Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 276





Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 276: BIỂN THỦ
Tụy Đề Uyển Nam Uyển.
Ân Thiên Thiên đang say sưa ngủ trưa trong phòng thì thím Lưu đi vào, khẽ lay cô dậy, cô mơ màng nhìn bà ấy, nhất thời chưa tỉnh táo lại, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Thím Lưu, sao thế ạ?” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng hỏi, rồi giơ tay lên dụi mắt.
Nhưng thím Lưu lại rất khẩn trương, mở miệng nói ngay: “Cô chủ, cô mau ra ngoài xem TV đi, nhà họ Hướng xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ân Thiên Thiên đang buồn ngủ bỗng tỉnh táo lại ngay.
Nhà họ Hướng xảy ra chuyện lớn ư? Không phải chuyện lớn gần đây của họ là việc Hướng Linh qua đời à? Giờ còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?
Ân Thiên Thiên đứng dậy đi ra ngoài ngay, trong phòng khách, tin tức trên TV vẫn đang phát sóng.
… Đối với chuyện tòa cao ốc mới xây bỗng đổ sập xuống vào năm ngoái của ‘Hướng Vỹ’, cuối cùng hôm nay cũng nhận kết cục ‘thỏa đáng’. Nhà họ Hướng đã bị điều tra ra là đóng vai trò quan trọng trong chuyện này, bao gồm chuyện nhận tiền hoa hồng, ăn bớt vật liệu, cắt xén tiền lương. Hướng Quang Hùng, người nắm quyền ‘Hướng Vỹ’ trước đó, đã hành động rất nhuần nhuyễn việc ‘biển thủ’ trong việc xây dựng tòa cao ốc đó, đồng thời trải qua cuộc điều tra toàn diện, thậm chí còn tra ra trong quá trình xây dựng, có công nhân chết vì tai nạn lao động, các ban ngành có liên quan cũng sẽ tiến hành điều tra, không ngoại trừ khả năng sẽ áp dụng các biện pháp pháp lý…
Ân Thiên Thiên đứng ngẩn người trong phòng khách, không biết Cảnh Liêm Uy đã quay về rồi, anh chỉ tùy ý nhìn lướt qua tin tức trên TV, cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà đi thẳng tới nắm tay cô rồi ngồi xuống sofa, cùng cô xem những tin tức anh đã sớm biết từ trước này.
… Hiện tại, ‘Hướng Vỹ’ đang đứng trước hàng loạt tội danh, các ban ngành có liên quan đã hạ lệnh cưỡng chế, ‘Hướng Vỹ’ sẽ tạm thời đóng cửa để điều tra, khi nào đạt tiêu chuẩn mới được kinh doanh tiếp, các khách hàng của tòa cao ốc đócũng nhận được bồi thường, đồng thời trả phòng lại, Không thể không nói, lần này ‘Hướng Vỹ’ đã gặp phải tai họa ngập đầu, còn Hướng Quang Hùng sẽ có nguy cơ ngồi tù…
Tin tức vẫn đang tiếp tục, nhưng phần sau chỉ là mấy tội danh khi ‘Hướng Vỹ’ thuộc quyền quản lý của Hướng Quang Hùng thôi, nói ông ta làm nhiều chuyện xấu cũng không có gì quá đáng, nếu so sánh thì Hướng Thực thật thà hơn một chút, chuyện này vừa bùng phát ra, toàn bộ nhà họ Hướng đều bị chấn động đến phát ngốc.
Ân Thiên Thiên xoay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, mặc dù cô không nói gì, nhưng trong đôi mắt tinh anh kia, đang hỏi anh xảy ra chuyện gì vậy.
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy nhìn sâu vào cô, trong mắt trong tim đều là đau lòng, anh kéo cô đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ rồi nói: “Em thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài ăn.”
Ân Thiên Thiên hơi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào thay đồ, thím Lưu thấy dáng vẻ lạnh lùng của Cảnh Liêm Uy mới bình tĩnh lại một chút, rồi xoay người đi làm chuyện của mình.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Ân Thiên Thiên đã mặc thêm một chiếc áo bành tô màu cam, càng tôn lên nước da trắng nõn của cô. Cảnh Liêm Uy nhìn cô hài lòng, rồi nắm tay cô đi ra ngoài, đồng thời nói cho thím Lưu biết, hôm nay hai người không về ăn cơm.
“Chúng ta đi đâu thế?” Ân Thiên Thiên ngồi lên chiếc Range Rover rồi hỏi, thật ra đây không phải câu hỏi cô muốn hỏi nhất.
“Chúng ta tới ‘nhà hàng Long Phượng’ ăn cơm trước, rồi anh dẫn em tới một nơi.” Cảnh Liêm Uy nghiêm túc nhìn Ân Thiên Thiên, khuôn mặt đều là ý cười, nhưng cô cảm nhận được sự tức giận trên người anh.
Ân Thiên Thiên gật đầu theo bản năng, lần này Cảnh Liêm Uy dẫn cô ở vị trí sát cửa sổ trong sảnh lớn, chỗ này rất yên tĩnh cũng không bắt mắt, nhưng lại là vị trí tốt nhất, ngồi ở đây có thể nghe thấy không ít tiếng nói chuyện nhưng không ồn ào, cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, không hề có một góc chết, mỗi lần anh tới đây đều ngồi ở vị trí này.
Giám đốc Hoàng vẫn đích thân tới phụ trách như thường lệ, đ ĩa đùi gà thơm ngon vốn đã bán hết từ sớm mà giờ lại được đặt trước mặt Ân Thiên Thiên, cô ăn rất vui vẻ, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nói chuyện của mấy người xung quanh.
… Nghe nói ‘Hướng Vỹ’ sắp phá sản rồi.
… Sao tôi không nghe nói gì về tin tức này vậy, không biết lần này nhà họ Hướng đã đắc tội với ai, cho dù có nhà họ Mộc giúp đỡ cũng không có cách nào xoay chuyển được, đúng là xui xẻo mà…
… Sao tôi cứ cảm thấy, từ khi Hướng Thực cưới Ân Nhạc Vy về, nhà họ Hướng liên tục xảy ra chuyện vậy?
… Tôi cũng cảm thấy thế, cô ta dụ dỗ anh rể mình, rồi hại con mình chết, giờ còn khắc đến sản nghiệp trong nhà luôn.
… Chính xác, tôi thấy cô hai nhà họ Ân cũng không phải hạng người tốt lành gì.
… Ha ha, mẹ cô ta đã như thế, cô cảm thấy cô ta có thể tốt bao nhiêu chứ?

Tiếng nói chuyện xung quanh vẫn tiếp tục, Ân Thiên Thiên vừa lặng lẽ ăn đùi gà thơm ngon của mình, vừa lắng nghe, khóe miệng còn mang theo ý cười mơ hồ. Sau khi ăn hết miếng cuối cùng, người đàn ông ngồi đối diện cô bỗng lên tiếng: “Thiên Thiên, em không hận Ân Nhạc Vy à? Cô ta hại em chịu nhiều đau khổ khi lọt vào tay ‘Diêm Vương’ như thế, sao em không oán hận câu nào vậy?”
Cảnh Liêm Uy nhìn cô với ánh mắt sáng rực, khẽ hỏi.
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt hơi lóe lên. Sao cô lại không oán hận cô ta chứ? Từ nhỏ đến lớn, Ân Nhạc Vy luôn ghét cô, cô cũng không thích cô ta. Nhưng thế thì sao chứ? Cô không thể làm ra những chuyện giống cô ta được.
Sở dĩ trước đây cô không hề oán hận cô ta là vì cô biết, người đứng sau không bao giờ là Ân Nhạc Vy! Có lẽ cô ta muốn hại cô, nhưng cô ta không thể nào có bản lĩnh dính dáng đến người như ‘Diêm Vương’ được, mà người kia chỉ có thể nhà họ Mộc, cô cũng đã từng nghe thấy trong lúc hôn mê!
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng không nói gì. Nếu cô nói, có thể nhà họ Mộc là người đứng sau, liệu anh có tin cô không?
Có lẽ do thói quen tự bảo vệ, cũng tự chữa lành vết thương cho mình, Ân Thiên Thiên chỉ cụp mắt khẽ nói: “Sao em có thể không nghĩ tới chứ, nếu lúc đó các anh tới trễ một chút, có lẽ hôm nay em đã không ngồi ở đây, nói không chừng kết cục của con chúng ta cũng không khác gì mấy, nhưng như vậy thì sao?”
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi ngược lại: “Cảnh Liêm Uy, Ân Nhạc Vy là em gái em, cho dù em đã đường ai nấy đi với nhà họ Ân rồi, nhưng em không thể làm chuyện tổn thương họ được, nếu làm vậy em có khác gì bọn họ chứ? Hơn nữa, giờ nhà họ Hướng nhận kết cục như vậy, chẳng phải rất thảm thương à?”
“Thảm thương ư?” Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên khẽ cười rồi nói: “Thiên Thiên, em cũng biết, anh sẽ không buông tha bất kỳ người nào, làm tổn thương em và con mà.”
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều im lặng trong hai giây.
“Thiên Thiên, anh biết rồi.” Cảnh Liêm Uy bỗng lên tiếng, làm Ân Thiên Thiên hơi căng thẳng: “Anh biết một mình Ân Nhạc Vy, chắc chắn không có bản lĩnh tìm được người như ‘Diêm Vương’. Anh Thiên Kiều của em vì đuổi theo anh ta mà ẩn nấp trong thành phố T, anh ấy biết ‘Diêm Vương’, ‘Diêm Vương’ cũng biết anh ấy, nhưng tại sao Trình Thiên Kiều vẫn không có cách nào bắt được anh ta? Em nghĩ người đàn ông đó rất dễ gặp mặt à?”
Mặc dù anh vẫn chưa nắm được nhiều tin tức, dù gì Thừa Phó Lân và Cảnh Thành Phong đi điều tra cũng cần phải có thời gian, nhưng anh vẫn biết được một số tin tức cơ bản.
“Thiên Thiên, có phải vẫn còn người đứng sau Ân Nhạc Vy đúng không?” Cho dù đây là câu nghi vấn nhưng giọng điệu anh rất chắc chắn, Cảnh Liêm Uy nhìn cô nói tiếp: “Tạm thời anh không biết người đó là ai, nhưng anh biết người này muốn lấy mạng em. Chỉ có hai khả năng em biết mà không nói với anh, một là người đó là người nhà họ Cảnh, em sợ anh sẽ không thể nào chấp nhận được, hai là em sợ em nói ra, anh sẽ không tin em.”
Ân Thiên Thiên vẫn im lặng xem như ngầm thừa nhận, điều này càng làm Cảnh Liêm Uy nhíu chặt mày hơn.
Rốt cuộc người này là ai, sao Thiên Thiên lại kiêng kỵ như thế?
Một lúc sau, Cảnh Liêm Uy mới không thúc ép Ân Thiên Thiên nữa, anh ngửa đầu uống ngụm rượu vang rồi nói: “Nếu em không muốn nói, anh cũng không ép buộc em nữa, nhưng em phải biết rằng, sớm muộn gì anh cũng điều tra ra chuyện này.”
Giống như trước đây, anh luôn có cách tìm được Tô Nương! Cho nên lần này, anh cũng có thể tìm được người đứng sau mọi chuyện này.
Bữa cơm này, Ân Thiên Thiên ăn được một nửa thì hơi mất tập trung, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, như đang suy nghĩ không biết mình có nên nói cho anh biết, người đó là ai không.
Ăn tối xong, Ân Thiên Thiên ngồi lên chiếc Range Rover, cũng không chú ý tới xe chạy đi đâu, cả người chìm đắm trong thế giới riêng của mình, đến khi xe dừng lại, cô mới nhận ra, giờ mình đang ở đâu.
Cô quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy ngạc nhiên, nhưng anh thì tự nhiên xoay người kéo áo, quàng khăn cổ cho cô, rồi xuống xe mở cửa giúp cô. Sau đó anh mới nhỏ giọng giải thích bên tai cô: “Thiên Thiên, em không nói cho anh biết, nhưng vẫn còn một người biết chuyện này.”
Giờ Ân Thiên Thiên mới ngộ ra, Cảnh Liêm Uy đến đây để làm gì. Anh muốn tìm Ân Nhạc Vy để biết người đứng sau cô ta là ai!
Nhưng Ân Thiên Thiên không ngờ, Cảnh Liêm Uy tới đây, ngoài việc muốn lấy được đáp án, anh còn muốn trút giận giúp cô!
Người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy anh, mặc dù đã ly hôn rồi, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện động vào!
Lúc Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên đứng trước cửa nhà họ Hướng bấm chuông, người giúp việc trong nhà đều giật mình, vội đi ra mở cửa, rồi cử người đi thông báo người nhà họ Hướng biết có khách tới, lúc hai người đi được nửa đường thì thấy Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đi tới.
Hướng Thực nhíu mày, đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảnh Liêm Uy đi vào như nhà của mình, không hề để tâm đ ến ánh mắt bọn họ, nắm tay Ân Thiên Thiên đi lướt qua họ, rồi ngồi xuống sofa, thậm chí còn mở miệng bảo người giúp việc đi rót một ly sữa nóng tới đây. Dáng vẻ ngạo mạn đó của anh, hoàn toàn không đặt người nhà họ Hướng vào mắt!
“Cậu ba à, đã muộn thế này rồi, anh tới đây có chuyện gì thế?” Giờ Hướng Thực là trụ cột nhà họ Hướng, dù gì Hướng Quang Hùng cũng bị bắt vào tù rồi, lần này cho dù nhà họ Mộc ra mặt, cũng không thể đưa ông ta ra ngoài được. Ngụy Chiêu Dung đã quen với việc dựa dẫm con trai nên đứng bên cạnh không nói gì.
Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, rồi lơ đãng nhìn khắp phòng, mở miệng hỏi thẳng: “Ân Nhạc Vy đâu?”
Hướng Thực và Ngụy Chiêu Dung đều ngạc nhiên, ánh mắt đặt trên người Ân Thiên Thiên ngay, cho rằng cô tới thăm em gái, nhưng trong lòng Hướng Thực biết rõ, thật ra quan hệ giữa cô và Ân Nhạc Vy không tốt cho lắm… Anh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ…