Hũ Muối, Tôi Thích Ăn Nhạt

Chương 2: Mặn & Nhạt



...Chương 2 - Mặn & Nhạt...

...----------------...

Những cơn mưa phùn tuy không ồn ã như mưa rào mùa hạ nhưng lại làm cho cái lạnh của mùa đông càng buốt giá hơn, nó thấm sâu vào từng đường gân thớ thịt. Vào sáng sớm, sương mù giăng lối làm cho quang cảnh xung quanh càng thêm mờ ảo khiến bức tranh ngày đông dường như chỉ có hai màu xám và trắng lẫn vào nhau, có chút ảm đạm, thê lương.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, hắn quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước ấm nóng vẫn còn nhè nhẹ bốc lên mà tràn ra bên ngoài, mặc cho chiếc chiếc điện thoại trên giường đang reo inh ỏi, hắn vẫn thản nhiên đi đến nhà bếp pha cho mình một tách cà phê.

Hôm nay là chủ nhật, hắn không phải đi làm nhưng bản thân lại là người đứng đầu của tập đoàn, không phải đến công ty nhưng cũng còn rất nhiều công việc phải được xử lý, dù vậy buổi sáng vẫn là lúc Tề Mặc hào sảng chi ra một khoảng thời gian cho bản thân ở ban công với tách cà phê còn nghi ngút khói.

- Alo tôi nghe đây.

[Tống Dao]: Tề Mặc, sao anh không nghe điện thoại, tôi còn tưởng anh có chuyện gì sau khi uống bao nhiêu rượu đó vào tối qua rồi chứ! Tôi đang ở bên dưới chung cư, mau xuống đi chúng ta cùng đi ăn.

Hắn không giỏi việc nấu ăn, nhưng lại rất hay đi siêu thị mua đồ về để đến chật nít cả tủ lạnh, dù thế nhưng hàng ngày hắn vẫn cùng Tống Dao ra ngoài ăn đều đều.

Tống Dao là thư ký riêng, cũng là bạn xã giao của Tề Mặc khi chưa vào công ty, nhân viên trong công ty vì thế mà lúc nào cũng bắt gặp hay người đi cùng nhau, vài người còn quá khích lại gán ghép cho họ cái mác "Tình Nhân Mặn Mà", thế nhưng họ đâu biết Tống Dao là một tên rất đào hoa, anh nhỏ hơn Tề Mặc vài tuổi nhưng phong thái cũng chẳng kém cạnh là bao, nếu đi trên đường cũng có thể dễ dàng khiến người khác ngoái đầu lại nhìn một cái, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp có thể vì anh mà dâng hiến cả con tim, chỉ trách là người người xếp hàng không biết đếm bao nhiêu cho xuể, cũng chẳng biết là cô gái nào may mắn trúng số "độc đắc".

- Được, đợi tôi một chút.

[...]

Ngồi trên xe, Tề Mặc không nói gì khiến cho không gian cũng trở nên khó xử, Tống Dao biết hắn sẽ chẳng bao giờ mở miệng cho đến khi về đến chung cư nên mới mở lời nói trước:

- Tề Mặc, sắp đến kỳ nghỉ xuân rồi, anh có định về nhà không?



Hắn im lặng thêm một lúc nữa rồi mới đáp lời.

- Chắc là không, cũng chẳng có gì thú vị, hết.

- Tề Phu Nhân dạo gần đây có gọi cho tôi hỏi han về tình hình của anh đó.

Tề Mặc dửng dưng đáp:

- Mẹ tôi nói gì với cậu?

- Bà hỏi han về sức khoẻ và công việc ở CIQ, vì tình hình công ty dạo này khá thuận lợi nên Phu Nhân cũng không nói gì thêm.

Tề Mặc sau khi nghe Tống Dao kể xong liền quay sang trầm giọng.

- Cậu chưa nói hết đúng không?

- À thì... Người còn hỏi về tình hình bạn gái của anh nữa, nhưng mà theo như tôi thấy thì Phu Nhân rất mong chờ đó.

- Hmm Khi nào tôi về nhà, anh giúp tôi chọn một người, nhớ trả cho họ một khoảng chi phí để đóng giả là được.

Tống Dao có hơi ngạc nhiên, anh đáp lời:

- Tề Mặc, anh định sống một cuộc sống vô vị như vậy đến bao giờ đây?



- Tôi không giống cậu, sở thích cũng khác nhau, cho nên cậu không thể nói cuộc sống của tôi vô vị được, cậu thích ăn mặn, tôi thích ăn nhạt, cậu nhìn vào món ăn của tôi và nói nó quá nhạt trong khi tôi lại thấy nó rất ngon đó.

Tống Dao cơ bản là không muốn nói lý, đúng thật là anh không thể nói cuộc sống của hắn vô vị trong khi không biết rõ khẩu vị của hắn như thế nào, nhưng tình yêu vẫn là gia vị mặn mà nhất trong cuộc sống, dù cho có thích ăn nhạt thì khi có tình yêu nó cũng sẽ trở nên đậm đà mà thôi. Anh chỉ là muốn tốt cho bạn mình, ai rồi cũng sẽ phải yêu, hắn chưa tìm được không phải là không tìm được, biết đâu sau này vấp phải một hũ muối rồi lại chuyển sang ăn mặn thì sao?

Tề Mặc nói xong liền xoay người ra phía cửa xe, bất giác nhớ đến nam thanh niên trong nhà vệ sinh tối hôm qua, nhất thời lại muốn quay lại chỗ đó nhưng cái ý nghĩ đấy rất nhanh đã bị bãi bỏ. Hắn trở về chung cư, còn dặn Tống Dao ngồi trong xe đợi, Tề Mặc lên phòng thay một bộ đồ thoải mái, mang theo một chút vật dụng để vào túi xách rồi bước xuống, hắn muốn anh chở đến tiệm hoa ở một khu phố bên cạnh.

Tống Dao luôn làm việc này vào mỗi sáng chủ nhật nên cũng chẳng còn lạ gì, trước khi vào tiệm hoa, anh còn ghé lại một quán nước mua cho hắn mang vào trong.

Tiệm Hoa này khác với những nơi mà hắn từng đến, bên trong rất rộng rãi, ngoài khu vực bán hoa còn có thêm chỗ để đọc sách, nhìn chung nơi này không khác gì một thư viện có trồng thêm hoa, vào mỗi chủ nhật Tề Mặc đều đến đây, khi ra về đều mua một đoá hoa cúc tana mang về nhà.

Hắn biết được chỗ này cũng là nhờ Tống Dao, vì một lần quên mất sinh nhật của bạn gái nên đành ghé vào đây mua hoa, nhờ vậy mà Tề Mặc lại có thêm một nơi để lui tới khi rãnh rỗi. Chủ quán ở đây là Hân Nghiên, một cô gái kém hắn 10 tuổi, tiệm hoa không mở cửa thường xuyên vì cô còn phải đi học, nhưng Tề Mặc cũng chỉ để đây vào chủ nhật nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều, Hân Nghiên biết hắn thường đến đây cho nên lần nào cũng gói sẵn một đoá hoa cúc tana chừa riêng cho một mình hắn.

- Hân Nghiên, nhờ em trông coi Tề Mặc, sau khi xong anh sẽ đến đón.

Tống Dao vừa gặp Hân Nghiên đã buông lời trêu chọc, Hân Nghiên thấy hai người đến liền mở cổng hớn hở chào đón.

- Hai anh đến sớm hơn mọi khi nhỉ?

Tề Mặc liếc xéo Tống Dao một cái rồi quay sang Hân Nghiên khẽ mỉm cười.

- Trưa anh còn bận việc nên hôm nay muốn đến sớm một chút!

- Được rồi, anh vào đi! Tạm biệt anh, Tống Dao.

Tống Dao quay xe rời đi, còn không quên vẫy vẫy tay với cô.