Hùng Thiên Đại Lục

Chương 450: Tiến Về Tiên Thành



Thiên Vương chiến đấu hồi lâu

Bất phân thắng bại âu sầu làm sao

Muốn cho chiến trận hết mau

Có lẽ người ấy phải vào góp vui.

...

Đúng như Lạc Tinh nói. Chưa đầy ba hơi thở. Mười bóng người xuất hiện, tất cả cũng là hậu kì tiên vương.

"Hừ Thất Sát Vương. Khôn hồn thì tránh ra. Không thì chớ trách Thập Hung Vương chúng ta đồ diệt."

"Ngươi tưởng chơi trò chơi đếm số sao mà Mười lớn hơn bảy. Có ngon xông đến. Thất Sát Vương chúng ta chưa từng sợ một trận chiến."

"Bày trận."- Những kẻ tự xưng Thập Hung Vương bắt đầu hiển hóa tiên linh lực của bản thân. Do một cổ trận đặt biệt, sảy ra sự cộng hưởng hình thành một vị Thiên Tướng lực lưỡng có ba đầu với hai mươi cánh tay.

Bên kia Thất Sát Vương cũng bất đầu tạo một đồ án bắc đẩu thất tinh trận. Pháp tướng cũng cùng nhau dung hợp. Một Thiên tướng khuôn mặt vuông vức, dữ tợn tay cầm một thanh trường thương cực lớn xuất hiện. Khí thế không hề thua kém kẻ địch.

Tiếp theo cả hai Thiên tướng to lớn nhanh chóng tiếp cận và triển khai thế công lẫn nhau..

Thập Hung Thiên Tướng lợi dụng bản thân có nhiều cánh tay, nên công kích liên miên không dứt.

Bên kia, Thất Sát Thiên Tướng mạnh, chuẩn, nhanh đánh theo lối dùng thương đối thương, nên kẻ địch khó mà tiếp cận.

Nhìn tình hình biết là kéo dài càng lâu, càng không tốt cho nhóm người tự xưng là thuộc hạ mình, nhất là Lạc Tinh hơi nhàm chán khi hắn hiểu trận chiến này nếu không . Lạc Tinh nhanh chóng dùng 《Thiên Âm Trường Không》.

Qua thời gian sáu mươi năm chuyển hóa công pháp vừa học. Thức thứ nhất của công pháp này không chỉ giúp hấp thụ tiên linh lực tu luyện. Mà nó còn hỗ trợ bù đắp tiên linh lực tiêu hao cho đồng đội.

Lạc Tinh điều khiển phân luồng tiên linh lực vô cùng dễ dàng ra bảy luồng, thuận theo loại ngũ hành của bảy người. Hiệu quả nhanh chóng thể hiện ra. Thất Sát Thiên Tướng bắt đầu lấy lại hùng phong. Thập Hung Thiên Tướng bắt đầu nhận lấy thương vong. Tiếp theo là binh bại như núi lỡ. Từ vết thương nhỏ dần trở thành vết thương nghiêm trọng hơn.

Lúc này, Lạc Tinh nắm chắc thời cơ. Hai tay liên tục đánh lên dây đàn. Lúc này Tiên Linh Lực bỗng nhiên ngưng tụ, hình thành trên không trung một linh văn cả vạn tia linh lực kết hợp nhau, mang hình dáng một chữ 《Phong》to lớn. Tiếp đó chữ 《Phong》 đó bay nhanh xuống, đè lên pháp tướng của Thập Hung Thiên Tướng. Trong tích tắc, Pháp tướng to lớn đó bị mất đi tiên linh lực xung quanh duy trì . Nó trở nên bị cô lập, khả năng vận động bị chững lại.

Nắm bắt cơ hội, Thất Sát Thiên Đao Trảm tung ra. Pháp tướng của Thập Hung Vương nhanh chóng bị chẻ đôi.

Mười người đang kết trận nhanh chóng ngã lăn ra đất. Tất cả đều bị trọng thương, sức chiến đấu mười không còn một.

"Thế nào có đầu hàng hay muốn tử vì đạo."- Lạc Tinh tủm tỉm cười.

Mười tên Tiên Vương cúi đầu không nói, ai lại muốn chết. Thọ mệnh bọn họ tính bằng vài ngàn năm, địa vị cao quý. Đương nhiên càng muốn sống.

"Về nói với chủ các ngươi, muốn gì đến gặp ta. Đừng có cử thuộc hạ làm gì. Hắn không thấy phiền nhưng ta thì có."- Lạc Tinh khoát tay nói.

Thất sát Vương hiện tại đã thu lại pháp tướng, cúi đầu nói: "Thiếu chủ, chớ thả hổ về rừng...".

"Nếu nhận ta làm thiếu chủ thì nên nghe lời. Bằng không, ta cũng không giữ lại."

"Vâng, Thuộc hạ tuân lệnh..."

"Các ngươi còn không mau cút đi."- Vị thủ lãnh Thất Sát Tướng quay qua quát đám người đang bị trọng thương.

"Vâng... Đa Tạ thái tử." - Thập Hung Tướng cũng sợ Lạc Tinh đổi ý, lập tức lê tấm thân tàn bay đi.

Lạc Tinh trầm ngâm suy nghĩ, tiếp đó khẽ gãy đàn. Bảy người Thất Sát Vương cũng không dám nói gì.

Mãi một ngày sau. Bọn họ hết kiên nhẫn, mới bắt đầu cất tiếng.

"Thiếu chủ, bao giờ chúng ta quay lại chiếm lại hoàng vị."

"Hả... ta chưa từng nói muốn lấy lại ngôi vị gì." - Lạc Tinh ngước mặc nhìn đám thuộc hạ cười nói: "Với lại ta cũng chắc gì chiếm nổi nha."

"Thiếu chủ không biết chứ hiện tại Nguyên Tiên Hoàng đã rời hoàng cung. chúng ta cũng không phải sức yếu thế cô. Có hơn hai mươi vạn binh sĩ sẵn sàng vì người đổ máu."

"Ta cần máu bọn họ làm gì cơ chứ."- Lạc Tinh lắc đầu.

"Nhưng mà mối thù họ hại Thiếu chủ bốn trăm năm, không thể không trả."

"À... há... ta quên."- Lạc Tinh bâng quơ nói:

"Các ngươi có việc cứ đi. Ta cần bế quan một lần nữa. Sáu mươi năm sau ta sẽ đến Tiên Thành."

Lạc Tinh nghiêm nghị nhìn đâm thuộc hạ mới thâu nhận. sau đó bước vào phòng.

Lần này Lạc Tinh bế quan thật. Có một linh quang vừa hiện lên trong đầu hắn.

Lạc Tinh như nắm bắt được cái gì đó. Nên cần tu luyện gấp.

Tu tiên không kể tháng ngày. Sáu mươi năm lần nữa trôi qua. Lạc Tinh hiện tại trên Chiến Vương Bảng đã là hạng đầu tiên. Lại một oanh động lớn đến cả đại lục. Cảnh giới Tiên Vương Hậu Kỳ, lại xếp hạng nhất. Là chuyện cổ kim chưa có. Cảnh giới càng cao càng khó vượt cấp. Nhưng cái này lại ứng lên người một kẻ tu hành chưa đầy năm trăm năm. Nói ra có lẽ chỉ là chuyện cười đêm khuya.

"Có lẽ ta nên đi một vòng tiên thành." Thấy bản thân có thành tựu, nhưng sẽ khó tiến bộ nếu chỉ ngồi một chỗ, Lạc Tinh xuất quan.

Lúc này Thất Sát Vương vẫn còn canh giữ gần đó.

"Các ngươi vẫn còn ở đây ư."

"Chúng tôi đang đợi ngài hiệu lệnh."

"Được rồi. Đi tiên thành." - Hắn khá vừa ý thấy đám thuộc hạ này cũng có ý đầu phục.

Lấy ra một chiếc xe chạy bằng hồn thạch. Lạc Tinh đi lên. Đây là nghiêm cứu của hắn trong lúc rảnh rổi. Dù sao Bích Ba Tiên Hoàng đã trả lại túi trữ vật, lại kèm thêm vài thứ linh tinh nàng không dùng, nên vật dụng không thiếu, chủng loại lại khá nhiều.

Một năm sau. Tiên thành xuất hiện trước mặt hắn ta.

Đây là một toà thành hành lơ lững trên không. Xung quanh rõ ràng có một cổ trận nâng đỡ. Lại có một tầng lưu quang bảo vệ. Bất cứ kẻ nào dưới tiên hoàng cảnh đều không thể trực tiếp bay đến.

Tám người bắt đầu đến khu vực tiếp dẫn. Thất Sát Vương vốn là thống lĩnh của bốn trong mười hai cánh cổng vào cổ thành. Nên mọi người nhanh chóng nhập thành mà không có ngăn cản gì.

"Thiếu chủ, giờ chúng ta đánh thẳng đến Tiên Cung hay sao?"

"Không gấp, tìm cho ta một nơi có đầy đủ tiên linh khí ngũ hành. Địa thế trống trải cho vài chục vạn quân cùng tràn lên vẫn được."

Sau một chút xuy nghĩ, tất cả bắt đầu chọn Quảng Trường Tự Do, một địa điểm nổi tiếng của Tiên Thành. Nơi đây là một nơi rộng rãi để dành thực hiện các cuộc thi đấu ngoài trời.