Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 265





Bạch Hải Châu trong bức ảnh cũng không kém, gương mặt dã không còn vẻ ngốc nghếch thường ngày mà thay vào đó lại vô cùng anh tuấn, khóe miệng nở một nụ cười như ngàn dặm gió xuân, mềm mại và ấm áp.

Thì ra hai người họ ở cạnh nhau lại hòa hợp đến như vậy.

Lệ Đình Phong lấy tấm ảnh ra, lấy tay che mặt Bạch Hải Châu lại rồi nghĩ anh và Thẩm An Nhiên cũng chưa từng nghiêm túc chụp chung một tấm ảnh nào.

Nhưng bức ảnh cưới được phóng viên chụp vào ngày kết hôn, ảnh trên giấy kết hôn đều là photoshop cả.


Trong lòng Lệ Đình Phong vô cũng hoảng hốt, không chỉ là vị những bức ảnh mà còn là vì sinh nhật 24 tuổi của Thẩm An Nhiên anh cũng không ở cạnh cô.

Hôm đó anh đang làm gì? Anh đón Hạ Minh Nguyệt về Bán Thành rồi xem Thẩm An Nhiên như là người hầu mà sai khiến.

“Là lỗi của anh” Lệ Đình Phong nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Thẩm An Nhiên, hốc mắt lại trở nên ươn ướt.

Thì ra mạng người lại mỏng manh như vậy, nỗi cô đơn không thể che giấu, trong phòng bệnh tràn ngập bi thương, anh thật sự vô cùng đau lòng.

Ngày hôm đó khi anh tiễn Thẩm An Nhiên rời đi, anh biết rằng cô sẽ bị thương nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại xảy ra sự cố mà trở thành người thực vật.

Trong lòng anh vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù cô bị thương và ly hôn với anh thì đợi đến khi anh tìm cô trở về rồi dỗ dành một chút là sẽ ổn.

Anh suy nghĩ đơn giản như vậy nhưng lại quên mất rằng trên đời này không có thứ gì nghe theo ý mình cả.

Cũng giống như Bạch Hải Châu đột nhiên biến mất rồi đột ngột qua đời vậy, có nhiều lúc thật sự không thể lường trước được.


Lệ Đình Phong đặt lại những bức ảnh trong tay vào album rồi đợi Triệu Việt quay trở lại sẽ dặn anh ta trả lại cho cô nhi viện, và đừng bao giờ để nó xuất hiện nữa.

Thẩm An Nhiên hôn mê 90 ngày, Bạch Hải Châu đã được cảnh sát xác định là đã chết, bởi vì cậu ta lớn lên trong cô nhi viện nên không có người thân nên anh đã không tổ chức tang lễ.

Nhưng nghe nói Lệ Đình Phong đã sắp xếp nghĩa trang rồi, ngày hôm đó những người trong cô nhi viện đều đến nghĩa trang, trên tay bọn trẻ cầm những bông cúc trắng, viện trưởng đốt giấy trước bia mộ.

Lệ Đình Phong không đến đó mà chỉ cho người mang đến một bó hoa.

Rõ ràng là tháng lạnh nhất của mùa đông đã trôi qua nhưng anh lại cảm thấy càng lúc càng lạnh.

Lệ Đình Phong đặt chiếc khăn quàng cổ xuống bên cạnh gối, chiếc khăn màu đỏ càng khiến cho làn da của Thẩm An Nhiên trở nên nhợt nhạt hơn.

“Thẩm An Nhiên, Bạch Hải Châu đã chết rồi, ngoài bộ quần áo rách nát dính máu ra thì không còn bất cứ thứ gì cả, cậu ta đã rơi xuống biển sâu, chết không toàn thây”“
Muốn tìm xác dưới biển sâu giống như tìm cá nhưng cá thì còn sống mà thi thể sợ rằng đã bị xé nát bởi cá ở dưới biển rồi.

“Không biết tại sao anh lại cảm thấy cái chết của Bạch Hải Châu có liên quan đến anh.


Thẩm An Nhiên, em có quan tâm đến tên ngốc đó không?”
Thẩm An Nhiên vốn đã ngủ say, một giọt nước mắt chợt trào ra khóe mắt, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích.

Thẩm An Nhiên mơ một giấc mơ, trong mơ cô nhìn thấy Bạch Hải Châu, Bạch Hải Châu cười rồi vươn tay tới hướng cô, lúc cô duỗi tay ra muốn nắm lấy thì ngón tay của Bạch Hải Châu lại tách ra tạo thành những khe hở, gió lạnh vô tận thổi xen kế qua ngón tay của Thẩm An Nhiên.

“Nhiên à, anh không thể cõng em về được nữa, lần này em phải tự mình tìm đường về nhà…”
Thẩm An Nhiên nhìn khuôn mặt của Bạch Hải Châu, nụ cười của anh dần trở nên trong suốt dường như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào vậy.

“Bạch Hải Châu… Em không khóc, em không cần kẹo hồ lô đường, em cũng không cần anh cõng em….

Anh đừng bỏ rơi em… Em không có cái gì cả, chỉ có một kỉ mười mấy năm trước, em đã sai suốt mười sáu năm rồi, anh đừng để cho em sai tiếp nữa được không…”
Cô đau quá, cơn gió trong giấc mơ như biến thành một chiếc dao mà xé nát cô, từ trong ra ngoài cả người cô đều rách rưới, nhưng đau nhất vẫn là ở tim..