Không Thể Nào Quên

Chương 3



Thật ra sau khi tách ra khỏi Cố Dữ, Lê Niệm rất muốn khóc, cô không phải là người yếu ớt nhưng chỉ cần những việc liên quan đến Cố Dữ, thì cô không thể nào khống chế được tuyến lệ của mình, lời nói khắc nghiệt của thiếu niên giống như những con dao nhỏ cứa vào trái tim cô, khiến cho cô không thể nào bình tĩnh được.

Cứ một lần lại một lần thuyết phục bản thân rằng hắn thật sự có việc nhưng vì sao đôi mắt vẫn cực kỳ chua xót.

Lê Niệm đứng tại chỗ một lúc vẫn chưa hoàn hồn lại được, đang tính vào phòng vệ sinh khóc thầm một chút thì lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất, tức giận tới mức nước mắt cứ đọng lại ở khóe mắt không chịu rơi xuống.

“Người này bị gì vậy chứ!” Lê Niệm đã rất cố gắng để bản thân không chửi thề: “Cậu rất thích đứng ở góc tường hóng chuyện à?”

“…” Yến Tây Minh không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, anh vừa đi tới đã đụng phải Lê Niệm và Cố Dữ ở trước cầu thang trình diễn một màn tình cảm đau khổ, nữ chính còn diễn rất nhập tâm, anh đi cũng không được đứng đó cũng không xong, đành phải đứng ở đó chờ cô diễn xong, để chuyện này diễn ra nhanh một chút.

Kết quả bộ phim vẫn chưa kết thúc.

Anh nhìn đôi mắt đỏ ửng ngấn nước của cô gái, im lặng một lúc, rồi dùng giọng nói bản thân cho là dịu dàng nhất: “Đừng khóc.”

Nhưng anh còn chưa nói xong, Lê Niệm giống như bị chọc điên, trừng mắt nhìn anh: “Cậu cmn mới khóc!”

“…” Yến Tây Minh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa, đột nhiên nói: “Cậu không biết sao?”

Lê Niệm ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”

“Bởi vì bị ảnh hưởng tình hình dịch bệnh của tỉnh khác, nên rạp chiếu phim đã đóng cửa một tháng, vì vậy dù cậu có hẹn được thì cũng không đi xem được.” Yến Tây Minh ôm đống bài tập đi ngang qua cô bước xuống cầu thang: “Cũng không khác gì mấy đâu.”

“…”

Đm, đã giết người rồi mà còn giết luôn trái tim của người ta.



Lê Niệm uể oải quay trở lại lớp học, Lý Như nhìn dáng vẻ này là biết ngay cô không vui, lập tức an ủi: “Đàn ông chó thì có gì tốt chứ, cuối tuần chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn, để tớ gọi thêm vài người chị em tới, để cậu thay đổi tâm trạng nhé.”

Lê Niệm biết cậu ấy là muốn tốt cho mình, tuy rằng không có tâm trạng nhưng vẫn rầu rĩ đồng ý: “Được.”

Sau khi tan học, các cô cùng nhau đi ra cổng trường, vừa đúng lúc gặp được Chu Tử Duyệt đang mở cửa xe riêng nhà cô ta ra.

“Niệm Niệm ơi, thật là khéo quá.” Chu Tử Duyệt quay đầu lại nhìn thấy cô, cười nói: “Hiện tại nhà em ở đâu, có muốn chị nhờ tài xế tiễn em một đoạn không?”

“Không cần, cảm ơn.” Lê Niệm kéo Lý Như nhanh chóng rời đi.

Chu Tử Duyệt cũng chỉ là khách sáo mà thôi, sao có thể thật sự muốn chở cô đi chứ, nhìn thấy Lê Niệm đi tới trạm dừng xe buýt bên đường đối diện, trong ánh mắt cô ta xẹt qua chút khinh thường, xoay người bước lên xe.

“Làm đại tiểu thư đúng là tốt.” Lý Như thật sự hâm mộ: “Mỗi ngày đều có xe chuyên dụng đưa đón, cô ta thật sự là chị họ của cậu sao?”

Cùng là con người nhưng số mệnh lại không giống nhau.

“Bỏ đi, nhà tớ và nhà bọn họ đã sớm cắt đứt quan hệ từ lâu.”

Lê Niệm lắc đầu, nếu không phải Chu Tử Duyệt cả ngày cứ em họ này em họ nọ, thì cô mới không muốn cho mọi người biết mối quan hệ của bọn họ đâu.

“Tớ hiểu mà.” Lý Như thở dài nói: “Đám người nhà giàu bọn họ thích nhất là dùng mắt chó nhìn người khác, chắc chắn cậu không cảm thấy dễ chịu chút nào.”

“Vẫn ổn.” Lê Niệm cũng không có cảm giác gì: “Thật ra nhà tớ cũng không nghèo.”

“Vậy tại sao cậu không đi xe chuyên dụng?” Lý Như trêu chọc hỏi.

“Tớ bị say xe.”

“…Cậu trâu thật.”

Lý Như cảm thấy chỗ nào Lê Niệm cũng tốt hết, chỉ là cái tính cách chết vì sĩ diện này phải sửa đổi.

Cô ấy nhìn thấy một chiếc xe buýt đang chạy tới, lập tức đi tới: “Tớ đi đây, tạm biệt, nhớ buổi tối chủ nhật chúng ta có hẹn đó nha.”

“Ừ.” Lê Niệm ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại không muốn chút nào: “Tạm biệt.”

Cô đứng ở đó đợi một lát, sau khi nhìn thấy xe buýt tới rồi cũng bước lên xe buýt.

Xe buýt chậm rãi chạy vào trung tâm thành phố, mọi người lần lượt xuống xe, mà cô vẫn ngồi cho đến khi xe chạy vào khu đô thị phồn hoa nhất của thành phố, đường Đông Vĩnh.

Một tấc đất một tấc vàng, các công trình kiến trúc cao ngất ngưởng.

Sau khi xuống xe, cô men theo con đường rợp bóng cây rồi rẽ vào khu nhà, à không, phải là khu biệt thự mới đúng, dưới sự trông coi của bảo vệ, cô quét mặt bước vào trong.

Mặt trời đã chuyển hướng về phía Tây, bầu trời mờ ảo, biệt thự nhà Lê Niệm có ba tầng, còn có cả sân nhỏ, mùa hè ở đây nở rất nhiều hoa hồng tường vi, Lê Niệm rất thích.

Cô bước vào nhà, nhìn thấy cha mẹ và em trai đã ngồi vào bàn ăn.

Thức ăn trên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút, cũng chưa ai động đũa, tất cả đều đang chờ cô.

“Con bé này cuối cùng cũng về rồi.” Mẹ Lê nhìn con gái, dịu dàng nói: “Con mau rửa tay đi, rồi còn ăn cơm nữa.”

“Dạ.” Lê Niệm ngoan ngoãn gật đầu, sau khi rửa tay xong cô quay lại ngồi xuống bên cạnh em trai Lê Tiêu: “Con đã nói buổi tối lớp 12 sẽ có tiết tự học, về sau mọi người đừng chờ con nữa, cứ ăn cơm trước đi.”

“Như vậy sao được chứ, người một nhà thì phải dùng bữa với nhau.” Cha Lê lên tiếng, cầm lấy đũa gắp đồ ăn: “Hơn nữa Niệm Niệm à, cha đã nói hãy để tài xế tới trường đón con, bây giờ con tan học trễ như vậy, là con gái đi một mình sẽ không an toàn.”

“Có gì không an toàn chứ, trước cửa trường học là trạm xe buýt, chỉ đi vài bước là tới, hơn nữa cha cũng biết là con bị say xe mà.”

“…”

“Con, con chính là có phúc mà không số hưởng.” Mẹ Lê lắc đầu.

Lê Niệm không trả lời, cô nhìn các món ăn tinh xảo trên bàn nhưng lại chẳng muốn ăn.

“Con sao vậy?” Mẹ Lê phát hiện cô có gì đó kỳ lạ, nên gắp cho cô một con tôm: “Hôm nay có tôm chiên con thích nhất, dì Trương đặc biệt làm riêng cho con đó.”

“Có người bắt nạt con sao?” Cha Lê cảm thấy con gái có chỗ nào đó không đúng, trước kia khi người nói nhiều nhất chính là con bé, sao hôm nay lại im lặng như vậy.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của cha mẹ, trong lòng Lê Niệm có dòng nước ấm chảy qua, vốn dĩ chỉ là chút tủi thân nho nhỏ mà bây giờ đã lớn hơn nhiều.

“Cũng không có gì, chỉ là…Chu Tử Duyệt mời con, cuối tuần này đi sinh nhật cô ta.” Cô không dám nói việc Cố Dữ, nên trong cái khó ló cái khôn nói đại lý do nào đó.

Nhưng đúng thật Chu Tử Duyệt làm cô cảm thấy không thoải mái.

Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt của cha mẹ cô cũng không được tốt cho lắm, cha Lê trực tiếp đặt đũa xuống, hừ lạnh nói: “Nó còn không biết xấu hổ mời con đi sinh nhật sao? Đã quên lúc trước con bị nhà bọn họ đối xử tệ bạc tới mức nào à! Đời này cha sẽ không bao giờ tha thứ cho tên chó Chu Lưu Dũng kia.”

Chu Lưu Dũng chính là ba của Chu Tử Duyệt.

Mẹ Lê thở dài: “Niệm Niệm, con đừng quan tâm tới nó là được, nếu con thật sự không chịu nổi, mẹ sẽ đi nói chuyện với chủ nhiệm con một chút, để cho con chuyển lớp, không cần phải chịu đựng cục tức đó.”

Còn về ân oán của nhà bọn họ với Chu Lưu Dũng mà nói, đã có từ rất lâu trước kia rồi.

Lê Niệm sinh ra ở nông thôn, khi còn nhỏ điều kiện trong nhà không được tốt, nhưng may mắn cô là người rất có hoài bão, học hành chăm chỉ, vì để Lê Niệm được tiếp thu một nền giáo dục tốt hơn, hai vợ chồng đã gửi cô đến nhà họ hàng có nhà trong thành phố, chính là nhà của người bác Chu Lưu Dũng.

Đương nhiên không phải là ở miễn phí, mỗi tháng hai vợ chồng đều sẽ gửi cho bọn họ 5000 tệ phí sinh hoạt, vào thời đó 5000 tệ không phải là con số nhỏ, chính là hy vọng con gái có thể sống tốt một chút.

Nhưng từ đó cơn ác mộng của Lê Niệm chính thức bắt đầu.

Vợ chồng nhà bác đều là người rất kỳ cục, từ sau khi cô sống ở đó, cứ hở tí là họ lại gọi điện cho cha mẹ cô đòi tiền, kêu 5000 tệ quá ít, sợ cô ngay cả cơm còn không đủ ăn, nhưng trong trí nhớ của cô, bác gái chưa từng cho cô ăn bất kỳ của ngon vật lạ nào, mỗi ngày chỉ nấu một bữa ăn, bữa tối thì ăn lại đồ thừa của bữa trưa, một tuần được ăn gà hai lần là đã không tệ lắm rồi.

Sau đó mẹ Lê muốn mua cho cô một đôi giày mới, có một tháng đưa cho bác gái thêm 500 tệ, bác gái lời thề son sắt nói sẽ tự mình chọn cho cô, nhưng cuối cùng Lê Niệm lại nhận được đôi giày mua trên mạng không tới 50 tệ, hơn nữa còn không vừa chân.

Không chỉ như vậy, chỉ cần ở nhà bọn họ cái đèn nào mở, cái vòi nước nào đang chảy, bác gái đều một mực là do cô làm, sau đó sẽ mắng chửi cô liên tục.

Lê Niệm vừa tủi thân vừa tức giận, rõ ràng tất cả đều do Chu Tử Duyệt làm, không hề có liên quan gì tới cô cả.

Còn có một việc cô nhớ rất rõ, có lần cô gội đầu xong dùng máy sấy, đang sấy tóc thì nghe thấy một tiếng nổ vang lên, khuôn mặt bỏng rát, đau tới mức cả người cô ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì bác gái đã chạy tới mắng ầm ĩ, mắng cô phá hoại đồ đạc nhà bọn họ, chứ không hề hỏi cô có bị thương không.

Lê Niệm thật sự rất chán ghét nhà bọn họ, nhưng nghĩ tới cha mẹ ở nhà cực khổ tiết kiệm tiền cho cô ăn học, thì cô lại không dám kể cho họ nghe, đành phải ép mình nhẫn nhịn đến khi tốt nghiệp, chỉ cần nhịn là tốt rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, điều khiến cô thật sự bùng nổ chính là vào nửa đêm cô đi WC, lại nghe trộm được bác trai gọi điện thoại cho cha cô, ông ta nói những điều không hay về cô, mắng cô không có giáo dục lại còn bướng bỉnh, làm hư rất nhiều đồ vật đáng giá trong nhà bọn họ, muốn cha của cô bồi thường.

Bên kia điện thoại, cha cô ăn nói khép nép xin lỗi.

Lê Niệm bật khóc ngay tại chỗ, dùng sức đẩy cửa phòng vệ sinh ra, đôi mắt đỏ bừng hét to về phía ông ta nói cô không làm gì cả!

Cô nói, con muốn về nhà, con không đi học nữa!

Về sau, bởi vì chuyện này mà cô ngủ không ngon, ăn cái gì cũng không vào, cả người không lúc nào là không trong trạng thái lo âu, thậm chí còn xin tạm nghỉ học, muốn cha mẹ đón cô quay về nhà, khi nhìn thấy con gái gầy tới mức như vậy, cha Lê lập tức mắng Chu Lưu Dũng không phải là người.

Mẹ Lê cũng tức giận tới mức không nhịn được, bà sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, chưa bao giờ bởi vì cha mẹ thiên vị mà chán ghét người anh trai này, nhưng lần này thật sự không thể nào tha thứ được, từ đó về sau nhà bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình Chu Lưu Dũng, chặn toàn bộ mọi phương thức liên hệ của bọn họ, tết nhất lễ lạc cũng không gọi điện qua, coi như chưa từng có người thân này.

Về sau bởi vì nông thôn bị phá bỏ và di dời, nhà bọn họ được chính phủ bồi thường một số tiền kếch xù.

Cha Lê cầm số tiền này đi làm ăn buôn bán, vốn dĩ ông đã có đầu óc kinh doanh, cuối cùng tự mình mở công ty, rất nhanh trở thành một trong mười người giàu có của thành phố, sớm đã bỏ nhà Chu Lưu Dũng xa mấy con phố.

Sau khi có tiền, cha mẹ cô mới bắt đầu tạo người, sinh cho cô thêm một em trai, còn mua thêm vài căn hộ lớn ở thành phố.

Chính là cha Lê làm người khá khiêm tốn, vẫn luôn tin rằng muốn vững chắc thì không được tiết lộ của cải, vì vậy ông không thích lộ mặt trên những tạp chí kinh tế, nên Chu Tử Duyệt mới không biết nhà bọn họ xưa đâu bằng nay.

Nói thật nếu không phải ở cấp 3, vô tình học chung lớp với Chu Tử Duyệt, thì Lê Niệm đã sớm vứt cô ta ra khỏi đầu, không bao giờ muốn gặp lại gia đình ba người kỳ cục này.

“Con ăn no rồi.” Lê Niệm nhanh chóng ăn hết cơm trong chén, đứng lên nói: “Con về phòng làm bài tập trước.”

“Ừ, đi đi.” Mẹ Lê gật đầu, quan tâm nói: “Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng học quá khuya.”

Lê Niệm gật đầu rồi rời đi.

Mẹ Lê nhìn lại thằng con trai mười tuổi của mình, từ lúc ăn cơm đến giờ vẫn chưa rời mắt khỏi di động, bà cau mày nói: “Lê Tiêu, đừng chơi nữa, mau học chị của con đi, học hành thật chăm chỉ.”

Lê Tiêu trả lời cho có lệ: “Con sắp xong rồi mẹ.”

Mẹ Lê có hơi tức giận, lướt mắt nhìn sang cha Lê đang hồn nhiên mặc kệ con trai, cũng đang đeo mắt kính lướt điện thoại, bà tức giận nhéo cái bụng mỡ của ông: “Anh mặc kệ con trai của mình à? Đúng là vô pháp vô thiên, tất cả là do anh quá cưng chiều nó.”

“Anh đâu có đâu.” Cha Lê tủi thân nói: “Là tự nó…thành như vậy mà.”

“Hừ, nếu không phải Niệm Niệm giống em, không biết đã bị anh gây họa thành dáng vẻ gì!”

“Làm gì có chứ?” Cha Lê không đồng ý: “Con bé rõ ràng giống anh, em nhìn xem đôi mắt đó, khuôn mặt đó, rõ ràng là đúc một khuôn từ anh ra.”

“Thôi đi, nếu lớn lên giống anh, chỉ sợ đời này con bé đừng nghĩ gả được cho người ta.”

“…”



Buổi tối 11 giờ, Lê Niệm dựa vào bàn làm bài tập, bụng có hơi đói, đang suy nghĩ có nên tới phòng bếp tìm chút thức ăn nhẹ không, thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Lê bưng một mâm thức ăn vào, có cả bánh ngọt cùng nước trái cây.

“Wow!” Đôi mắt Lê Niệm sáng rực, híp mắt mỉm cười bước tới: “Cảm ơn mẹ! Sao mẹ biết con đói bụng vậy?”

“Mẹ còn không biết sao?” Mẹ Lê cười búng nhẹ đầu mũi con gái: “Buổi chiều con ăn ít như vậy, buổi tối nhất định rất đói.”

Bà nhìn thấy trên bàn con gái đều là đề thi và sách giáo khoa, nên nói: “Những cái này để mai hẵng làm tiếp, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Lê Niệm vừa ăn bánh kem vừa lắc đầu: “Ngày mai con còn có bài khác nữa, lớp con mới có một học sinh khác chuyển tới, gần đây cậu ấy đã đoạt đi vị trí hạng nhất của con, con nhất định phải dành lại cho bằng được!”

Mẹ Lê cảm thấy có chút đau lòng: “Có muốn mẹ mời gia sư cho con không?”

Lê Niệm nghĩ tới đống bài toán không biết làm, động tâm nói: “Mời gia sư tốn bao nhiêu tiền  vậy mẹ?”

“Chắc cũng khoảng ba bốn ngàn một tháng.” Mẹ Lê không để ý nói.

“Thật mắc.” Lê Niệm lắc đầu ngay: “Vậy vẫn thôi đi ạ.”

“…”

Mẹ Lê cẩn thận tìm từ nói: “Niệm Niệm à, thật ra nhà chúng ta không nghèo đâu, vẫn có hơn…trăm tỷ.”

Đừng nói là ba bốn ngàn, ba bốn trăm ngàn cũng không thành vấn đề, chỉ cần con gái vui vẻ, bà cảm thấy những thứ đó chả là gì cả.

“Con biết.” Lê Niệm chớp chớp đôi mắt đen láy: “Chỉ là con cảm thấy tiền nên dùng cho những việc quan trọng, con không cần dạy dỗ cũng có thể học giỏi, không cần thiết phải tiêu quá nhiều tiền.”

“…”

Mẹ Lê cũng không nói thêm gì nữa, khác với con trai, con gái từ nhỏ đã sống cực khổ cùng cha mẹ, đặc biệt là ở nhờ nhà bác trai, cực kỳ keo kiệt chuyện tiền nong với con bé, có tiền cũng không nỡ dùng, còn bị ám ảnh về việc này nữa.

Cũng khó tránh ở trong trường học người khác căn bản không nhìn ra nhà con bé có tiền.

Mẹ Lê tâm trạng phức tạp quay lại phòng, nhìn đến chồng phưỡn bụng to chơi điện thoại, khi nhìn thấy bà tới, giống như một con cá chép cuộn tròn đứng dậy, vui vẻ đưa điện thoại cho bà xem: “Em nhìn xem, anh mới mua một bộ quần áo mới, em xem cái này có phải rất xứng với khí chất của anh không?”

Mẹ Lê vừa nhìn xong thì cảm thấy rất tức giận, một bộ tây trang cao cấp tốn gần 550.000 tệ.

Con gái không nỡ bỏ ba bốn ngàn để mời gia sư, ông già này lại mua quần áo quá phung phí.

Mẹ Lê cầm lấy điện thoại của ông chọt vài cái, lạnh nhạt nói: “Em cảm thấy cái này thích hợp với anh hơn.”

Ba Lê nhìn vào, tây trang dành cho phù rể.

Rồi lại nhìn xuống gia 250 tệ.

Ba Lê: “???”



Buổi chiều chủ nhật, Lý Như gọi điện nhiều tới mức muốn cháy máy, Lê Niệm nhanh chóng thay quần áo ra cửa.

Lý Như mang theo hai cô bạn, đều là những cô gái khá gần gũi, tuy rằng Lê Niệm không biết bọn họ từ trước, nhưng rất nhanh hòa hợp với nhau.

Bốn người trở thành một nhóm mỹ nhân, quyết định đi tới một nhà hàng sang trọng tại trung tâm thành phố [Màu lam duyên phận].

Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là hôm nay ở đây có đợt giảm giá hiếm có mà thôi.

Lý Như vung tay, rất có hương vị vung tiền như rác: “Hôm nay chúng ta hãy cảm nhận niềm vui sướng của kẻ có tiền đi nào!”

“Được đó.” Một cô bạn khác vui vẻ phụ họa.

Lê Niệm bị chọc cười, cùng các cô tay khoác tay đi vào trong.

[Màu lam duyên phận] ở trung tâm thành phố rất có danh tiếng, được rất nhiều người trẻ tuổi yêu thích, trang trí giống như khách sạn vậy, tường được thiết kế bằng đá cẩm thạch màu đen, treo rất nhiều bài thơ và bức tranh nổi tiếng, trần nhà được trang trí bằng đèn pha lê, còn có thể chọn phòng theo chủ đề nữa.

Hơn nữa còn đang kinh doanh rất tốt, nên chẳng có chỗ ngồi nào cả.

Khi các cô đang ngồi chờ ở quầy lễ tân, Lê Niệm nghe được ở phía sau lưng có người gọi tên cô.

“Ồ, đây không phải Lê Niệm sao? Đúng là khéo thật, cậu cũng tới nơi này ăn cơm à.”

Lê Niệm quay đầu, nhìn thấy một nam sinh mặc áo đen ngắn tay kinh ngạc nhìn cô, trong tay còn cầm một bình rượu.

Lê Niệm nhận ra hắn ta, là người anh em thân nhất của Cố Dữ, tên là Lâm Sướng.

“Cậu ta là ai vậy?” Lý Như hỏi.

“À thì…bạn của bạn nhỉ?” Lê Niệm không biết nên trả lời thế nào.

“Ai da, trả lời khó hiểu như vậy làm gì, cậu là bạn gái của anh Tự, thì đương nhiên cũng là anh em tốt của chúng tôi.” Lâm Sướng tươi cười nói: “Cậu tới đúng lúc lắm, đám người anh Dữ đều ở đây cả, cậu cũng mau tới đi.”

Nói xong còn không đợi Lê Niệm từ chối, hắn ta nhìn về bàn tiếp tân nói với nhân viên: “Người đẹp, phí vào cổng của bọn họ cứ tính lên người tôi là được.”

Sau đó hắn ta nhìn về phía Lê Niệm: “Đi thôi, tôi mang cậu đi gặp anh Dữ.”

Hắn ta như vậy thật nhiệt tình, các cô đành phải đi cùng.

Lý Như nhỏ giọng hỏi Lê Niệm: “Chuyện gì vậy chứ?”

Lê Niệm im lặng lắc đầu, cô cũng không biết, Cố Dữ từ chối hẹn hò với cô, chính là chạy đến nơi đây tới ăn cơm sao?

Đây là việc mà hắn nói à?

Ngực cô thắt lại.

Lâm Sướng dẫn các cô tới một phòng riêng.

Đẩy cửa bước vào, Lê Niệm nghe thấy được bên trong đang hát bài chúc mừng sinh nhật, cô liếc mắt một cái có thể nhận ra được Cố Dữ bị mọi người vây xung quanh, hạc trong bầy gà.

Hắn lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha, môi mỏng đang ngậm điếu thuốc, mà bên cạnh chính là Chu Tử Duyệt đang thẹn thùng ca hát.

Cũng như.

Chiếc bánh sinh nhật đặt trên bàn.