Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản

Chương 22: 22




Cũng may công việc sau này đã tôi luyện cho Tiền Duy bản lĩnh nói dối chẳng chớp mắt, cô nhìn thoáng qua Lục Tuân, bình tĩnh nói: “Dứa từ lúc nhú mầm, đến khi trưởng thành rồi đơm hoa kết quả đều rất tập trung, Nó cũng như kẻ lữ hành chẳng chịu trói buộc mang trong mình niềm tin theo đuổi hoàn mỹ, dù chỉ một tấc đất cũng phải tìm cho được tinh hoa, vì thế dứa tượng trưng cho sự hoàn mỹ, cũng giống như cậu vậy! Tôi cảm thấy trong các loại trái cây, chỉ có dứa mới xứng với anh! Thật đấy, anh nên tập ăn dứa đi, đó mới là thứ trái cây phù hợp với khí chất của anh! Lần này thử ăn một miếng đi!”Mặc dù lời giải thích vô cùng vớ vẩn, nhưng cũng khiến Lục Tuân dịu lại, rốt cục vẻ mặt kia cũng ngừng nỗi bão, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Tiền Duy, nhưng rồi cũng nhận hộp dứa của cô.Công việc sau này thường bị Lục Tuân làm nhục thành quen, Tiền Duy thấy anh không so đo với mình là đã mừng lắm rồi, cô nịnh : “Còn chuyện này nữa, từ hôm nay tôi bắt đầu làm thêm ở thư viện, tầng hai tòa nhà đông.” Cô chớp chớp mắt với anh: “Chỉ cần tôi còn ở đó một ngày, thì tầng hai tòa nhà đông luôn có một suất cho anh.


Anh cũng biết, đây là chuyện rất hời đấy nhé, anh nghĩ mà xem, giờ tháng chín trời nóng nực, anh có thể tới đó hưởng điều hòa, chờ đến giữa tháng mười thì trời bắt đầu lạnh hơn, trong thư viện có điều hòa cũng rất ấm.”Năm 2009 ký túc xá của đại học A vẫn chưa lắp điều hòa cho sinh viên, đã tháng chín rồi mà thành phố A vẫn nóng nực như mùa hè, bởi vậy nơi có điều hòa như thư viện nghiễm nhiên trở thành nơi mà mọi người tranh nhau cướp chỗ.

Thư viện mở cửa từ bảy giờ sáng, mà năm rưỡi đã có người xếp hàng chuẩn bị tinh thần cướp chỗ rồi, sau khi mở cửa trong vòng mười phút tỏa nhà thư viện sáu tầng với mười phòng tự học đã bị chiếm sạch không còn chỗ trống.Bởi vậy ở đại học A, có chỗ ngồi trong thư viện là một chuyện vô cùng quan trọng, sinh viên nam muốn theo đuổi sinh viên nữ, mấy tháng tặng hoa liên tục chưa chắc có tác dụng, nhưng chỉ cần bạn giúp cô gái đó chiếm được chỗ chống ở thư viện thì khả năng thành công sẽ cao hơn hẳn.

Nếu cách này không được, hãy thử lại lần nữa bằng cách giúp các sinh viên nữ cùng phòng ký túc của cô gái đó cướp chỗ để kéo họ về cùng chiến tuyến với mình, nếu làm thế mà không được nữa thì đúng là cô ấy không thích bạn thật đấy!Thư viện có quy định tuyển sinh viên hỗ trợ một năm một lần, Tiền Duy tự nhận là cành ô liu mình ném có lực hấp dẫn cực mạnh, dù sao nó cũng tương đương với việc đảm bảo tương lai một năm tới Lục Tuân sẽ có chỗ ở thư viện.Chỉ là Lục Tuân luôn tạo sự bất ngờ cho người khác, nghe cô nói thế mà mặt anh chẳng hề có cảm xúc gì, cứ như chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì tới anh cả, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Tôi chẳng tới thư viện bao giờ.” Anh mỉm cười: “Với thành tích của tôi không cần tới thư viện cũng được, huống chi tới đó cũng chẳng thể tập trung học hành được.”“Sao lại không tập trung được?”“Luôn có sinh viên nữ lén lút đưa thư cho tôi.” Lục Tuân trông có vẻ bối rối: “Có lần còn cả nam nữa.”“…”Được rồi được rồi, biết anh vạn người mê rồi, thôi khỏi thôi khỏi!Dưới không ít những cái nhìn đầy uy hiếp của các sinh viên nữ xung quanh, ăn xong bữa sáng cùng Lục Tuân, Tiền Duy liền về ký túc xá lấy giáo trình cùng Lưu Thi Vận tớt tiết học Hình Pháp.


Hình pháp là một trong mười bốn môn học trọng tâm của khoa luật, cũng là môn quan trọng nhất trong chuyên ngành Tư Pháp, đương nhiên lý do chính khiến Tiền Duy không thể vắng mặt là vì mỗi tiết học giáo sư môn hình pháp sẽ có một bài kiểm tra trắc nghiệm nhỏ trước khi vào bài học, điểm thành phần môn này sẽ là điểm trung bình của các bài kiểm tra trắc nghiệm đầu giờ, nếu như điểm thành phần không cao, cho dù cuối kỳ qua điểm trung bình thì vẫn có khả năng bị tạch môn này.Tiền Duy có một khả năng, đó là vào tiết liền hôn mê, vừa tan học thì tỉnh táo.


Tiết hình pháp vừa kết thúc, cô liền tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, không để ý tới Lưu Thi Vận mà nhanh chân đuổi theo Lý Sùng Văn, trước khi ra khỏi lớp còn liếc mắt nhìn lướt qua Lục Tuân đang ngồi bên cửa sổ, Mạc Tử Tâm đang tới chỗ anh nói gì đó.“Lý Sùng Văn, tôi trả vở ghi môn luật dân sự tiết trước cho anh này.” Môn hình pháp vừa kết thúc thì cũng là lúc đến giờ cơm trưa, Tiền Duy cuối cùng cũng theo kịp Lý Sùng Văn: “Để tỏ lòng cám ơn, tôi mời anh ăn cơm nhé.”Lý Sùng Văn vẫn luôn nhã nhặn dịu dàng như thế, anh cười mỉm: “Không có gì, chúng ta đều là bạn học, chỉ là mượn vở ghi thôi mà, không có gì to tát, cô không cần tốn kém mời tôi ăn cơm đâu.”.