Huyết Thần Lộ

Chương 2: 2





“Ngươi, thái độ đi đứng kiểu gì đây?”
Ngay buổi đầu tiên, đang đi, Lưu Tích bị chặn lại bởi một gã cao to vai rộng và đầy sát khí.

Tên hung hăng kia nheo hai đồng tử màu da cam một cách đầy khinh bỉ để nhìn thẳng vào mắt Lưu Tích, vài tên đàn em đằng sau cũng làm điều tương tự.
“Thuần Huyết? Cái thứ như ngươi làm gì ở đây?”
Lưu Tích có thể dễ dàng nhận ra cả đám đầu gấu này đều là Hỏa Huyết qua màu mắt của chúng.

Bọn hắn tuy chưa đạt đến đẳng cấp phóng lửa nhưng việc tăng nhiệt lượng và kháng nhiệt là rất khủng bố, có thể nói Hỏa Huyết là loại hiếm, đơn giản và cũng cực kì mạnh.

Mùi của một trận đụng độ đang chuẩn bị tới, những kẻ qua đường không khỏi ngừng lại và ngoái đầu nhìn theo một cách tò mò.
Bầu không khí đang nóng lên theo đúng nghĩa đen, những tên Hỏa Huyết đang tự ép hệ mạch chuyển động nhanh hơn và kích hoạt dị năng chúng sở hữu.

Lưu Tích như đang đối đầu với một cái bếp lò không đậy nắp, nhiệt phả lên mặt hắn nóng rát vô cùng, những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên mặt Lưu Tích.

Một vài đồ vật làm bằng chất dễ bắt lửa cũng xém cháy, mùi khét bốc lên nồng nặc.

Lưu Tích nhăn mặt, đến nước này, không đánh là không thể.
Hắn vung tay, cây gậy vốn lơ lửng sau lưng lúc này đột nhiên lao thẳng đến mặt tên Hỏa Huyết kia.

Tưởng rằng đòn tấn công chớp nhoáng ấy có thể làm nên chuyện nhưng không, cây gậy bị hất sang một bên nhẹ như hất một que tăm.

Mắt tên Hỏa Huyết híp lên như đang chế giễu, những kẻ đứng xem cũng cười, rôm rả như xem một vở hài.

Lưu Tích đưa tay lên, tự cắn sâu vào bắp tay và để máu chảy ra.

Huyết Tộc có thể ngưng huyết ngoại thể để biến thành vũ khí và dĩ nhiên hắn cũng có thể.

Chỗ chảy máu không rơi thẳng xuống đất mà từ từ quay lại tay Lưu Tích, biến thành một cây gậy đỏ thẫm.

Hắn lại vung gậy một lần nữa, nhằm đầu tên Hỏa Huyết kia để đập.
“Ầm!!!”
Cây gậy máu của Lưu Tích bị chặn lại trong bàn tay to lớn của đối thủ, tên Hỏa Huyết nhe răng, cười gằn một tiếng.
“Ngươi… chính là nỗi nhục của thế hệ này, vì những thứ như ngươi nên chúng ta mới thua trong cuộc chiến với Hỗn Giới.

Đồ Thuần Huyết!”
Nói dứt câu, tên Hỏa Huyết buông tay khỏi Huyết Bổng (gậy máu), một quyền đấm văng Lưu Tích.

Không phải vì thể lực Lưu Tích yếu hơn mà đơn thuần vì hắn chưa kịp ép huyết mạch để tăng thể lực.

Nhận trọn một đòn nóng rát như thiêu và nặng như búa đập, hắn chỉ có thể quằn quại hộc máu.

Lưu Tích căng mắt lên nhìn bóng của kẻ dùng Hỏa Huyết kia, nỗi giận và hận trong lòng chưa thể giải tỏa, tính tình hắn lại càng không phải loại biết nhịn trong lòng.
Máu Lưu Tích chảy ra được điều khiển để hóa thành một mũi tên, lao đi để trả thù.

Nhưng tên Hỏa Huyết vẫn đang tăng áp huyết mạch và dùng phản xạ nhanh một cách vượt trội tóm lấy mũi tên, bóp nát nó trong bàn tay.

“Giải quyết hắn.”
Lũ đàn em từ từ tiến đến để xử lý Lưu Tích.

Tiếng gãy xương vang lên, nhiều người đứng xem phải che mắt đi vì sợ hãi trước khung cảnh kinh dị ấy, Lưu Tích một lúc sau chỉ còn là một kẻ tàn tật nằm trên mặt đất.

Nhưng chung quy đều là Huyết Tộc với nhau, mất nửa thân người họ còn có thể sống lại thì Lưu Tích bị đập nát tứ chi cũng sẽ hồi phục, vấn đề là mất bao lâu thôi.
“Ai lại vứt thằng nhóc này ở đây?” Sau khi tất cả đã rời đi, một người thần bí tới.
Lão đưa tay lên mí mắt hắn và kéo lên, đôi đồng tử đỏ như máu hiện ra.

Lão già giật mình, mặt hoảng hốt đôi chút rồi lại bật cười ha hả thế rồi nhấc Lưu Tích lên vai và vác vào học viện.
* * * * *
Lưu Tích tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, tay chân tê dại còn mắt mất một lúc lâu mới có thể mở ra.

Hắn nghe thấy tiếng lạch cạch như thể xung quanh mình có người đang làm việc còn căn phòng này cũng tử tế đến khó tin, sạch sẽ và thoang thoảng mùi dược liệu.

Một lúc sau, có một ông lão xuất hiện, chòm râu dài rủ xuống như một bậc hiền nhân.

Lão nhận ra Lưu Tích đã tỉnh, mở to đôi mắt đỏ của mình để quan sát hắn.
“Thuần Huyết?!!?” Lưu Tích như nhảy lên khi nhận ra lão già kia cũng sở hữu hai đồng tử đỏ như máu.
“Không có gì là lạ, ta đây là chủ nhiệm khoa Thuần Huyết.” Lão già đáp, cười như được mùa.

Lưu Tích nhìn quanh, nơi này đúng là có chút giống giảng đường nhưng… cây cối và dược liệu đã mọc tràn lan khắp nơi, hoàn toàn không có lấy một bóng học viên nào.

Lão râu bạc cũng nhận ra sự nghi ngờ của hắn, đành ngồi xuống và nói:
“Đã rất lâu kể từ khi có người Thuần Huyết xuất hiện, có thể nói phụ mẫu, thậm chí là từ thời cụ của hầu hết học viên khóa này đều đã là dị huyết.

Ta cũng từng như nhóc vậy, xuất hiện và để bị hắt hủi, xuất hiện chỉ để rước lấy nhục nhã… nhưng ta vẫn cố bám lấy niềm tin rằng sẽ có kẻ Thuần Huyết tiếp tục xuất hiện và thần đã không phụ lòng ta khi đem nhóc đến.”
“Tôi hiểu cảm giác của ông.” Lưu Tích chỉ có thể đáp lại như vậy.
“Ta không cần nhóc hiểu, ta cần nhóc chứng minh rằng Thuần Huyết vẫn là một nhánh Huyết Tộc mạnh và bá đạo, không phải là nỗi nhục của quá trình đột biến.

Ta sẽ huấn luyện nhóc với tư cách giảng viên và biến nhóc trở thành kẻ mạnh nhất học viện này và xa hơn nữa… leo lên con đường của quyền lực và giúp những Thuần Huyết ngoài kia thoát khỏi sự kì thị.”
Lưu Tích vẫn đang nằm bẹp trên giường, nhếch mép cười và cố gượng giơ tay lên…
“Được, tôi sẽ làm, tôi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất học viện rồi trở thành Huyết Thần!!!!”
Lão râu bạc gật gù hài lòng rồi đẩy cái giường của Lưu Tích ra ngoài.

Lưu Tích dĩ nhiên hoảng rồi, tự nhiên lúc đang bị gãy cả chân tay lại bị lôi đi, dù có đi đâu, sợ rằng hắn vẫn sẽ nguy hiểm.

Không có khả năng là lão già này muốn giết hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.
Không ngoài dự đoán, lão giáo Thuần Huyết kia đưa Lưu Tích ra một vùng đất rộng, xung quanh có cây cối, nhìn thoáng qua rất giống khuôn viên sau trường.

Thế rồi lão già mạnh tay đẩy thẳng Lưu Tích xuống đất, cho cậu dập mặt lên thảm cỏ như không có gì xảy ra.

Lưu Tích nằm im, chính xác hơn là không đụng đậy nổi đâm ra chỉ có thể như thế.
“Ông định làm gì??” Lưu Tích hoang mang.
“Trong rừng này có một con quái thú khá là phiền phức, ta sẽ lấy nó làm vật huấn luyện nhóc.” Lão già thản nhiên đáp lại, miệng cười tà tà khiến Lưu Tích ngay lập tức cảm thấy không lành.
Lão chủ nhiệm khoa Thuần Huyết cúi đầu xuống, tự cắn vào tay mình cho chảy máu ra.


Lưu Tích nhìn theo từng chuyển động của lão ta để học theo.

Hắn có thể nhận ra độ nhuần nhuyễn trong khả năng Huyết Khiển của lão già kia.

Tia máu của lão già biến thành một mũi giáo nhỏ, dài và toát lên một vẻ cứng tựa kim cang, bóng loáng như sắt đỏ, độ chi tiết gần như tả thực lại một ngọn giáo đúc từ sắt thép.
Lưu Tích nghĩ lại vũ khí mình tạo ra, tuy là cứng nhưng chưa đủ, tuy là biến được hình nhưng vẫn không tài nào chi tiết đến thế.

Hắn đã hiểu mình còn yếu kém đến nhường nào và tinh thần học hỏi để phục thù của hắn càng lúc càng tăng.
Hắn mất một nhịp thở trước sức mạnh ấy, khả năng điều khiển huyết mạch đã đạt đến mức thiên biến vạn hóa của lão chủ nhiệm kia thật không thể coi thường.
Lão già cười khẩy với thằng ranh con chỉ đáng tuổi con tuổi cháu mình rồi ném mũi lao máu đi, thẳng vào khu rừng trước mắt.

Ngay lập tức, có tiếng phập cực mạnh vang lên, một tiếng rú theo ngay sau đó rồi đến lượt một loạt dài tiếng bước chân mạnh giáng vào mặt đất.

Có thể nói là chỉ qua âm thanh đấy, ai cũng có thể tưởng tượng con thú kia lớn và mạnh đến nhường nào.
“L-Lão già?!?!” Lưu Tích rơi vào hoảng loạn.
Lão chủ nhiệm vẫn im lặng…
“Lão già!!!!”
“Lão già!!!!!!!!!!”
Lão chủ nhiệm chỉ cười rồi bỏ đi, để lại một Lưu Tích không thể di chuyển đang nằm lăn ra đất như con sâu đo.

“Khá lắm lão già, để một thằng què quặt đối đầu với một con thú hoang là lựa chọn huấn luyện của lão sao??!!?”
“Nhóc con, nếu nhóc muốn chứng tỏ mình là một Thuần Huyết, tốt nhất là nên tận dụng tối đa khả năng hồi phục vượt trội mà chúng ta sở hữu, lũ Dị Huyết không bao giờ có thể hồi phục nhanh bằng Thuần Huyết!”
Lưu Tích chỉ muốn hét vào mặt lão già vì dám nói những lời vô lý kiểu như vậy, hắn vừa mới bị một lũ tấn công bẻ chân bẻ tay còn chưa kịp hồi phục, lúc này con quái thú đuổi đến nơi thì làm sao mà kịp.
“Máu còn chảy, Huyết Tộc còn tồn tại, nhóc không chết được đâu.” Lão già chỉ hô lên từ chỗ trốn nào đó mà Lưu Tích không hề biết rồi im bặt..