Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 120: Bữa Tối Ngon Lành





Snape sau khi cười nhạt xong thì đứng lên chuẩn bị rời khỏi nhà, Harry theo sát sau lưng "Giáo sư, thầy muốn ra ngoài sao?"
"Ngài Potter, nếu mi muốn ở lại ăn tối, như vậy giáo sư của mi không thể để cho mi dùng bánh mì giải quyết vấn đề bụng mi được." Đơn giản mà nói là đi mua đồ ăn.
"Vậy làm phiền thầy ạ." Biểu cảm của thầy giống như chuẩn bị lột da y ra làm bữa tối hơn đấy!
"A, không phiền, coi như cảm ơn mi đã từng mang đồ ăn cho ta." Snape hừ lạnh.
Bởi vì đường Bàn Xoay hơi loạn, cho nên trong đây không có siêu thị, nếu muốn đến siêu thị nhất định phải đến siêu thị cách đây hai con đường.

Không biết Snape nghĩ thế nào, cứ đến thẳng siêu thị như thế.

Harry theo sau Snape vào siêu thị, không biết Snape có phải hay ra ngoài trong bộ dạng áo sơ mi đen và quần đen hay không, hơn nữa mặt cũng đen, nhìn tông xuỵt tông ghê.
Harry nhìn tất cả mọi người đang né xa khỏi hai người, thật giống như đã trở lại Hogwarts, rắn chúa hạ phàm, động vật nhỏ né xa.
Harry nhìn Snape bỏ một đống rau củ vào xe "Giáo sư...thầy định mời con ăn gỏi hả?"
Snape liếc nhìn Harry rồi hừ lạnh, cầm một hộp thịt bò ra khỏi tủ đá "Yên tâm, ngài Potter, ta không có ý định cho mi ăn cỏ."
Ngay sau đó Snape mỗi loại thịt đều lấy một ít.

Lúc tính tiền, cô thu ngân nhìn mớ đồ trong hãi hùng "Quý ngài, ngài có tiệc sao?" Nhiều thứ thế này.
"Quý cô, cho dù tôi có làm gì, thì việc của cô chỉ là tính tiền." Nhân viên thu ngân bị Snape làm cho câm họng, sau đó thì thầm gì đấy rồi giúp Snape bỏ đồ vào túi "Cảm ơn đã đến."
Chân trước vừa mới rời khỏi siêu thị, chân sau Snape đã kéo Harry đến một nơi vắng người, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, mới độn thổ về số 23 đường Bàn Xoay lại.
"Potter, giờ đi làm bài tập của mi đi." Mở cửa, Harry còn chưa ngồi xuống ghế sofa đã bị Snape đuổi lên thư phòng.
"Nhưng mà, giáo sư, con không cầm..." Tại sao phải làm bài tập ở đây chứ! Harry trợn to hai mắt, làm sao mọi việc lại phát triển thành ra thế này rồi.
"Ta là giáo sư, cũng không thiếu mấy thứ như bút hay giấy." Snape hừ lạnh "Harry Potter, bài tập của mi độc dược có bài luận về tính dược của răng griffin, ta thiết nghĩ mi hiểu rõ thứ này nhất, nên trước bữa tối nay ta muốn thấy luận văn của mi." Nói xong, Snape vung tay nhốt Harry trong phòng, xách túi đồ vào bếp.
Harry dán vào cánh cửa, có thể nghe được tiếng nấu ăn từ phòng bếp truyền đến, nhưng đồ ăn Snape nấu sẽ ra sao chứ? Trong đầu Harry hiện lên một đống hình ảnh về salad mùi quái đản.

Đột nhiên hối hận khi đến nhà Snape ăn tối rồi, giờ sao?

Harry thấp thỏm chờ đến tối, bài luận không nói nên lời đã được Harry viết xong trong khi nghiến răng.

Hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng nhìn về phía bàn ăn.
What?! Harry trợn mắt nhìn thức ăn phong phú thơm lừng trên bàn "Ngoài ý muốn nha."
"Chậc! Potter, mi tưởng ta sống bằng cách hấp thụ tinh hoa đất trời hay gì!" Snape bưng món súp cuối cùng lên.
Harry ngồi trước bàn ăn, nhìn miếng bít tết đậm sốt trước mặt, cắt một miếng, bỏ vào miệng...
"!!!" Cái mẹ gì thế!!! Harry cứ nghĩ đó là bò bít tết hay gì đó giống vậy, nhưng khi ăn vào, y nhận ra đó chỉ là bột ngô trộn với gà băm nhuyễn! Tương là để che màu thôi!! "Thật là....sáng tạo...không tưởng tượng nổi..." Harry chật vật nuốt xuống, cầm ly nước lọc bên cạnh nốc hơn nửa ly.
Snape cười lạnh cắt đồ ăn của mình, nhìn Harry đẩy đồ ăn trong khay đi, với tay lấy miếng bánh mì phết mứt, run rầy cắn một miếng....
Ôi! Cái này bình thường, Harry thở ra, ăn hết toàn bánh mì trên tay, sau đó lấy cái khác bỏ vào miệng "Oái!!!"
Snape hài lòng nhìn Harry phun hết đồ trong miệng ra, một hơi nốc hết mớ nước còn lại trong ly.

Hắn có bỏ vào đó vài thứ, chỉ cần ăn vào, thì tất cả đồ ngọt trên bàn sẽ có mùi rất quái dị, cụ thể có thể tham khảo rong biển mà Weasley được thưởng thức.
Đè cảm giác buồn ói xuống, Harry đẩy giỏ bánh mì ra xa "Giáo sư, ít nhất thầy phải cho con ăn lưng lửng bụng ròi hẵng chỉnh con chứ!"
"Thử!" Snape múc một chén súp, Harry sau khi nhìn thấy Snne ăn một miếng, mới yên lòng múc một chén ăn "Khụ! Khụ khụ khụ..." Quay mặt kịp lúc, tránh biến bàn thành một bãi chiến trường.
"Khụ khụ khụ...giáo sư thầy nấu súp gì thế?" Như có ngọn lửa đang nhảy disco trong miệng y vậy.

"Thấy khoảng thời gian trước mi mất máu liên tục, nên có cho thêm một giọt máu rồng, về phương diện bổ máu thì máu rồng không kém được bổ máu." Snape tốt bụng giải bày.
"..." Máu rồng!! Thầy hiếu khách quá ha! Vì tiếp đãi con mà ngay cả dược liệu hiếm như thế cũng xài!
Snape làm lơ ánh mắt tố cáo của Harry, tâm trạng tốt múc thêm chén súp nữa, giọt máu rồng kia không uổng mà.
Harry nhìn thức ăn trên bàn một chút, trên đó có một món giống cá, nhưng có vẻ giống thịt đông, lấy dũng khí xiên một miếng..
"???" Hoàn toàn chẳng có vị gì, hay có thể nói là mùi cá "Giáo sư, thầy quên cho gia vị sao?"
"Đối với món này, ta nghĩ mi muốn biết tên của nó." Snape hoàn toàn không có ý định động vào nó "Thạch lươn."
"..........." Huyền thoại số một trong những món tối! Giáo sư, thầy hận con lắm phải không! Con có nên mừng rằng thầy không cho con ngắm sao thay thịt không!
Phẫn hận kéo hết cái dĩa thạch lươn qua, lấy tương trong chén, không mùi vị thôi mà, ít nhất là ngon hơn mấy món khác (Harry: Thì ra thứ ta theo đuổi là một dĩa thạch lươn...) "
Nước sốt là sốt bò bít tết, nhưng không sao, mặn là được...bà nội nó á! Rảnh quá hay gì! Harry trừng mắt nhìn chai nước sốt, mặn đến muốn khóc luôn, lưỡi y mất vị giác rồi!!
"..." Harry yên lặng nhìn thức ăn còn dư trên bàn "Xin lỗi, giáo sư, làm phiền thầy rồi, con muốn về sớm chút để xem chú Remus với chú Srius, thầy từ từ thưởng thức." Harry vội vã phóng ra cửa, đến khi rời khỏi đường Bàn Xoay mới thở phào, đầu y quả là có lỗ mới đến nhà Snape ăn chùa, không bằng y ra công viên đào hố nằm mẹ cho rồi!!
HẾT CHƯƠNG 119 + 120 + 121 + 122.