy à, sao lại trẻ ra được vậy.''

''Cô Hi Văn, có thể là thương tích của cô hơi nặng nên ảnh hưởng tới nhận thức. Cô nghĩ ngơi đi, tôi đã thuê y tá chăm nom cô 24/7 rồi. Có yêu cầu gì cô hãy liên lạc với tôi. Bây giờ tôi cần đi xử lý công việc, tôi sẽ vào thăm cô sau. Tạm biệt.''

Hi Văn thất thần nằm trên giường, một lúc sau cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ bên cạnh. Mở ra, thấy tất cả hình ảnh khi bản thân là Hi Văn. Ngày tháng cũng hiện là mấy ngày sau khi cô nhìn thấy tên tra nam kia cùng cô gái đang mang bầu.

Cô đi xuống giường, cố lê có thể vào trong nhà vệ sinh, nhìn gương mặt mình trong gương. Cô là Hi Văn, không phải Lý Mộng Nghiên.

Vậy quãng đời kia chỉ là giấc mơ của cô thôi sao. Nhưng anh trai của cô giống hệt người đàn ông lúc nãy. Mọi chuyện có lẽ chỉ là những gì mà cô tưởng tượng ra.

Khi cuộc đời quá đau khổ, người ta luôn mơ đếm cuộc sống hạnh phúc, sung sướng hơn, đắm mình trong đó. Nếu đã như vậy, tại sao không để cô sống mãi trong giấc mơ. Để cô mãi là Lý Mộng Nghiên.