Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 67



Lục Mai ngay lập tức đến bệnh viện, Tử Ngâm vừa thấy cô đến thì nước mắt kìm không được mà chảy xuống không ngừng, trong lòng áy náy muốn chết.

“Tử Ngâm, sao lại thế này? Anh họ mình bị thương có nghiêm trọng hay không?” Lục Mai lo lắng hỏi, thấy hai mắt của Tử Ngâm sưng đỏ, không ngừng khóc thì trong lòng cô càng thêm sợ hãi.

Nhận được điện thoại của Tử Ngâm, cô đã muốn gọi điện thoại cho ba mẹ Lạc Dương nhưng lại nghĩ đợi cho bệnh viện tìm hiểu tình trạng của Lạc Dương rồi sau đó mới nói cho ba mẹ anh, để họ không lo lắng.

Tần Bân ở bên cạnh lúc này mới miệng trả lời: “Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là chân bị thương mà thôi, cô đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”

Lục Mai lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Tần Bân, trong lòng càng khó hiểu, theo bản năng hỏi: “Là ai đụng anh họ mình vậy?”

Tử Ngâm không đợi Tần Bân mở miệng, cô liền trả lời: “Mai Mai, Lạc Dương là bởi vì mình nên bị đụng trúng, cậu trách mình đi.”

“Tử Ngâm, cậu hãy nghe mình nói.” Lục Mai nghe cô nói như vậy thì trong lòng nóng nảy, nếu mà dượng và dì biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, bọn họ bảo vệ con mình rất chặt.

Tử Ngâm ngờ vực nhìn Lục Mai, không biết cô muốn nói điều gì.

Lục Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Mình chưa nói cho dượng và dì cả chuyện anh họ mình bị tai nạn xe, đến lúc họ đến đây thì cậu đừng nói anh họ mình là vì cậu nên mới bị đụng trúng biết không?”

“Mai Mai, cậu muốn mình nói dối?” Tử Ngâm chần chờ hỏi, khẽ lắc lắc đầu, Lạc Dương vì cô nên mới bị xe đụng phải,  làm sao có thể muốn cô xoá sạch sự việc kia được, cô làm không được điều đó.

“Tử Ngâm, nghe mình nói đi, mình dám cược rằng anh họ mình tỉnh dậy thì cung sẽ nói như vậy. Mình sợ dì cả của mình sẽ gây khó dễ cho cậu hoặc là làm chuyện tổn thương đến cậu. Anh họ mình là bảo vật trong tay dì ấy đấy.”

Chưa đầy hai giờ đồng hồ thì cánh cửa phòng phẫu thuật đã bên trong mở ra, ba người vội vàng đứng dậy đón, Tử Ngâm giành hỏi trước: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”

Bác sĩ đi ở phía trước cười hoà nhã và nói với cô: “Yên tâm đi, chỉ gãy một chân thôi, đầu không bị va chạm chấn thương, có thể là do ngã xuống đất lúc bị chấn thương nên bị bất tỉnh, bây giờ thì đã tỉnh lại rồi.”

“Chúng tôi có thể vào thăm anh ấy hay không?” Tử Ngâm trong lòng vẫn không yên tâm, lo lắng nhìn bác sĩ.

“Có thể, đi vào đi, anh ta cần ở trong bệnh viện một thời gian đấy.”

Khi Tử Ngâm và Lục Mai đi vào thì Lạc Dương nằm ở trên giường bệnh, nghe thấy tiếng bước chân của hai cô thì mới chậm rãi mở to mắt ra.

Thấy Tử Ngâm xuất hiện trước mặt vẫn tốt thì Lạc Dương khoé miệng cong lên, nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, chỉ cần cô không bị thương tích gì thì anh cũng an tâm rồi.

“Lạc Dương, rốt cuộc thì anh cũng tỉnh rồi.”

Lạc Dương cười làm cho lòng Tử Ngâm quay cuồng không thôi giống như là chấn động mạnh mẽ, nước mắt tràn mi rơi xuống không dứt. Cùng lúc đó cô cũng bổ nhào trước giường bệnh của Lạc Dương, ôm đồm cầm tay anh: “Thực xin lỗi, đều do tôi mà ra.”

Lạc Dương lắc đầu cười, giơ tay kia lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Tử Ngâm, lại làm cho cô càng thêm thương tâm, khóc càng thêm kịch liệt.

“Tử Ngâm đừng khóc. Cô xem tôi không phải vẫn tốt đó sao?” Lạc Dương dịu dàng khuyên cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng tràn đầy dỗ dành.

“Nhưng mà bác sĩ nói anh bị gãy một chân, lúc ấy chảy thật nhiều máu, tôi gọi anh anh cũng không để ý tới tôi.”

Tử Ngâm hai mắt ngân ngấn nước mắt nhìn Lạc Dương, không ngừng nức nở và nói cũng đứt quảng. Lạc Dương nhìn thấy vậy thì đau lòng không thôi.

“Thật đúng lúc mà, tôi còn buồn không biết lấy lí do gì để nghỉ ngơi nữa đó, thật vừa vặn có thể có thời nghỉ ngơi thật tốt. Cô nếu thật sự áy náy như đã nói thì trong khoảng thời gian này, mỗi ngày sau khi tan học cô hãy đến chăm sóc cho tôi là tốt lắm rồi.” Lạc Dương cười rất nhàn nhã và dễ chịu giống như người bị thương không phải là anh vậy.

“Anh họ, anh làm em sợ muốn chết, may mắn là anh không có mệnh hệ gì. Em lập tức gọi điện thoại cho dượng.” Lục Mai lúc này mới mở miệng nói, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

“Mai Mai, đừng gọi, để họ biết thì không biết cường điệu hoá thành dáng vẻ nào nữa, để khi khác anh sẽ gọi điện thoại lại cho nói cho ba.”

Tần Bân một mực yên lặng đứng ở một bên, nhìn thấy được Tử Ngâm ban nãy khẩn trương và lo lắng thì bây giờ cô lại vui mừng và kích động.

“Lạc Dương, đây là Tần Bân.” Tử Ngâm quay đầu lại thấy Tần Bân đứng một bên thì mới nhớ đến sự tồn tại của anh.

Lạc Dương lập tức hiểu được Tần Bân là người đụng trúng anh, thấy trên mặt Tần Bân có vẻ áy náy, cặp mắt sau mắt kiếng thì không thấy rõ, anh bang quang nói: “Chuyện này không trách anh đâu.”

Nói xong thì anh nhìn về phía Tử Ngâm, nắm tay cô thật chặt, nghĩ đến một màn kia thì trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, lúc ấy không kịp nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào, chỉ theo bản năng lao vào ôm Tử Ngâm, không ngờ rằng lại làm cho cô tổn thương một chút.

“Lạc Dương, là Tần Bân đưa tiền làm thủ tục nhập viện cho anh đó.” Tử Ngâm nói khẽ: “Tôi không mang tiền theo người.”

“Tử Ngâm, tiền là chuyện nhỏ. Huống chi tôi vốn chính là đụng trúng Lạc tiên sinh.”

“Các người quen nhau?” Lạc Dương nhìn Tử Ngâm.

“Ừ, anh ấy là bạn của Hoàng Húc Kiều, mới quen biết mấy hôm trước.” Tử Ngâm thành thật nói.