Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 300: Kết Cục Của Tần Thiên Thạch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau một hồi hỗn loạn, tất cả mọi người tại hiện trường ngồi xổm xuống, ngay cả Lục Tam Phong cũng ngồi xổm trên mặt đất.


Bởi vì có quá nhiều người, căn phòng đã cực kỳ đông đúc, Hồ Hải Long ngồi xổm trước mặt Lục Tam Phong, nói nhỏ: "Con mẹ nó anh gọi cảnh sát à? Tôi nói cho anh biết, báo cảnh sát cũng vô dụng!"

"Ngậm miệng! Im lặng! Đừng nói chuyện!"

Hồ Hải Long mặt dữ tợn, nhỏ giọng nói: "Ông đây ở cái chỗ chết tiệt này không phải ăn chay!"

“Bảo anh không được nói, anh nghe không hiểu à?” Tần Thiên Thạch đi tới, hung hăng đẩy Lục Tam Phong một cái, miệng hùng hổ nói.


Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tôi không nói, là ông ta nói!"

“Tôi nói là anh nói thì chính là anh nói, biết chưa?” Tần Thiên Thạch giận dữ rống lên: “Ngồi xổm xuống!

Hà Thanh Du có thể rõ ràng cảm nhận được Tần Thiên Thạch đang cố ý nhằm vào Lục Tam Phong!

Đương nhiên Tần Thiên Thạch biết vừa rồi là ai đang nói chuyện.
Anh chỉ muốn để cho Lục Tam Phong hiểu rằng bây giờ Lục Tam Phong trong tay anh ta giống như một con rệp khó chịu.
Thân phận hai người to lớn, bất kỳ hành động nào của mình cũng có thể khiến anh khổ sở.


Hiện trường đã bắt đầu còng tay người khác, Tần Thiên Thạch ra hiệu với người bên cạnh: "Đưa cho tôi cái còng tay."

“Anh làm gì vậy?" Hà Thanh Du vội vàng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lục là người chúng ta phải bảo vệ, anh không biết chuyện này sao?”

"Bây giờ là tình huống đặc biệt, tất cả mọi người còng tay lại rồi nói, tránh để việc xảy ra ngoài ý muốn."

Tần Thiên Thạch nói xong liền kéo quần áo Lục Tam Phong, vén lên, trầm giọng nói: "Giờ phút này, có tiền cũng vô dụng!"

Lục Tam Phong cười, duỗi tay cho anh ta còng tay.


“Ngồi xổm xuống!” Tần Thiên Thạch còng tay xong quát lớn.


Lục Tam Phong ngồi xổm trên mặt đất không nói lời nào, bên ngoài đã bị bao vây.
Chờ tới khi tất cả những người bên trong đều bị còng lại, cửa một xe cảnh sát bên ngoài mở ra, một người đàn ông bước tới nói: "Một người đều không chạy, tất cả đều bị bắt.
Không nổ súng, không ai bị thương!"

“Tốt lắm!” Cục trưởng Tôn khen ngợi hai câu rồi xuống xe, hỏi: “Thế còn Lục Tam Phong kia thì sao?


"Cũng ở bên trong!"

Cục trưởng Tôn gật đầu đi vào, liếc mắt nhìn vào cửa một chút, không thấy Lục Tam Phong, ngược lại thấy Tần Thiên Thạch đang đứng kia vẻ mặt đắc ý liền vẫy tay với anh ta.


Tần Thiên Thạch nhìn thấy Cục trưởng Tôn chào hỏi mình, vẻ mặt vui mừng, chạy tới cúi người chào một cái.


“Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, xin ngài yên tâm!” Mặt Tần Thiên Thạch còn viết bốn chữ lớn mong đợi khen ngợi.


Cục trưởng Tôn gật đầu hỏi: "Tổng giám đốc Lục đâu?"

“Dạ?” Tần Thiên Thạch nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, ông ta là nhân vật lớn như thế mà lại hỏi tới một nhân vật nhỏ bé như Lục Tam Phong.
Ở trong mắt anh ta, Lục Tam Phong chính là một nhân vật nhỏ bé, đừng nói tới trước mặt vị này, trước mặt mình còn thấp hơn một cái đầu.
Trong chốc lát anh ta bối rối.


"Tôi hỏi cậu Tổng giám đốc Lục đâu? Không phải để cậu bảo vệ người ta sao?" Cục trưởng Tôn hỏi: "Người đâu?"

"Nhân vật lớn như ngài đích thân ghé qua đây, tôi nghĩ không cần quan tâm tới anh ta.
Không có chuyện gì, anh ta rất an toàn, việc ngài giao cho tôi chắc chắn làm thỏa đáng!” Tần Thiên Thạch pha trò nói.


"Vậy cậu ấy đâu?"

Tần Thiên Thạch cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đúng lắm, chỉ là một Lục Tam Phong mà thôi, còn phải làm rầm rộ lên như vậy sao.


"Người đó..."

Lục Tam Phong ngồi bệt xuống đất nói: "Tôi ở đây!"

Cục trưởng Tôn tiến lên trước hai bước, thấy tay Lục Tam Phong đang mang còng, ngồi trên mặt đất cùng với nghi phạm, trong lòng hơi bồn chồn một chút.
Lòng kêu một tiếng không ổn rồi, việc Lưu Quốc Trung giao cho coi như hỏng bét.


“Tổng giám đốc Lục, sao cậu lại bị còng tay?” Cục trưởng Tôn bước tới và nói: “Ai bị mù con mẹ nó vậy? Còng cậu lại?”.


Lục Tam Phong vật lộn đứng dậy nhưng tay bị còng vào không đứng dậy nổi.
Cục trưởng Tôn vội vàng đỡ anh dậy, đưa tay ra bắt tay anh, nói: "Lần đầu gặp mặt thật là ngại quá, cấp dưới làm việc hơi cẩu thả, đừng để bụng nha."


Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe được cục trưởng Tôn khách sáo như vậy, Hồ Hải Long dựa vào ghế, cả người ngẩn ngơ đứng tại chỗ như bị sét đánh.


Trực giác của ông ta mách bảo rằng, đến đây là xong rồi.


Một người trẻ tuổi như Lục Tam Phong, người ở vùng khác mà lại để cho cục trưởng Tôn khách khí như thế.
Như vậy, năng lực quan hệ với cấp cao của anh không thể tưởng tượng nổi.


Tiếp đó lại nghĩ tới lời Tổng giám đốc Lý nói trong điện thoại, lần này chỉ là trận chiến tổng thể, cái ông ta thấy còn không bằng một phần nổi của tảng băng chìm.


Những cảnh sát khác cũng hơi sững sờ.
Lục Tam Phong đầu bảy sắc cầu vồng như một kẻ đường phố, thế mà lại là đối tượng có sức đả kích lớn tới bọn họ.


Tại sao phải lịch sự quá lên như vậy?

Với lại, cảm giác cục trưởng Tôn bình thường trước mặt mình giống như bậc vua chúa thế mà lời nói bây giờ lại tràn đầy sự áy náy, sợ làm mất lòng Lục Tam Phong.


Điều này...


Điều này...


Bọn họ nghĩ mãi không hiểu, ngay cả là một doanh nhân lớn, cũng không đến mức phải như vậy mà nhỉ?

Bởi vì cái gọi là thấy lá rụng biết mùa thu đến, không ít người đã nhận thấy rằng hoàn cảnh đã thay đổi, rất nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi theo.


Hà Thanh Du kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Thời gian mấy ngày nay, Lục Tam Phong để lại cho cô ta ấn tượng lớn nhất là tiêu tiền như: Bây giờ nhân vật lớn trước mặt mình đối với anh lại thân mật như thế, thậm chí còn ăn nói khép nép.


Cảm giác khó tin đó khiến cô ta cảm thấy mình không còn trên đời vào lúc này.


Hiện trường nhiều người như vậy, không ai chịu kích động lớn hơn Tần Thiên Thạch.

Đầu óc anh ta trống rỗng, khi cục trưởng Tôn bước về phía trước xin lỗi, thế giới của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.


Người mà anh ta kính trọng và ngưỡng mộ nhất thế mà lại hướng về người mà anh ta xem thường nhất cười khiêm tốn.
Mỉa mai hết sức.
Anh ta vẫn cảm thấy mình có thể nắm trong tay vận mệnh của người khác bên trong phạm vi chức quyền của mình, không có gì mình không làm được.


Ngoại trừ đồng nghiệp, tất cả mọi người nhìn thấy anh ta đều kính trọng, mà bây giờ toàn bộ sự kiêu ngạo của anh ta đều vỡ vụn.
Trong lòng lúc này chỉ còn mấy phần sợ hãi.


"Mở ra, ai cầm chìa khóa?"

"Cái còng này là của ai?"

Cục trưởng Tôn nhìn thoáng qua, nhìn tên và số hiệu trên đó, nói: "Lý Ngọc Tự!"

Lý Ngọc Tự đi tới, vẻ mặt ngượng ngùng, còng tay thuộc về anh ta nhưng anh ta không còng.
Nỗi oan ức này anh ta tuyệt đối sẽ không gánh, đi lên trước vội vàng nói: "Không phải tôi, là đội trưởng Tần!"

"Tần Thiên Thạch?"

Lửa giận trong lòng cục trưởng Tôn dâng lên.
Bảo vệ Lục Tam Phong thời gian lâu như vậy lại không biết anh có thân phận gì sao? Đây đúng là mượn cơ hội làm khó anh mà!

Mặt Tần Thiên Thạch nhăn lại thành một cục, đứng chôn chân không nói lời nào.


Cục trưởng Tôn biết người này kiêu căng khó bảo, không khuất phục ai cả, bước tới không nói lời nào, giơ tay cho một cái tát vào mặt.


"Bốp!"

Tiếng bạt tai vang dội, hiện trường đang hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.


"Chìa khóa!"

Tần Thiên Thạch lấy chìa khóa trong túi ra, vừa định mở còng tay, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vội vàng đi vào, hỏi: "Như thế nào rồi?"

“Sao ngài lại tới đây?” Cục trưởng Tôn không quan tâm đến việc mở còng tay nữa, vội vàng bước về phía trước: “Hiện trường đã được khống chế, không có người nào bỏ chạy.
Ngài yên tâm, tất cả mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa”

“Vậy tại sao ông lại đánh người?” Lưu Quốc Trung hỏi.


Tần Thiên Thạch vẻ mặt đau đớn, đôi mắt u ám lúc này lại sáng lên, quả nhiên thế giới này cũng không có gì thay đổi, thị trưởng Lưu ra mặt cho mình.



Anh ta có chút kích động, tiến lên nói: "Bởi vì tôi còng tay một người!"

Vẻ mặt của cục trưởng Tôn trong phút chốc trở nên khó coi, cấp dưới mách lẻo dù đang ở trước mặt mình.


Người này không phải là kiêu ngạo khó bảo nữa, mà là đầu óc có vấn đề!

"Còng tay người ta không phải công việc bình thường à, sao có thể tùy ý đánh mắng cấp dưới?” Lưu Quốc Trung quát lớn.


Cục trưởng Tôn không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu liên tục nói: "Tôi kiểm điểm! Kiểm điểm!"

Lưu Quốc Trung cũng không muốn lo nhiều chuyện của cục, liếc mắt nhìn xung quanh hỏi: "Tổng giám đốc Lục là vị nào?"

“Tôi ở đây!” Lục Tam Phong nói.


Lưu Quốc Trung nhìn chằm chằm vào mái tóc của Lục Tam Phong không rõ lắm, ngẩn người mất vài giây, lúc này mới nói: "Kiểu tóc của Tổng giám đốc Lục thật độc đáo!"

“Chỉ là theo đuổi trào lưu thôi, vô tình không chỉ bắt kịp xu thế, mà còn có thể vượt qua thời đại.” Lục Tam Phong tìm cho mình một cái thang để đi xuống.


“Người trẻ tuổi, tốt lắm, có cá tính...
Cái còng này là?” Lưu Quốc Trung phát hiện Lục Tam Phong vậy mà đang bị còng.


Tần Thiên Thạch đắc ý tiến lên trước nói: "Tôi còng đó ạ!"

Lưu Quốc Trung trở tay quăng một cái bạt tai ra sau, vừa đúng đánh vào nửa khác trên mặt anh ta.


"Bốp!"

"Cậu bị đánh là đáng đời!" Lưu Quốc Trung nhìn chằm chằm Tần Thiên Thạch nói: "Người bảo vệ cậu ấy là cậu cơ mà? Người nào cậu cũng còng hả? Trở về viết kiểm điểm, dời vị trí đương nhiệm đi!"

Tần Thiên Thạch nghe vậy hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngã xuống đất, nếu như đây là kết quả cuối cùng thì anh ta mất tất cả sao.


Cục trưởng Tôn vội vàng mở còng cho Lục Tam Phong và ra lệnh cho








.