Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 57: Còn anh thì sao?



Sau khi hôn mê gần 10 tiếng đồng hồ cuối cùng Trác Thành cũng tỉnh lại, anh nhìn thấy Nguyên Hạ đang ở bên cạnh an tĩnh đọc sách. Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, hắc lên góc mặt cô, anh còn có thể nhìn thấy được lông măng trên mặt cô. Cô đọc rất chăm chú, đôi lúc sẽ khe khẽ nhíu mày, rồi rất nhanh dãn ra.

Anh cứ nhìn cô như thế độ chừng năm phút, yên lặng ngắm gương mặt mà anh nhớ mong. Lát sau cô mới đặt quyển sách xuống, khi quay người lại phát hiện anh đã tỉnh dậy.

"Tỉnh rồi sao anh không lên tiếng?"

Cô nhìn anh mỉm cười, bước đến gần giúp anh chỉnh lại gối. Rồi nhấn nút gọi bác sĩ.

Trác Thành trên mặt nhợt nhạt, anh khẽ lắc đầu, cầm lấy một chút tay rồi nhẹ giọng.

"Anh muốn nhìn em một chút, ba năm rồi mới được nhìn"

Động tác của cô khựng lại, khó xử thu tay về. Trác Thành nhìn tay mình trống không liền có chút hụt hẫng.

Bác sĩ nhanh chóng vào phòng bệnh kiểm tra, sau một lúc mới nói.

"Tình trạng đã cải thiện, anh mới phẫu thuật đừng nên uống rượu, lần này là may mắn nếu không rất nguy hiểm"

Nói rồi bác sĩ ra ngoài, cả phòng bệnh trống trải chỉ còn có cô và anh.

"Trác Thành, em biết hết rồi, nhưng em cần thời gian để suy nghĩ. Em không thể phụ tâm ý của Lục Thần"

"Vậy còn anh thì sao?"

Trác Thành thều thào mấy tiếng, anh hiện tại rất hoảng sợ. Nếu cô kết hôn cùng người đàn ông đó, vậy anh phải làm sao?

Nguyên Hạ vành mắt ửng đỏ, cô cúi đầu không nói. Vấn đề này cô cũng đã tự hỏi bản thân, nhưng không có câu trả lời. Lục Thần là người tốt, anh ấy nên được đối xử công bằng.



Cô muốn suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi mới quyết định, cô không muốn bất cứ ai phải tổn thương vì chuyện này cả.

"Hãy cho em một ít thời gian"

Trác Thành không nói gì nữa, anh không muốn tiếp tục ép cô.

***

Một tuần tiếp theo, Trác Thành đã xuất viện, cô cũng không còn ngăn cản anh đến thăm Tâm Di nữa. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, Tâm Di và Trác Thành như có một sợi dây vô hình liên kết, nhìn hai người càng ngày càng có nét giống nhau.

"Công chúa con thích được tặng gì vào ngày lễ thiếu nhi?"

Cô bé tỏ ra suy nghĩ, lát sau khẽ nheo mắt ôm lấy Trác Thành.

"Con muốn ba ba và mami cùng con đi tham gia hội thao"

Trác Thành nghe cô bé nói xong trái tim khẽ nhói, anh rất biết ơn Nguyên Hạ đã vì anh sinh một công chúa nhỏ, anh hiện tại chỉ hận không thể đem thứ tốt nhất trên đời cho cô bé. Từ khi nhận lại đứa con này, anh không tiếc tiền của mua nào là quần áo xa xỉ, đặt trang sức tự tay thiết kế, còn khoa trương hơn là mua hẳn một công ty sản xuất búp bê chỉ vì cô công chúa này yêu thích.

Giữa anh và Nguyên Hạ cũng như thuận nước đẩy thuyền, tình cảm ngày một tốt hơn nhưng đáng tiếc bọn họ vẫn còn một vách ngăn là Lục Thần. Anh và anh ta không ít lần đụng mặt, đương nhiên anh sẽ không chịu yếu thế. Cứ như vậy hai người đàn ông lại chẳng khác nào hai đứa trẻ tranh nhau món đồ yêu thích.

"Được, ba ba hứa với con"

Trác Thành cưng chiều hôn lên má của cô công chúa nhỏ, không nhịn được ôm lấy nó đùa nghịch một phen.

Cô nhóc được ba đặt trong lòng vui vẻ cười lớn, khung cảnh ấm áp khiến người ta không nở tiến vào phá hỏng.

Nguyên Hạ từ trong bếp đi ra liền bắt gặp cảnh này, cô len lén lau nhanh giọt nước mắt trên má, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.