Kẻ Khùng Người Điên

Chương 81: Cộng sự



Tiết trời chiều mùng 7 Tết, nắng ấm chuyển mình ngả về phía những tán cây, hòa với không khí tấp nập của ngày nghỉ Tết cuối cùng.

Bên trong chiếc xe trắng đậu một góc phố, không gian yên tĩnh lạ thường.

Tần Ngư mặc áo phông cùng quần jeans ống rộng, bên ngoài khoác thêm một chiếc hoodie. Nón áo trùm lên đầu cô, lộ ra vài nhúm tóc mai màu nâu sẫm. Tần Ngư áp hai tay vào lớp áo đã che lấp đôi tai đang đeo tai nghe của cô, mắt nhắm lại, căng não để không bỏ sót một chữ nào.

Từ tai nghe truyền lại giọng nói không hề xa lạ của hai người đàn ông, lẫn theo tạp âm chuyển động đặc trưng của xe hơi và tiếng còi của các phương tiện khác.

[Chuyện gì vậy anh Cao?]

[Thằng khốn Vũ Tuấn không biết moi từ đâu thông tin ông Dư tham nhũng, lệnh cho tao và mày đến giải về điều tra.]

Giọng của Tằng Hi nghe có vẻ rất bất ngờ: [Cái gì? Ngoại trừ buôn thuốc, lão có tham nhũng đâu mà có thông tin? Có bằng chứng hay lệnh bắt tạm giam không?]

[Nó không cho tao biết, cũng không cho tao có cơ hội để hỏi, chỉ vứt một tin nhắn thông báo khẩn, bảo tao và mày nhận lệnh.]

[Hay là bọn cớm đánh hơi được điều gì?]

[Dữ liệu tao trộm về chắc chắn không sót. Rò rỉ? Không thể!]

[Đến sân bay đón lão Dư trước rồi tính tiếp, đoán già đoán non nhanh già giống tên Lex lắm.]

[Nhắc mới nhớ, Lex ở lại trông Châu Thanh à?]

[Ừ, tôi cầm khóa ở đây, con ranh đó không lươn lẹo mà thoát được đâu.]

[Mà hai đứa bay nhốt nó ở đâu thế?]

[Tầng hầm trụ sở phụ, chỗ đó nhiều bảo mật, muốn lọt khỏi chỉ có mà mơ.]

Ngược với sự đắc ý của người kia, Cao Tư Tôn hung dữ chửi một tiếng: [Đồ ngu! Sao lại nhốt nó ở đó?]

[Lex gợi ý, tôi thấy ở đấy là nơi an toàn nhất rồi mà…]

[Mẹ nó! Đó là cơ quan đầu não, mày có thấy đứa nào mở đường để địch chiếu tướng hay không?] Cao Tư Tôn đột ngột thấp giọng, giống như vừa ngộ ra điều gì, [Đường Tử Khai rất để ý đến Lex, tao đang nghĩ liệu có phải đang dự liệu một nước cờ nào không, nhưng có vẻ nó nghi ngờ Lex là người bọn cớm gài vào, nếu thật…Má nó! Mày có thấy nó có biểu hiện gì lạ không?]

[Có…mà cũng không hẳn là lạ, vì tôi ít tiếp xúc nên…]

Cao Tư Tôn ngắt lời Tằng Hi, ngữ điệu gấp gáp: [Kể lại cho tao!]

[Thứ nhất là tôi thấy phiền vì Lex gặng hỏi về kế hoạch của anh và lão Dư sau khi tôi bị lộ. Thứ hai là con ranh kia mắng tôi, không nhịn được nên định tẩn cho nó một trận,] Tằng Hi nói chậm dần, có lẽ hắn cũng đã nhận ra điều bất thường, [Kết quả…bị Lex ngăn cản…Khốn nạn! Dám qua mặt tôi!]

Theo sau tiếng rủa, một thức âm lớn của tiếng bánh xe ma sát mạnh mới mặt đường, và cả tiếng phanh gấp, tất cả ồ ập vang dội qua tai nghe. Tần Ngư nhíu mày vì chói tai, mắt cô vẫn nhắm, nhanh chóng tập trung trở lại.

[Mày quay lại ngay lập tức cho tao! Hai đứa nó mà lọt thì mày chết chắc!]

Tiếng mở cửa vọng qua, [Biết rồi!]

Bỏ qua cái nóng nảy mà đóng sầm cửa của Tằng Hi, Tần Ngư nhanh chóng gửi file ghi lại đoạn hội thoại vừa rồi cho Vũ Tuấn.

Nét mặt Tần Ngư vừa nghiêm nghị, lại căng thẳng hơn ban nãy, tưởng chừng như lưỡi con dao lam sắc nhọn, một biểu cảm khiến người ta phải dè chừng vì sợ. Nhanh chóng phối hợp giữa tay và chân: tay mở khóa xe rồi gạt cần số, chân đạp mạnh chân ga. Mắt vừa nhìn tuyến đường trước mặt, vừa liếc sang chấm đỏ định vị chớp nháy trên màn hình điện thoại.

Tần Ngư ước gì ngay lúc này, tất cả những tòa nhà cao đồ sộ kia di tản sang hai bên, nhường cho cô một con đường thẳng, con đường ngắn nhất dẫn đến nơi anh họ cô và Châu Thanh đang bị rình rập bởi mắt cọp.

***

“Lex…à, Lương Thạc Hoan chứ nhỉ? Hai người đi đâu vậy?”

Lương Thạc Hoan nắm chặt cổ tay Châu Thanh kéo ra phía sau mình, che chắn cho cô. Tim đập nhộn nhịp lạ thường, người anh cứng như tượng, không phải vì sợ, mà tất cả đang trong tư thế hết sức đề phòng.

Lương Thạc Hoan thầm mắng Vũ Tuấn mấy câu, có mỗi chuyện cầm chân đám côn đồ này cũng không xong, mất phong độ quá! Chẳng trách ngày trước Châu Thanh chê bai Vũ Tuấn không bằng anh, khi ấy còn tưởng Châu Thanh còn non nên chưa nhìn rõ.

Dần dần, Lương Thạc Hoan cảm nhận được cái lạnh len lói vào từng tấc da anh, hóa ra là tay Châu Thanh đang trở lạnh.

Đôi mắt Châu Thanh rất lạ, một chút dè chừng, và rất nhiều…sự hào hứng?

“Châu Thanh, nếu có đường lui thì hãy chạy trước, đừng nghĩ cho anh.”

“Tiền bối, em không bao giờ bỏ rơi cộng sự của mình.” Đôi mắt hoa đào cong cong, sáng rực như ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ ban đêm. Thế nhưng, trăng đêm nay không tròn vành vạnh, không mang màu trắng thuần khiết, thay vào đó là trăng lưỡi liềm ửng đỏ với hai đầu sắc nhọn.

Châu Thanh từ từ cởi bỏ lớp khẩu trang cho dễ thở, môi cười theo đó hiện ra, “Tiền bối, lâu lắm rồi không được cùng anh đánh người.”

Cùng Châu Thanh trải qua một vụ án, Lương Thạc Hoan mờ mờ áng chừng được máu liều của Châu Thanh cao đến đâu. Và qua lời kể của Vũ Tuấn, anh càng thêm rõ, cô hậu bối này rất hiếu chiến, phải chăng là bị lây nhiễm từ hai cậu em họ Hoằng và họ Đoàn?

Lương Thạc Hoan hơi khựng lại, buông lỏng tay hơn, “Bọn họ có vũ khí, em không sợ?”

Châu Thanh bật cười một hơi, âm điệu cũng lớn hơn khi nãy đôi phần: “Sợ? Đánh vài tên rồi cướp lấy, không phải chúng ta cũng có vũ khí à?”

Hai nhóm người vây hai đầu nơi hành lang chật hẹp, trông tên nào tên nấy cao nhưng không to con. Kẻ tay không, kẻ cầm gậy gỗ, không thấy tên nào trang bị vũ khí sắc nhọn như dao hay súng, không đồng nghĩa với việc chúng không giấu. Dù thế, Châu Thanh không sợ, vì nơi đây ánh sáng đầy đủ, hơn hả, bên cạnh cô còn có một cộng sự đắc lực là tiền bối, như vậy là đủ.

Lương Thạc Hoan ngờ ngệch cười, anh hoàn toàn đầu hàng trước câu trả lời của Châu Thanh.

Tằng Hi cảm nhận sống lưng mình vừa có gió luồn qua, hắn rùng mình một cái. Công tác ở tổ 3 một thời gian không ngắn, hắn từng thấy qua nhiều dáng vẻ của cô gái kia, nhưng hiện tại chính là dáng vẻ khiến hắn kinh ngạc nhất.

“Đánh chết cho tao!”

Lương Thạc Hoan lúc này mới tháo khẩu trang xuống, đúng là hô hấp thuận lợi hơn rất nhiều, anh ghé nhanh lại gần Châu Thanh, “Cẩn thận.”

“Anh cũng vậy.”

Dứt lời, Châu Thanh và Lương Thạc Hoan hướng người về hai đầu, tiếp nhận kẻ địch.

Lương Thạc Hoan không có dáng người vạm vỡ như Vũ Tuấn, anh cao bằng và gầy hơn một chút. Nhưng so về khả năng dụng võ, Lương Thạc Hoan trên cơ Vũ Tuấn là chắc chắn. Thế nên chỉ vài đường đánh nhanh gọn, vài ba tên đã sõng soài dưới đất, và anh giành về được hai chiếc gậy gỗ.

Lương Thạc Hoan sau khi “chơi” bớt vài tên hung hăng lao đến phía mình, anh nhanh chóng xoay người về Châu Thanh, định chia cho cô vũ khí của mình, nhưng hình như không cần thiết.

“Châu Thanh, đừng hại chết người nhé.”

“Không cần anh nhắc.”

Châu Thanh sau khi “xin” được gậy gỗ của một tên, khí thế và sự hiếu chiến trong cô tăng vọt nhiều phần. Hiếu chiến có tăng cao đến đâu, Châu Thanh cũng tuyệt đối không khinh địch. Nhưng thật lòng, những tên này chắc mới vào nghề nên mới dễ hạ như vậy.

Ánh mắt lướt qua người Lương Thạc Hoan, rồi qua khe hở trống của những tên côn đồ, họng súng đen ngòm đang chĩa về phía họ.

“Tiền bối!” Ngay lập tức, Châu Thanh nhắm thẳng vào tên khốn Tằng Hi đang chơi xấu, vung gậy gỗ ném về phía hắn.

Khi kịp để ý đến, Lương Thạc Hoan đã trông thấy Tằng Hi rên rỉ quằn quại với cái đầu tứa máu cùng khẩu súng ngắn rơi một góc sàn. Nhìn lại, một tên khốn khác đã lấp lửng phía sau Châu Thanh.

Lương Thạc Hoan muốn gọi tên cô, để cô chú ý, và muốn chạy ngay đến bảo vệ cô. Nhưng không kịp rồi, cây gậy gỗ thân tròn màu nâu vàng đã giáng xuống đầu hậu bối của anh, trong sự ngỡ ngàng của cả hai.

Châu Thanh đau nhói rên một tiếng, hàng mày nhăn nhúm lại, mất thế mà khụy xuống, “Chết tiệt!”

Chớp mắt, Lương Thạc Hoan bổ nhào ang, lướt nhanh qua Châu Thanh, dùng gậy gỗ trên tay mình, không lượng sức mà vung vào tên vừa ra tay với cô.

Ăn miếng trả miếng!

Gã đàn ông trợn mắt lớn, điếng người gục xuống. Máu từ trán rỉ tràn thành hai, ba hàng. Mê man vài chốc liền bất tỉnh nhân sự.

Châu Thanh nhấn mạnh mấy cái vào chỗ vừa bị đánh cho tỉnh táo, khụy chân đứng dậy đánh, đón tiếp những gã đang nhằm vào Lương Thạc Hoan.

Lương Thạc Hoan quay phắt người, tiếp tay cho Châu Thanh. Giống như phát tiết, Lương Thạc Hoan dụng lực vừa rồi, hướng đến mấy gã địch.

Chưa đầy một phút, những tên non tay đã lăn lóc dưới mặt sàn.

Lương Thạc Hoan lo lắng đỡ vai Châu Thanh, hỏi: “Có sao không?”

Bàn tay cô xoa xoa vào chỗ vừa bị đánh, rồi giơ trước mặt anh, biểu cảm ngây ngây không khác gì đứa trẻ vừa bất cẩn vấp ngã đang được người lớn hỏi thăm, “Tiền bối, không có máu, không sao cả.”

Đoàng!

Âm thanh kinh động cả dãy hành lang.

Châu Thanh điêu đứng người sau cái giật của cơ thể Lương Thạc Hoan, và ánh mắt hoảng loạn nom nét mặt nhăn nhó của anh, “Tiền…tiền bối...”