Hồng Bài Thái Giám

Chương 111: Phiên Ngoại 3 Sinh Con





Giường ở Thượng Hoa cung không biết khi nào đã bị người đổi đi, giường to lớn như vậy mười mấy người có thể nằm lên cùng lúc.

Sàng liêm* đỏ tươi treo ở hai bên, bên trên có mấy tiểu linh đang xinh đẹp.

Bàn ghế trong tẩm cung toàn bộ đã được lấy đi, giống như Lăng Giản từng nói, nếu như chỗ ngủ chỉ là chỗ để ngủ thì tốt biết bao, trừ giường ra thì không còn cái gì khác, đây mới thực sự là tẩm cung nha.
*[màn giường]
Đứng trước chiếc giường trải đại hồng sàng đan, Lăng Giản ở trong lòng cảm khái những lão bà của mình quả thực đối với mình rất tốt, lại bí mật thay một cái giường lớn như vậy.

Lần này thật tốt, nàng có thể tùy ý ở trên giường lăn lộn đây! Lăng Giản vung lên khóe miệng, đi đến trước mặt Lam Ngữ Thần đã ngồi sẵn trên giường, nhẹ nhấc hỉ mạt của nàng lên, gương mặt đủ làm cho mọi người thần hồn điên đảo chiếu vào trong mắt Lăng Giản.

Tay nàng không tự chủ được xoa mặt Lam Ngữ Thần, nâng cằm nàng lên, khom người hôn lên một Lam Ngữ Thần một cái.

Xúc cảm trơn mịn, thể hương đặc hữu* làm cho Lăng Giản vì đó mà tâm động.

Nhớ đến cửa tẩm cung còn chưa đóng lại, Lăng Giản buông cằm nàng ra, xoay người đi cài lại cửa.
*[mùi hương cơ thể riêng biệt, có 1-0-2]
Tiếng bước chân hỗn độn truyền tới, mấy người Lam Thanh Hàn đã tràn vào tẩm cung ngăn cánh cửa đang chuẩn bị được cài then kia, nhìn Lăng Giản đang nghi hoặc, nói:
Lăng Giản, trước đây đêm động phòng hoa chúc đều là ngươi hầu hạ tỷ muội ta, đêm nay động phòng hoa chúc, liền để tỷ muội chúng ta hảo hảo hầu hạ ngươi đi, được không?

Khóe miệng các nàng giương lên một nụ cười yêu mị, lắc nhẹ vòng eo chậm rãi tiến về phía Lăng Giản, làm cho nàng không còn chỗ nào để lùi nữa, ngồi ở bên giường, liếc mắt nhìn về phía Lam Ngữ Thần thờ ơ, không chút động lòng, nói:
Ngươi, các ngươi không sao chứ?! Ngữ Thần, ngươi nói gì đi a? Nếu không nói, đêm động phòng hoa chúc của ngươi cũng sẽ không có, liền không có cách nào làm chuyện ngươi muốn làm
Trán Lăng Giản chảy ra không ít mồ hôi lạnh, lão bà của nàng càng ngày càng cường đại! Không có biện pháp nào khác, chỉ đành đem hy vọng ký thác vào Lam Ngữ Thần.

Nhưng mà, Lam Ngữ Thần cũng không giống như trước kia, cái gì cũng nghe theo nàng, mà đứng dậy đi về phía Lam Nhược Y bên kia, nói:
Các tỷ tỷ muốn hầu hạ ngươi, ta đương nhiên sẽ không phản đối.

Đêm động phòng hoa chúc lại bù cũng không sao, huống hồ, nếu nhân gia đã là thê tử của ngươi, cũng phải cố hết sức hầu hạ ngươi a.
Các ngươi, các ngươi đừng như vậy, Thanh Hàn, Thanh Hàn ngươi không phải không thích cùng tỷ muội mình cùng làm cái chuyện kia sao
Lăng Giản còn chưa nói hết lời, các nàng mấy người trừ Hứa Linh Nhược và An phi ra, chậm rãi nới thắt lưng mình ra, ngay ở trước mắt Lăng Giản mà từ từ cởi ngoại sam mình ra, sau đó tiến gần hơn một bước, tay vòng ra phía lưng trần phía sau, kéo dây áo yếm mình ra, khẽ mở nó ra, lộ ra dáng vẻ ngạo nhân khiến người khác muốn phun máu.

Lăng Giản muốn chạy trốn, trợn to hai mắt nhưng thủy chung vẫn nhìn chằm chằm da thịt như ngọc của các nàng, một dòng nước ấm dưới bụng xẹt qua, mồ hôi lạnh trên trán Lăng Giản đã biến thành nhiệt khí tràn ngập.

Các nàng tay còn đang nới thắt lưng mình, đến khi chỉ còn cách Lăng Giản một bước, các nàng ngầm hiểu cùng cởi tiết khố mình ra.

Mà Hứa Linh Nhược cùng An phi hai người, lại bởi vì trời sinh rụt rè mà đứng tại chỗ nhìn mọi thứ đang phát sinh, trên mặt ửng hồng càng đậm.

Mật lâm đen tuyền bày ra trước mắt, Lăng Giản sớm đã quên đi né tránh, lý trí không ngừng bị ăn mòn, nhìn chằm chằm bốn người trước mặt mình.

Dù sao thì, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua cảnh này, cho dù đã từng trải chuyện ba người lần trước, thì khi ấy nàng cũng không có một chút ý thức nào.

Mà hôm nay, nhìn mấy nữ nhân trước mắt, Lăng Giản thậm chí có một loại cảm giác đại não sung huyết*.
*[tụ máu não...]
Đương khi nàng chưa phản ứng lại, Lam Thanh Hàn đã bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lăng Giản, nghiêng người cùng nàng nồng nhiệt hôn sâu.

Đầu lưỡi linh hoạt vẫn cứ lấy trúc trắc nguyên bản mà câu dẫn Lăng Giản, không có một chút chần chờ nào, Lăng Giản nhắm mắt lại cùng chiếc lưỡi nàng vũ khúc, hai tay không an phận leo lên trên lưng Lam Thanh Hàn, sau đó không an phận xoa nắn nơi mềm mại của nàng.

Mấy tiếng cười khanh khách khẽ vang lên, Lam Nhược Y cùng Lam Ngữ Thần hai người dùng tay đem Lăng Giản và Lam Thanh Hàn đẩy ngã lên giường.

Hai nàng cùng dùng tốc độ nhanh nhất mà cởi đi y phục của Lăng Giản, tiết khố cũng bị ném xuống đất.

Hai người hai bên trái phải chiếm lấy phần mềm mại của Lăng Giản, khi thì dùng tay không ngừng xoa nắn, khi thì khẽ hé đôi môi đỏ mộng ngậm lấy hai phiến hoa mai, nhẹ nhàng xoay tròn, khẽ gảy, mút lấy.
A
Tốc độ nhanh dị thường làm cho Lăng Giản không khỏi rên khẽ, nàng nỗ lực vặn vẹo cơ thể né tránh Lam Nhược Y và Lam Ngữ Thần, kết quả lại bị Lam Thanh Hàn hôn mà chịu cầm cố, không thể động đậy.

An phi cùng Hứa Linh Nhược liền đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn trên giường đang loạn thành một đoàn, nhìn hai chân Lăng Giản bởi vì khoái cảm mà cong lên, lộ ra khu vực thần bí mà mê người.


Hai nàng như bị điểm huyệt mà đứng ngây tại chỗ, không biết nên đi hay là tiếp tục xem.

Loại tình cảnh khiến người ta sung huyết não này là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy, hai người nguyên bản rụt rè lại cảm thấy thân thể phát nhiệt, mắt nhìn theo mà không chịu dời đi.

Thân thể tựa hồ bị người khác chia cắt, khoái cảm so với ngày thường càng sâu hơn, nước bọt tràn ra từ miệng cũng không làm cho Lam Thanh Hàn ngừng thâm hôn với Lăng Giản.

Cảm giác có chút sưng ở ngực âm thầm truyền theo cảm giác khoái cảm nóng bỏng, hai chân khẩn trương của Lăng Giản đột nhiên bị người khác tách ra, Tô Nguyễn Hân một chân chống đỡ ở giữa hai đùi Lăng Giản, tay ngọc thon dài vuốt ve khắp đùi Lăng Giản, tiến đến động cốc đã ướt át cực kỳ.

Bàn tay không ngừng ma sát nụ hoa phấn hồng đã cứng lên, khoái cảm kích thích kéo đến, đó là thứ Lăng Giản chưa từng trải qua.

Nàng rất muốn hét to ra, nhưng bởi vì đang cùng Lam Thanh Hàn nồng nhiệt hôn mà chỉ có thể phát sinh thanh âm nghẹn ngào.
Dưới bụng không ngừng căng thẳng, Hứa Linh Nhược cùng An phi hai người đã không còn nhìn thấy khu vực thần bí kia của Lăng Giản nữa, các nàng nhìn thấy, chính là bốn nữ nhân tóc dài thả ra đem Lăng Giản hoàn mỹ nhất vây ở chính giữa, đi kèm là thanh âm nghẹn ngào tu nhân kia, làm cho An phi cùng Hứa Linh Nhược không dám nhìn nữa.
Ngón tay Tô Nguyễn Hân tiến vào sâu trong động cốc của Lăng Giản, ngón tay ở trong thỉnh thoảng cong lên.

Mà đài hoa lại bị Lam Nhược Y chiếm lấy, đầu lưỡi linh hoạt đang liếm lộng đài hoa sưng trướng, làm cho Lăng Giản đang khẩn trương không thể kẹp lại hai chân.

Lão bà của nàng quả nhiên là yêu nghiệt, thậm chí so với yêu nghiệt còn muốn yêu nghiệt hơn.

Trong đầu Lăng Giản ngoại trừ hai chữ yêu nghiệt ra thì không còn chữ nào khác, hai tay nàng không có chỗ nào để thả xuống, chỉ có thể ôm lấy cổ Lam Thanh Hàn mà kéo xuống.

Đỉnh phong hải khiếu giống như đang kéo tới, bụng Lăng Giản căng thẳng, rốt cuộc khi Tô Nguyễn Hân rút lấy ngón tay mà chảy ra một dòng nước ấm.
Cuối cùng nụ hôn với Lam Thanh Hàn cũng kết thúc, Lăng Giản mở mắt nhìn mấy nữ nhân mặt đã đỏ đến mang tai, cắn môi không biết nói gì.

Nên kết thúc rồi chứ?! Lăng Giản đỏ mặt ở trong lòng thầm nói.

Mấy nữ nhân kia tựa hồ phát hiện An phi cùng Hứa Lin Nhược tụt hậu, mặt đầy ý cười từ trên giường đi tới trước mặt các nàng, hai người còn chưa tỉnh táo vì cảnh tượng khi nãy đã bị bọn họ cởi y phục ra, trực tiếp bị đẩy lên giường, đặt ở trên người Lăng Giản.
Các muội muội mệt mỏi rồi, xin mời hai vị tỷ tỷ tiếp tục, hầu hạ tướng công của chúng ta.

Ân?
Lam Nhược Y che miệng ngáp một cái, trừng phạt đã qua, các nàng mặc lại y phục của mình rồi đem Lăng Giản ném cho An phi và Hứa Linh Nhược, nhìn nhau nở nụ cười, đối với Lăng Giản đang mệt mỏi nói:
Tướng công, đừng trách chúng ta a.

Ai bảo ngươi khi đó vì nghiên cứu chế tạo mấy viên thuốc sinh con mà lãnh lạc chúng ta lâu như vậy, lâu như vậy!
...
Tối độc nữ nhân tâm*, không phải sao?! Tối độc nữ nhân tâm, không phải sao?! Nàng nghiên cứu chế tạo thuốc sinh con là vì ai vậy? Hiện tại lại lấy cớ mình lãnh lạc các nàng mà đem mình vây lại, chuyện này là sao a!!! Lăng Giản ngẩng đầu lên muốn phản bác, lại phát hiện trên giường ngoại trừ hai người ra thì còn lại đều đã chạy trốn không thấy bóng dáng.

Thấy Hứa Linh Nhược cùng An phi đang e thẹn nhìn mình, Lăng Giản ở trong lòng thở dài, dù thế nào cũng đã xong rồi, không phải sao?

*[độc nhất là lòng dạ nữ nhân]
Nhẹ một chút.
Lăng Giản ôn nhu nói, trái phải ôm lấy Hứa Linh Nhược và An phi, cho các nàng một cái ôn nhu hôn.

Lăng Giản
Rụt rè của mấy nữ nhân nhà nàng đâu phải dễ dàng như vậy mà bị phá vỡ, Hứa Linh Nhược và An phi e thẹn mà không dám có bất kỳ cử động nào.

Nhưng chỉ thêm tiện nghi cho Lăng Giản vẫn còn thể lực.

Nàng đột nhiên ngồi dậy, cánh tay ôm lấy hai nàng, tà mị cười, nói:
Các ngươi đã không muốn ta, vậy hảo, ta liền muốn các ngươi!
Hai người còn chưa trả lời, Lăng Giản đã hôn lên môi Hứa Linh Nhược, một bàn tay thì nắm lấy phần mềm mại của An phi, mà một tay khác đã di chuyển trên người Hứa Linh Nhược, đi đến động cốc ướt át kia.

Xúc cảm mềm mại trong tay làm cho Lăng Giản muốn dừng mà không dừng được kia bị ngăn lại, An phi nguyên bản vô cùng luống cuống đã đưa tay nàng lên khẽ đặt vào trong miệng mình, để cho bản thân không phát sinh ra âm thanh ngượng ngùng.

Mà Hứa Linh Nhược nửa điểm cơ hội để kêu lên cũng không có, nàng bị Lăng Giản hôn, thân thể bị hai ngón tay Lăng Giản tiến vào, trong cơ thể bị lấp đầy, ngón tay trong đó không ngừng cử động làm cho đầu lưỡi Hứa Linh Nhược đình chỉ cùng Lăng Giản dây dưa, bị động tác của Lăng Giản câu dẫn, tiếng kêu muốn phát sinh cũng vì bị Lăng Giản hôn mà biến thành rên nhẹ.
Thân thể Hứa Linh Nhược bởi vì hai ngón tay Lăng Giản tiến vào mà rất nhanh đã đến đỉnh, lúc nụ hôn của Lăng Giản rời đi, Hứa Linh Nhược rốt cuộc nhịn không được mà phát ra vài tiếng rên cao vút, đầu Lăng Giản dần di chuyển xuống dưới, lúc đi đến khe suối của An phi, thì một tay khác cũng chuyển đến đây.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm lộng khu vực đã bị thấm ướt kia, đồng dạng hai ngón tay, đồng dạng tần suất cực nhanh ở trong cơ thể An phi mà chuyển động.

Nữ nhân có rụt rè thế nào cũng không chịu được chuyển động như vậy.

Thời điểm Lăng Giản tiến công, hai người rốt cục vong tình kêu lên thật lớn, từng tiếng từng tiếng làm cho Lăng Giản càng thêm hưng phấn.

Mãi đến khi Hứa Linh Nhược hai lần lên đến đỉnh, Lăng Giản hôn lấy An phi, đầu gối chống đỡ ở giữa hai chân Hứa Linh Nhược, không ngừng ma sát đài hoa đang nhô ra của nàng.

Ba bộ vị không thể nóng hơn lại đang không ngừng dây dưa, Lăng Giản muốn ngừng mà không được liền thay vị trí, hôn ngắn đã biến thành hôn sâu.
Cuối cùng, sau khi các nàng đã sức lực rã rời, Lăng Giản đình chỉ hết thảy động tác.

Ôn nhu ôm các nàng vào lòng, thở dốc nói:
Này đêm động phòng hoa chúc, xem như là bị bỏ lỡ rồi!.