Hưởng Tang

Chương 277: Tranh chấp



“Các vị đại nhân, cửa thành mở rồi.”

Thủ vệ cửa Đông Hoa vừa gọi thì Triệu Văn An và các vị đại thần cùng đi về phía ấy, ai biết có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn bọn họ.

“Triệu đại nhân đúng là chính vụ bận rộn, đến cả lúc chờ đợi thượng triều cũng phải kết bè kết đảng bàn việc.” Tiếu Vân Sinh vừa cười lạnh vừa phất tay áo đi nhanh tới cửa Đông Hoa.

Triệu Văn An không tiếp lời, nhưng mấy đại thần đi phía sau ông ta lại tức đến không nhịn nổi. Bọn họ muốn đuổi theo Tiếu Vân Sinh để nói lý nhưng lại bị Triệu Văn An duỗi tay ngăn cản, “Các vị đồng liêu đừng nóng nảy vội, chớ gây sự làm chậm trễ việc thượng triều.”

“Nhưng Triệu đại nhân, đây không phải lần đầu tiên Tiếu Vân Sinh nhắm vào ngài như thế, nếu cứ dung túng chẳng phải hắn sẽ ngày càng khí thế sao?” Mấy người phía sau vẫn không nhịn được mỗi kẻ một lời, hơi thở bọn họ hóa thành khói trong mùa đông lạnh khiến khuôn mặt cả đám đều mơ hồ.

Triệu Văn An buồn cười, “Người ngay thẳng thì sợ gì đồn đãi.”

Nói xong câu đó ông ta bước về phía trước, vượt qua cửa Đông Hoa.

***

Hoàng Thượng vẫn không xuất hiện, long ỷ trong Càn Thanh cung trống rỗng, phía sau là nữ nhân đội mũ phượng gắn đá quý, tay đeo giáp bộ mạ vàng. Đã một năm bà ta không xuất hiện ở đây.

Vị hoàng đế trẻ tuổi này mới tự mình chấp chính một năm đã đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo và một lần nữa giao quyền lực cho mẹ hắn. Vị Thái Hậu kia vốn đã dần rời xa lốc xoáy chính trị nay lại an tọa sau màn, nhìn chăm chú vào vai chính trong vở tuồng trên triều hôm nay —— Tiếu Vân Sinh.

Tiếu Vân Sinh đang bày ra tội trạng của Triệu Văn An, mỗi lời đều nghiến răng nghiến lợi, nước miếng tung bay.

“Lúc Triệu Văn An đảm nhiệm Trú Anh công sứ có lần tham quan pháo đài trong lúc thời tiết đột nhiên thay đổi, một vị người Anh đi cùng cởi áo khoác của mình rồi đưa cho Triệu đại nhân mặc. Triệu đại nhân thế nhưng cũng không cự tuyệt, thần cho rằng Triệu đại nhân phải bày tỏ thái độ ‘cho dù lạnh chết cũng không thể nhận’ mới phải.”



“Quốc vương của Brazil mời tiệc trà và Triệu Văn An đồng ý tham dự. Lúc quốc vương vào bàn, Triệu đại nhân và mọi người đều đứng dậy, hành động này đúng là mất thể diện quốc gia. Đường đường Thiên triều, sao phải kính chào quốc chủ một nước nhỏ như thế?! Càng miễn bàn đủ loại hành vi cử chỉ học theo đám nước ngoài, quả là việc không nên chút nào.”

“Sau khi Triệu Văn An về nước lại lệnh cho nữ tử dân gian học tiếng tây dương, nghe diễn, hùa theo nước ngoài làm bại hoại phong tục.”

“Đủ loại hành vi này đều là của kẻ ‘nội gian’, thần thậm chí còn nghe nói Triệu Văn An từng chửi bới triều chính khi nói chuyện với người Anh và thỏa hiệp với những kẻ kia……”

Người ngồi sau mành ho nhẹ một tiếng và ngăn lời Tiếu Vân Sinh: “Tiếu đại nhân, ngươi nói những cái này nhưng có chứng cứ gì không? Rốt cuộc ngươi đã trình mấy cuốn tấu chương, nhưng việc này không thể đối chiếu kiểm tra xem đúng hay sai, vì thế ai gia cũng không biết có nên tin ngươi không.”

“Đủ loại tội trạng trên là thần chính mắt nhìn thấy. Nếu Thái Hậu muốn chứng cứ thì thần chính là chứng cứ sống.” Tiếu Vân Sinh thẳng người, giọng cất cao.

“Nhưng ai gia nhớ rõ lúc trước Triệu đại nhân vốn không muốn đảm nhận chức Trú Anh công sứ, bởi vì đi sứ Anh quốc là công việc vất vả, ai cũng khinh không thèm làm. (Ebooktruyen.net) Nhưng khi đó là Tiếu đại nhân ngươi cực lực xúi giục, sau đó ngươi và ông ta cùng đi Anh quốc, ngươi còn làm phó thủ. Từ đó ngươi từ một Hình Bộ viên ngoại lang ngũ phẩm nhảy lên thành quan viên tam phẩm, sao bây giờ ngươi lại quay ra quở trách ông ta đủ thứ vậy?”

“Theo thần biết lúc ấy Triệu đại nhân trình quốc thư lên vua Anh chỉ nói đến tên triều đại chứ không giới thiệu chức vụ những người đi kèm nên Tiếu đại nhân ghi hận trong lòng từ đó. Hắn cho rằng Triệu đại nhân cố ý khiến hắn xấu mặt trước người nước ngoài, thậm chí còn bởi chuyện ấy mà gửi tấu chương về triều đình yêu cầu được về nước. Triệu đại nhân vô tâm nhưng lại vì thế chọc họa, thần thật sự thay đại nhân thấy không đáng giá.”

Trong đám quần thần có người biện giải giúp Triệu Văn An thế là cả đám còn lại phụ họa theo. Tiếu Vân Sinh tức đến đỏ mặt, mắt trợn lên nhìn người nọ vài lần rồi lại nhìn về phía Thái Hậu ngồi sau mành che rồi ậm ừ, “Thần…… Thần……”

“Được rồi, Tiếu đại nhân cũng nói nhiều rồi, hẳn cũng đã miệng khô lưỡi khô, lát nữa ai gia còn phải tới Dưỡng Tâm Điện, để thời gian cho người khác nói đi.”

Tiếu Vân Sinh vội im lặng và oán hận đứng một bên, khóe mắt hung hăng liếc xéo Triệu Văn An một cái. Tuy vừa rồi ông ta vẫn luôn trầm mặc không biện giải một lời nhưng vì thế mà Tiếu Vân Sinh càng hận hơn.

Ông ta không nói lời nào lại càng đáng giận hơn kẻ khác gấp trăm lần.

“Thần có việc muốn bẩm tấu,” Triệu Văn An chờ các triều thần an tĩnh lại mới đi tới giữa Càn Thanh cung cất giọng như chuông đồng và nói rõ ràng, “Thần khẩn cầu thành lập cục tàu thủy. Việc thành lập cơ quan này là để phân chia lợi nhuận vận chuyển lương thực với thương gia tây dương, vì quốc gia mở ra con đường kiếm lợi ích kinh tế mới. Không thể cứ để những kẻ nước ngài kiếm lợi trên đường sông và đường hàng hải của chúng ta. Cái này liên quan tới quốc kế dân sinh, không phải chuyện nhỏ bé, mong triều đình chấp thuận.”

“Chuẩn.”



Sau một lúc lâu phía sau màn che mới vang lên một chữ này.

***

Lúc ra khỏi Càn Thanh cung, Triệu Văn An lập tức bước nhanh. Ông ta biết chỉ cần hơi chậm một chút sẽ bị đám đại thần phía sau đuổi theo hỏi về việc thành lập cục tàu thủy. Nhưng hiện tại ông ta còn có việc quan trọng hơn phải làm, thật sự không có thời gian trì hoãn.

Gió hôm nay hình như lớn hơn bình thường, chúng cứ đập vào mặt, điên cuồng như những lưỡi dao nhỏ. Cũng may ngày thường Triệu Văn An bảo dưỡng khá nên dù đối mặt với cuồng phong ông ta vẫn đi như bay, cả người không hề loạng choạng.

Ngay chỗ ngoặt ở cửa cung có thứ gì đó chợt lóe lên một chút sau đó lại trốn đi. Triệu Văn An thấy nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng phía trước giống như chẳng thấy được gì.

“Triệu đại nhân,” lúc tới gần cửa một giọng nói rất nhỏ truyền tới từ bên cạnh, gần như bị gió xé toang, “Triệu đại nhân, nô tỳ…… nô tỳ là Quý Mai, phụng lệnh Hoàng Hậu nương nương đứng đây chờ đại nhân.”

Triệu Văn An dừng bước và quay đầu nhìn phía sau chỉ thấy bốn bề vắng lặng. Sau khi nhìn kỹ ông ta lập tức thấy một bóng dáng run bần bật cuộn người trong bóng râm. Có điều ông ta lại lập tức nhìn thẳng và dùng giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy để hỏi, “Vì sao Hoàng Hậu nương nương lại phái ngươi tới tìm ta?”

Giọng Quý Mai run lên, lần này không phải vì cuồng phong gào thét mà vì nỗi sợ hãi sâu trong lòng nàng ta.

“Hoàng Hậu nương nương để nô tỳ…… để nô tỳ nói với ngài Hoàng Thượng …… bệnh của Hoàng Thượng rất kỳ quặc. Bệnh này không đại phu nào chữa được. Hoàng Hậu nương nương mong đại nhân nhất định phải nghĩ được biện pháp tìm người…… tìm người tới chữa khỏi bệnh cho Hoàng Thượng…… Nàng nhất định sẽ khắc ghi ân tình của đại nhân, đến chết không quên……”

Lời này khiến Triệu Văn An rùng mình, ông ta cũng đoán bệnh của Hoàng Thượng lần này không nhẹ. Đồng thời ông ta cũng nghĩ bệnh này có lẽ không thể tiết lộ ra ngoài. Nhưng ông ta không ngờ Hoàng đế lại gặp phải quái bệnh không ai trị được”.

“Vì sao Hoàng Hậu nương nương lại cho rằng bệnh của Hoàng Thượng không ai trị được? Nếu không ai trị được thì sao ta có thể tìm được người chữa khỏi cho bệ hạ đây?”

Ông ta hỏi Quý Mai một câu này.