Hưởng Tang

Chương 299: Hung thủ



Đó là một tiểu thái giám của Đông Noãn Các. Hắn bị người ngồi sau rèm liếc ánh mắt sắc bén nhìn một cái thế là sợ tới mức nằm rạp trên mặt đất không dám hé răng.

“Đây là nơi nào mà ngươi cũng dám tùy tiện xông vào?”

Đức công công đứng bên cạnh Thái Hậu lập tức mắng thế là tiểu thái giám kia bị người ta lôi đi. Nhưng mọi người trong sảnh còn chưa kịp hoàn hồn thì Cung Minh Châu đã lên tiếng.

“Chuyện Hoàng Thượng bị bệnh lần này rất kỳ quặc, mà theo thần chứng kiến thì đây đúng là trời cao cảnh báo. Triệu đại nhân đề ra cái gọi là ‘cải cách việc giao thiệp với nước ngoài’, lại xây đường sắt và bến tàu. Việc này đã đánh gãy long mạch của triều ta, làm hỏng phong thủy. Nếu Thái Hậu còn không quyết một đao chặt đứt thì chỉ sợ hậu hoạn khó lường.”

Nói xong lời này ông ta lại mạnh mẽ dập đầu xuống nền gạch, “Thần thỉnh cầu Thái Hậu nghiêm trị Triệu Văn An, ngưng hẳn cách tân trong việc giao thiệp với nước ngoài, trả lại cho thiên hạ trời yên biển lặng.”

“Thần thỉnh cầu Thái Hậu nghiêm trị Triệu Văn An, ngưng hẳn cách tân trong việc giao thiệp với nước ngoài.”

Một loạt tiếng phụ họa vang lên giống như mây đen bủa vây muốn áp sụp mái của Dưỡng Tâm Điện. Mặc dù là người phía sau màn che cũng không thể coi như không nghe thấy tiếng thúc ép này. Nghiêng sang bên nào đây? Bà ta căn bản không để bụng, thứ bà ta để ý chính là quyền lực lớn mạnh hơn, và người phía sau đều phải đi theo.

“Để ai gia nghĩ kỹ đã.”

“Thái Hậu nương nương, việc này không thể chậm trễ nữa, mong Thái Hậu lập tức quyết định.” Cung Minh Châu hiểu rõ Triệu Văn An là loại người mà ông ta phải dùng một kích diệt gọn. Không thể cho kẻ kia cơ hội thở dốc, vì chỉ cần có một con đường thì ông ta nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, “Hơn nữa, dù chúng ta có thể chờ được thì long thể của vạn tuế gia cũng không chờ nổi đâu.”

Ông ta lại bỏ thêm một câu, hy vọng cọng rơm cuối cùng này có thể áp sụp mấy kẻ đang do dự chưa thể đưa ra quyết định kia.

Người phía sau màn che do dự một lúc, đôi môi được tô đỏ bừng nhẹ nhàng động. Việc thành lập Cục tàu thủy là tự bà ta phê chuẩn, hiện tại bến tàu bị cháy, nếu Triệu Văn An không gánh trách nhiệm này thì người gánh sẽ là bà ta, “Ai gia……”



“Mong Thái Hậu minh xét, việc Hoàng Thượng sinh bệnh không phải do long mạch đứt gãy mà vì có người hạ cổ lên vạn tuế gia.” Trong tiếng ồ lên, Triệu Tử Mại bước thẳng tới giữa Dưỡng Tâm Điện. Hắn không để ý tới những người đứng đó to nhỏ thì thầm mà trực tiếp đi tới trước long ỷ quỳ gối bên cạnh Cung Minh Châu, “Thái Hậu, người này dụng tâm hiểm ác, hơn nữa lúc này hắn cũng đang có mặt ở trên điện. Nếu để kẻ tiểu nhân như hắn thực hiện được mục đích thì giang sơn xã tắc sẽ thực sự gà chó không yên.”

Người phía sau màn che hơi hơi động, trong giọng nói có thêm vài phần hoảng loạn, “Ngươi đang nói cái gì?”

“Thái Hậu chớ nghe Triệu Thông Phán nói bậy, hắn là con trai của Triệu Văn An nên đương nhiên muốn bênh vực cha mình.” Cung Minh Châu dùng khóe mắt liếc Triệu Tử Mại, bộ dạng hung dữ đến độ muốn giết người.

“Cung đại nhân, sợ là ngài cũng bị kẻ đó mê hoặc rồi,” Triệu Tử Mại liếc ông ta một cái rồi cả người lại quay về phía trước, “Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì một Thông Phán nho nhỏ như ta sao dám mạo phạm nói bậy bạ trên triều chứ? Kính mong nương nương nghe hạ thần nói cho hết lời.”

“Ngươi nói đi.” Sau khi do dự một chút thì người phía sau màn che rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý cho hắn nói tiếp.

“Trịnh Hề Mình thật đã bị người ta giết hại, còn kẻ đi giết người khắp nơi là bù nhìn được bó từ rơm rạ mang theo cổ trùng. (Ebooktruyen.net) Việc này thần tận mắt nhìn thấy, cũng đi theo cổ trùng và tìm được mảnh ruộng lúa sinh ra chúng.”

Nói tới đây Triệu Tử Mại gỡ từ bên hông xuống một túi tiền sau đó kéo miệng túi ra nói, “Thái Hậu nương nương, ngài xem thử trong túi tiền kiểu Trung Quốc này là cái gì.”

Đức công công đi qua đón lấy cái túi kia, lúc thấy rõ vật bên trong ông ta hít một hơi sau đó che mũi lại.

“Thái Hậu, chỗ này…… Chỗ này có một đoạn ngón tay, đã đen, sợ là…… sợ là đã……”

Chúng thần ồ lên, nữ nhân sau màn che cũng động đậy người và thốt ra câu hỏi, “Ngón tay có mấy đốt?”



Lúc này Đức công công mới phản ứng lại bà ta đang hỏi cái gì và vội nhìn thoáng qua cái túi rồi cao giọng đáp, “Bốn đốt, đoạn ngón tay này có bốn đốt xương ngón tay.”

“Mọi người đều biết Trịnh Hề minh có bốn đốt ngón tay, mà ngón tay này đã biến thành màu đen lại bốc mùi. Dưới thời tiết này thì chủ nhân của ngón tay hẳn đã chết hơn nửa tháng. Điều này chứng minh hung thủ giết người nhiều ngày qua không phải Trịnh Hề Minh.” Triệu Tử Mại nói xong thì nhìn thoáng qua Cung Minh Châu ở bên cạnh. Khuôn mặt già nua của ông ta hiện lên kinh ngạc, giống như bị sấm sét giáng xuống.

“Ở đây chỉ một cây ngón tay vậy thi thể Trịnh Hề Minh đâu?” Thái Hậu hỏi một tiếng.

Triệu Tử Mại đứng dậy chắp tay nói, “Đây đúng là việc thần muốn báo cáo với Thái Hậu. Đầu ngón tay của Trịnh Hề Minh được tìm thấy ở bờ ruộng tràn đầy cổ trùng kia và người phát hiện ra nó là một lão nông. Theo lời lão nông kia nói thì hai mươi ngày trước ông ta đã phát hiện ra đoạn ngón tay này. Ông ta sợ chuyện có liên quan tới người khác nên mới nhặt lấy nó. Thần nghĩ có lẽ lúc Trịnh Hề Minh bị người nọ ném xuống ruộng lúa thì vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn nên hắn mới giãy giụa vói tay lên bờ và để lại chứng cứ mấu chốt này.”

Nói tới đây cả triều đã rơi vào im lặng, mọi người đều nỗ lực duỗi tai ra chờ Triệu Tử Mại nói lời tiếp theo.

“Chủ nhân của ruộng lúa đã rời đi nhiều năm, thôn dân xung quanh cũng bỏ đi vì ruộng lúa cổ quái kia. Nhưng có lẽ trời cao có mắt nên đúng ngày thần tìm được ruộng lúa thì gặp được một lão nông về quê tảo mộ. Đồng thời thần cũng được nghe ông ta nói ra tên của hung thủ đứng sau màn này, cũng chính là kẻ đã hành thích vua.”

Nói tới đây hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua đống mũ quan tinh xảo trong triều và cuối cùng rơi xuống một người.

“Đàm đại nhân, không, có lẽ phải gọi ngươi là Đàm Tiểu Lục mới khiến ngươi cảm thấy càng thân thiết đúng không?”

Triệu Tử Mại nhìn bóng người thon gầy kia, mũ quan của lão đè thấp che đi đôi mắt. Nhưng hắn biết trong đôi mắt kia chứa đầy mưu ma chước quỷ, độc ác không ai bì kịp. Bộ dạng này khác hẳn vị Phủ Doãn đại nhân trong lòng hắn. Nhưng cũng phải thôi, nếu lão không có một gương mặt khác thì sao có thể tiến hành mọi chuyện một cách kín kẽ không ai phát hiện ra được như thế? Vì vậy những người chết trong tay lão đến tận lúc cuối cùng cũng không biết mình bị ai hại.

Đến bản thân hắn nếu không tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy thì tới giờ cũng sẽ không thể nghĩ rằng Đàm Chấn Anh chính là hung thủ phía sau.

“Ngươi nói bậy, Ngọc Thành là đứa nhỏ Đàm đại nhân nhìn lớn lên, còn Từ Thiên Kính thì không khác gì con trai ruột của ông ta. Sao ông ta có thể giết hai người họ chứ?” Cung Minh Châu không màng tất cả mà bò dậy túm lấy cổ áo Triệu Tử Mại.