Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 41: Đi tình nguyện



Trình Cảnh Dương trở về đơn vị, việc đầu tiên anh làm là tập hợp đội NH1.

“Tôi có nhiệm vụ khẩn cấp giao cho các cậu đây..”

“Đội trưởng cứ nói. Dù có lên núi đao xuống chảo lửa chúng tôi cũng không sợ.”

“Lại chuẩn bị đi tác chiến hay huấn luyện sao?”

Không để mọi người thắc mắc lâu, Trình Cảnh Dương lên tiếng..

“Con gái dỗi thì dỗ thế nào?”

Cả đội nhìn nhau. Chuyện này...

“Đội trưởng còn việc gì khác không?”

“Không có. Đây là chuyện gấp..”

A Cường nhanh trí..

“Đội trưởng, con gái thích nhất là mỹ phẩm. Mà son là thiết thực nhất. Đội trưởng cứ mua son tặng bác sĩ Lục là được.”

Trình Cảnh Dương nghe có vẻ hợp lý, gật gù. Anh lấy máy ra bấm gọi..

Lục Tuấn Phong đang ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô gái nằm bên cạnh ư hừ xoay người lại, ném điện thoại vào người anh. Nhìn rõ số trên điện thoại, Lục Tuấn Phong tỉnh cả ngủ..



“Cảnh Dương? Anh gọi cho em làm gì?”

Trình Cảnh Dương chưa bao giờ chủ động liên hệ với anh. Trừ khi có liên quan đến bà chị gái giang hồ kia..

“Đặt cho anh vài thỏi son. Cậu thường xuyên dùng tới chắc rõ hơn anh.”

“Hãng nào? Màu nào?”

Trình Cảnh Dương đau đầu, còn phải chọn nữa sao..

“Cậu tuỳ ý chọn. Nếu khó quá cứ chọn hết cũng được..”

“Anh cần son làm gì?”

“Chị cậu dỗi, anh phải dỗ chứ còn sao nữa”.

Lục Tuấn Phong nảy ra suy nghĩ xấu xa. Đã thế anh đặt mua hết các loại son cho anh ta phá sản.

Ngày hôm sau, son được giao tới nơi. Trình Cảnh Dương không nhìn biên lai mà trực tiếp quẹt thẻ. Hôm qua Tử Hân giận dỗi không chịu gặp anh, bây giờ anh mang chỗ son này tới thẳng bệnh viện để dỗ dành.

Vào bệnh viện, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy cô đâu, chỉ có Hàn Vũ đứng gần đó. Hỏi ra mới biết cô đi tình nguyện mất rồi. Trình Cảnh Dương chán nản ra về.

Vùng cao phía Bắc..



Sau khi khám bệnh miễn phí, đoàn tình nguyện đi đến từng nhà dân tặng quà, giúp đỡ. Nhìn đám trẻ đang vui đùa, Tử Hân thầm nghĩ. Liệu sau này con của cô và anh sẽ trông như thế nào..

Lục Tử Hân cùng Tiểu Tịnh dạy bọn trẻ cách rửa tay, cùng chúng đi cắt cỏ rồi mang về cho bò ăn.

Đến tối, họ cùng nhau quây quần ngồi bên đống lửa. Kể cho nhau nghe mọi chuyện trên đời

Bỗng nhiên, trời nổi gió lớn. Vài người có kinh nghiệm nhìn lên trời, có chút lo lắng nói..

“Mọi người mau vào nhà đi. Trời sắp mưa to rồi”.

Mọi người nhanh chóng thu dọn, sắp xếp chỗ ở cho bọn trẻ. Trời bắt đầu đổ mưa lớn, đám trẻ sợ hãi khóc lên, Tử Hân và Tiểu Tịnh ôm chúng vào lòng an ủi. Gió lớn thổi bay đồ đạc. Lục Tử Hân cùng mọi người không ngồi yên được nữa, xông vào mưa lớn giúp người dân sơ tán.

Mưa đập vào mặt cô đau rát, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng vì có nhiều người đã bị thương. Đoàn tình nguyện nhanh chóng xử lý, băng bó vết thương cho người dân. Cơn mưa tầm tã đến khoảng 3 giờ sáng mới tạnh.

Đêm nay Trình Cảnh Dương ngủ không ngon. Một phần vì không có Lục Tử Hân bên cạnh, một phần vì lo lắng cho cô. Anh chán nản mở tivi lên xem. Ngay lập tức thu hút anh là bản tin mới nhất..

“Khu vực vùng núi phía Bắc đang diễn ra trận mưa lớn. Nhiều nơi đã xuất hiện sạt lở. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin..”

Cảnh Dương lo lắng, không biết bây giờ cô ra sao rồi..

Sáng hôm sau, mưa đã tạnh, mọi người đang giúp nhau thu dọn hậu quả sau trận mưa lớn đêm qua. Cũng may không có ai bị thương nặng.

Bỗng có người thanh niên vừa chạy vừa hét lớn.

“Mọi người mau thu dọn rời đi. Chỗ chúng ta bắt đầu xuất hiện sạt lở rồi”.