Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 27



Nhưng giờ đây anh còn không thể xuất hiện trước mặt mẹ con cô. Mặc dù Tiểu Triết cũng nằm viện nhưng anh lại chưa từng tới thăm thằng bé . Thẩm chí anh còn mong thằng bé từng xuất hiện tốt biết bao mặc dù thằng bé là vô tội, nó chứ từng yêu cầu đến thế giới này .

Sau khi suất viện Mạc Lan không muốn đưa cô về căn nhà đó nữa họ chuyển vào biệt thự của Phó gia trước đây cô và anh từng lớn lên. Bà mong nhưng ký ức xưa khiến cô dễ mở lòng hơn. Nhưng khi bà bước ra khỏi phòng của cô Mạc Uyển Đình đã khoá trái cửa mang căn biệt thự chứa đầy ấm áp xưa làm hai thế giới khác nhau. Cánh cửa đóng kín giống trai tim cô đã chả thể nào mở ra lần nữa cho thêm một ai khác ngoài Đậu Đậu.

\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~1 năm sau\~\~\~\~\~\~\~\~\~

Phó Huy Nhân từ dưới sân nhà nhìn lên ổ cửa sổ đã đóng kín một năm nay. Một năm qua Mạc Uyển Đình và Đậu Đậu chưa từng bước ra khỏi phòng mọi thứ đều thông qua Tiểu Đào theo cô từ nhà cũ đến đây. Lần cuối anh nhìn thấy con là khi con bé còn bé tý trong lòng cô. Cho dù nhớ con nhớ cháu thế nào đi nữa hai người cũng không dám làm liều vào phòng của cô và Đậu Đậu.

Hôm nay sinh nhật Đậu Đậu tròn một tuổi anh làm một bữa tiệc lớn cũng muốn cầu hôn cô một lần nữa chuyện cũng đã một năm không lẽ cô sẽ mãi không tha thứ cho anh sao? Sau khi mọi chuyện sảy ra anh đã gặp Tần Đình Đình cho cô ta hai sự lựa chọn một là để lại Tiểu Triết rồi rời đi hai là cả hai mẹ con cô ta rời đi. Anh đã có Đậu Đậu không nhất thiết cần Tiểu Triết mà có Tần Đình Đình ở đây Tiểu Triết sẽ mãi không chấp nhận Uyển Đình là mẹ. Sau đó Tần Đình Đình đã rời đi trong im lặng Phó Huy Nhân mang Tiểu Triết giao lại cho mẹ mình mang về quê nuôi dưỡng, anh chỉ muốn chăm sóc mẹ con cô thật tốt? Một tháng cũng chỉ thăm thằng bé đôi ba lần mỗi lần, thằng bé khóc lóc đòi mẹ. Một lần anh quá tức giận mang nó vất nó xa nhà một đoạn để thằng bé tự đi tìm mẹ nhưng vẫn luôn cho người đi theo. Sau lần đó thằng bé đã ngoan ngoãn hơn.

Mạc Uyển Đình từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài đông người trong sân vườn.

"Họ làm gì dưới đó vậy?"

"Thiểu thư cô quên rồi sao? Hôm nay sinh nhật Đậu Đậu thiếu gia nói muốn tổ chức sinh nhật cho Đậu Đậu."- Tiểu Đào ôm Đậu Đậu vui vẻ nói nhưng khuôn mặt Mạc Uyển Đình vẫn không thay đổi đi tới ôm lấy Đậu Đậu.

Bận rộn một ngày Phó Huy Nhân bước đến phòng cô gõ cửa nhưng không nghe tiếng động bên trong như thường lệ nhưng lại có tiếng Đậu Đậu khóc. Phó Huy Nhân đứng bên ngoài rất lâu vẫn không thấy Đậu Đậu ngừng khóc trong lòng anh không ngừng không yên đáng lẽ cô phải dỗ con rồi! Hay có chuyện gì con bé khóc mãi. Phó Huy Nhân suốt ruột liền chạm tay năm cửa lại phát hiện ra nó không khoá như mọi ngày mở cửa ra.

"Uyển Đình, em có ở trong đó không? Đậu Đậu đang khóc đó!"- Anh bước vào căn phòng trống không chỉ có Đậu Đậu nằm trên giường.



Anh bước tới bế con bé lên. Vụng về dỗ dàng con bé. Cô đi đâu rồi một năm nay chưa từng rời phòng hơn nữa cô không thể không lo cho Đâu Đậu mà rời đi. Sau đó anh đã tìm khắp phòng khắp biệt thự vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu. Cô thực sự bỏ rơi bố con anh rồi.

\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~ 2 năm sau\~\~\~\~\~\~\~\~\~

Mạc Uyển Đình nhìn đám trẻ bên đường tay nắm tay bố mẹ bước vào trong trường học trái tim cô lại nhói đau. Năm đó cô rời đi để lại Đậu Đậu ở đó khiến cả cuộc đời cô hối hận vô cùng. Năm đó cô rơi đi đến thành phố khác không có gì trong tay không thể mang theo Đậu Đậu khổ cùng cô giờ đây mọi thứ đã ổn nhưng cô không thể đón Đậu Đậu về ở với cô. Lên chỉ có thể ngắm nhìn những đứa trẻ khác nhớ về con gái mình. Không biết con bé có hình dáng ra sao cuộc sống ở đó có chịu thiệt thòi như cô không? Đậu Đậu có nhớ cô không? Có trách cô đã bỏ rơi nó không? Hai năm nay chưa ngày nào cô ngừng nhớ đến con bé.

Bỗng nhiên một cô gái mặc bộ hầu gái đen trắng mái tóc tơ kết hai bên lon ton chạy tới ôm chân cô. Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu hai má phúng phíng với đôi mắt to tròn nhìn cô gọi một tiếng.

"Mẹ ơi, mẹ."- Khiến trái tim cô tan chảy tại chỗ.

Mạc Uyển Đình không kìm được lòng ngồi xuống xoa đầu cô bé.

"Bé con cha mẹ con đâu sao lại chạy ra đây."

"Mẹ ơi bế Đậu Đậu."- Cô bé đưa đôi tay mũm mĩm bản thân phía cô.

Mạc Uyển Đình không kìm được nước mắt con bé cũng tên là Đậu Đậu. Giá mà cô bé là Đậu Đậu của cô thì tốt biết bao nhưng khi nghĩ đến bản thân và con gái cách nhau mấy trăm cây số cô lại không khỏi nhói đau. Mạc Uyển Đình dịu dàng ôm lấy cô bé vào lòng.