Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 231



Trì Ngữ Mặc sau khi bị Lôi Đình Lệ làm ồn tỉnh giấc, lật qua lật lại, ngủ không được nữa.

Cô ngồi dậy, gọi điện thoại cho Trương Vân Huệ.

“Sư phụ, bên sư phụ xử lý như thế nào rồi?”

“Có chút vấn đề, đối phương không chịu thả người, giá cả ép xuống thấp quá, nếu như bên Trương Hồng không đồng ý, bọn họ sẽ dựa theo quy trình pháp luật, con bà ấy, có thể sẽ coi là bệnh nhân tâm thần bạo lực bị đưa đến bệnh viện tâm thần.” Trương Vân Huệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc tức giận, “Đúng là ăn hiếp người quá đáng thật, chúng ta không khuất phục, bọn họ đưa đứa con đi bệnh viện tâm thần, vậy thì, không tháo dỡ, không có lợi ích tốt nào với bọn họ, nhưng, chỉ cần đưa tiền bình thường, thì có thể bình an vô sự chẳng phải sao?”

“Bọn họ nói, trước đó đã tổn thất rất nhiều tiền, không thể cho giá của trước đó nữa, hơn nữa, bọn họ không tháo dỡ, tùy tiện, nhà khai thác chuẩn bị vây bức tường lại, vây căn nhà của Trương Hồng vào trong đó, bây giờ rất bất lợi với Trương Hồng.”

“Bọn họ cho bao nhiêu, Trương Hồng nghĩ như thế nào?”

“Bọn họ cho 700 tệ một mét vuông, Trương Hồng cảm thấy con cái quan trọng hơn.”

“700 tệ một mét vuông, vậy có sắp xếp nhà ở không? Bây giờ giá nhà thành phố Thanh Đài ít nhất là 7000 tệ chứ, với 700 tệ, sau này Trương Hồng sống ở đâu? Con cái nhà họ còn phải đi khám bệnh.” Trì Ngữ Mặc không đồng ý.

“Tiểu Trì, đây chính là tư bản, người nghèo không chơi lại người giàu.” Trương Vân Huệ hàm ý sâu sắc nói.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc cộp một tiếng, thế giới này chính là như thế sao? Nghèo không đấu lại giàu, nếu như cô nhất định thử thì sao?

“Sư phụ, giúp đỡ gia đình Trương Hồng đi, bà ấy rất tội nghiệp, bị đàn ông ruồng bỏ, tự mình nuôi đưa con tâm thần, già rồi lại không có chỗ tựa, nhưng tuy như thế, bà ấy chưa từng bỏ rơi đứa con của chính mình, con của bà ấy tuy có bệnh, nhung thật ra rất hiền lành, em đoán là cậu ấy bị kích động, mới động thủ thôi.”

“Chị cố gắng đi đàm phán, trễ tí báo tin cho em.” Trương Vân Huệ nói, cúp điện thoại đi.

Trì Ngữ Mặc muốn đích thân đi một chuyến thành phố Thanh Đài thật!

Cửa bị mở ra, Lôi Đình Lệ cầm hộp cơm trưa vào.

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy anh tự nhiên thấy tức giận, ngoảnh mặt đi.

Lôi Đình Lệ đặt hộp cơm trưa lên tủ đầu giường, “Nghe nói em bữa sáng cũng không có ăn?”

“Không có khẩu vị.” Trì Ngữ Mặc nhỏ tiếng nói.

“Cơm trưa anh đúc em ăn.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc nhíu đôi mày lên, nhìn chằm chằm vào anh. “Lôi Đình Lệ, trước đó không phải đã nói rõ rồi sao, anh cũng có bạn gái rồi, anh muốn lấy đứa con, để cô ta sinh cho anh một đứa thì được rồi.”

“Không phải ai cũng có thể sinh con cho anh được.” Lôi Đình Lệ lạnh giọng nói.

“Tôi có điểm nào để anh để ý rồi, tôi sửa chẳng phải được rồi sao?”

“Trì Ngữ Mặc.” Lôi Đình Lệ cất cao giọng lên.

“Cái gì!” Trì Ngữ Mặc cũng cất cao giọng.

Chuyện thích hay không thích, cô nói qua rất nhiều lần, bản thân cô cũng nói đến phát chán rồi.

“Em ngoan một chút.” Lôi Đình Lệ dịu giọng lại.

Trì Ngữ Mặc cũng thở một hơi dài.

Không biết có phải do mang thai không, hay là chuyện của Trương Hồng khiến cô ghét kẻ giàu, tính khí cô bây giờ có chút nóng nảy.

“Tôi rất ngoan đấy, hơn nữa rất nhát gan, anh nói tôi đều ghi nhớ trong lòng, tôi làm sao dám cãi lời anh, chuyện lớn đã khuất phục rồi, thì không thể để tôi bướng bỉnh một chút sao?” Trì Ngữ Mặc bất lực nói.

“Uhm.” Lôi Đình Lệ đáp lại một tiếng, “Bướng bỉnh xong, thì qua đây ăn cơm đi.”

Cô vẫn chưa bướng bỉnh xong, trong lòng vẫn không thoải mái, không có quan tâm anh, chui vào trong mền.

Lôi Đình Lệ lấy một miếng sườn non ra, vòng qua cơ thể cô, đúc vào trong miệng cô.

Trì Ngữ Mặc muốn nhổ ra, anh nhét miệng cô không cho cô nhổ ra.

Cô không nuốt xuống, anh sẽ không buông tay.

Trì Ngữ Mặc gõ vào vai anh, nói không mạch lạc, “Thịt bự quá.”

Lôi Đình Lệ mới thả tay cô ra.

Cô nhổ thịt vào trong thùng rác.

Lôi Đình Lệ căng mắt lại.

Cô chê anh đến như thế sao?

Anh tưởng rằng chỉ cần đủ mạnh, bị ai chê bai cũng không sao, nhưng, sự chê bai của cô, khiến anh khó chịu, trong lòng thắt lại.

Anh nắm lấy cánh tay cô, hôn sâu vào, không phải chỉ bịt miệng cô như trước đó, mà là đầu lưỡi đi vào trong miệng.

Hùng dũng, bành trướng, cuốn lấy hơi thở của cô, hôn mạnh cô, hình như muốn nuốt chửng cô vậy.

Trì Ngữ Mặc lui về phía sau, anh lại đi theo qua đó, cầm lấy cằm của cô, không cho cô lui lại, tiếp tục hôn.

Trì Ngữ Mặc giận thật rồi.

Cô không cảm thấy anh còn tư cách để hôn cô, nói chia tay không phải là anh sao? Tìm được người phụ nữ khác, chẳng phải cũng là anh sao?

Cô cắn đầu lưỡi của anh.

Đầu lưỡi Lôi Đình Lệ tê lại, dừng động tác.

Cô khẩn trương lẩn tránh đi.

Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Cô căn bản không có cách nào đọc hiểu ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy, như là một hồ sâu vậy, chỉ nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình.

Hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí căng thẳng đến kì lạ.

“Hết giận chưa?” Lôi Đình Lệ mở miệng trước.

Trì Ngữ Mặc nhíu đôi mày lại, vốn dĩ đã không hết giận, nhưng cô không thể nghiêm túc với Lôi Đình Lệ được, người thiệt thòi là cô.

Cô cúi đầu xuống, thấp giọng nói, “Tôi sắp thở không nổi nữa.”

“Tự mình có thể ăn cơm chưa? Hay là, muốn anh đúc em nữa.”

“Tôi tự mình ăn.” Trì Ngữ Mặc lập tức nói.

Cô cầm đũa lên, gắp lấy một thanh cà rốt, nhìn sang Lôi Đình Lệ.

Ánh mặt anh nóng rực nhìn vào cô, cũng không nói chuyện.

Cô không mấy tự nhiên, “Anh muốn ăn sao?”

“Uhm.” Lôi Đình Lệ cũng cầm đũa lên, gắp lấy rau, bỏ vào trong chén của mình.

Một bữa cơm, cô cố gắng không nói chuyện, yên yên tĩnh tĩnh.

Sau giờ cơm.

Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, “Nếu như tạm thời ẩn hôn, em đồng ý không?”

“Uhm?” Trì Ngữ Mặc khựng lại, đại khái hiểu được ý của anh, nhíu đôi mày lên, “Lôi tổng, tôi cảm thấy anh không cần gấp thật, loại phụ nữ như tôi vứt ở ngoài đường, một nắm cả trăm người, anh đừng tự mình làm khổ mình.”

“Anh hỏi em, đồng ý không?” Lôi Đình Lệ nói tiếp.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu.

Lôi Đình Lệ tròng mắt ảm đạm xuống, “Cho dù là trực tiếp cưới em về, em cũng không đồng ý đúng chứ.”

“Lôi Đình Lệ, vấn đề này chúng ta đã bàn qua rất nhiều lần, thêm nữa, thật ra không có ý nghĩa gì, hơn nữa, sẽ khiến người ta buồn bực.”

“Anh thích em.” Lôi Đình Lệ trực tiếp nói.

Trì Ngữ Mặc khựng lại, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, trong lòng có cảm giác kì lạ, chua chua, nặng nề đấy.

Lôi Đình Lệ lần đầu tiên tỏ tình với người khác, không tự nhiên lắm, sau khi nói xong câu nói này, cũng không còn lời gì để nói nữa, nhìn vào cô, muốn từ trên mặt cô phán đoán phản ứng.

Trì Ngữ Mặc từ trấn động hồi thần lại.

Thích có rất nhiều kiểu, trong đó có một loại gọi là nhãn duyên, như là Niên Cung Duật thích cô, rất nhiều bạn học con trai thích cô, rất nhiều phú hào cũng thích cô.

Kiểu thích này, giới hạn ở nhan sắc, chứ không phải tìm hiểu mà thích, đến nhanh, kết thúc cũng nhanh.

Có câu nói, cô cảm thấy rất là có lý, giữa nam nữ chỉ bắt đầu bằng nhan sắc, nhưng, có thể tiếp tục đi mãi, cần có sự giống nhau về quan niệm sống và giá trị sống.

“Cám ơn ạ.” Trì Ngữ Mặc mỉm cười nói, “Được sự yêu thích của Lôi tổng vẫn khá vinh hạnh, nhưng thích đến mức này thì đủ rồi.”

Sắc mặt Lôi Đình Lệ trầm hẳn xuống.

Anh đây là bị từ chối sao?”