Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 19: Ánh mắt vô hình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Vũ Vi cười đi vào, nói: "Thuốc đã nấu xong rồi ạ." 

Vũ Vi hai tay bưng thuốc, cẩn thận đưa cho phụ nương: "Cẩn thận nóng đấy." Dường như nghĩ tới gì đó, lại từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo, nhét vào trong tay bà, "Ăn đường thì không đắng nữa."

Nghe vậy, phụ nương nhíu mày, bất đắc dĩ cười, nói: "Ta đã chừng này tuổi rồi, cũng không phải là một đứa trẻ, con đừng lúc nào cũng lấy những thứ nhỏ nhặt này dỗ dành ta." 

"Vậy còn không phải mẹ mỗi lần uống thuốc đều kêu đắng." Vũ Vi cười.

Lãnh Ly Tuyên vẫn cười cười, xem ra còn có một nguyên nhân, đó chính là phụ nương sợ đắng không chịu uống.

Nghe vậy, phụ nương tính trẻ con quay mặt đi, không nhìn nàng.

Vũ Vi giả vờ muốn cướp kẹo trong tay phụ nương: "Vậy mẹ có ăn hay không, không ăn trả lại cho con đi." 


Phụ nương nhanh tay bỏ nó vào miệng:  "Ta có nói ta không ăn đâu." Bà nhét đường vào trong miệng, cau mày uống một hơi thuốc, nhưng trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Lãnh Ly Tuyên lại từ trên mặt phụ nương hơn nửa đời người, nhìn thấy nụ cười như trẻ con, bỗng dưng ngây người.

Giờ này khắc này, y mới hiểu được, có lẽ thứ bà muốn cũng không phải là chân tướng, mà chỉ là đứa con của mình, một người có thể làm bạn với mình mà thôi.

Y giờ phút này mới biết được lúc trước y đã làm cái gì! Cũng may chuyện lần này, không đến mức không thể vãn hồi.

Sau khi phụ nương uống thuốc xong, khí sắc tốt hơn rất nhiều, các đốm trên cánh tay cũng dần dần biến mất.

Vũ Vi nhìn cánh tay dần dần chuyển biến tốt đẹp của phụ nương, chợt cười thoải mái. 

Sau đó quay đầu, cười nhìn hai người, nói: "Sắc trời không còn sớm, chắc hẳn hai vị còn chưa ăn cơm? Ta đi làm một vài món để ăn." 


"Không cần…" 

"Vậy thì đa tạ." Nam Cung Thiếu Uyên ngắt lời Lãnh Ly Tuyên.

Vũ Vi nở nụ cười, xắn tay áo lên, cười khanh khách đi ra ngoài.

Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, chỉ thấy Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười với y, nói: "Đồ đệ người không biết cố gắng đói bụng, muốn ăn cơm." 

Lãnh Ly Tuyên tin là thật, liền không hề cự tuyệt.

Vũ Vi chỉ là muốn cảm tạ Lãnh Ly Tuyên một chút, nhưng vàng bạc châu báu gì đó nàng cũng không có, hơn nữa Lãnh Ly Tuyên cũng sẽ không nhận. Nhưng nàng vẫn muốn dùng những gì nàng có để cảm ơn y, mặc dù chỉ là một bữa ăn cũng tốt.

Sau khi ăn xong, hai người đi tới một căn phòng ở phía bắc, chỉ có một cái giường, nhìn kích thước kia, vừa vặn có thể nằm đủ hai người bọn họ.

Lãnh Ly Tuyên có chút mệt mỏi, cởi giày bó ra, mặc áo đi ngủ. 


Quay đầu nhìn Nam Cung Thiếu Uyên ngơ ngác đứng tại chỗ, hỏi: "Đứng ngây ngốc làm gì? Ngươi không buồn ngủ sao?" 

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "A, ta… ta có chút ngủ không được, muốn ra bên ngoài đi vài dạo vòng rồi về, sư tôn ngủ trước đi." 

Lãnh Ly Tuyên khẽ mở hai mắt, khi nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, trước mắt đều là trạng thái bóng chồng bóng. 

Thôi, mặc kệ hắn.

Đắp chăn, chìm vào giấc ngủ. 

Nam Cung Thiếu Uyên ngồi trên tảng đá bên ngoài, trong tay cầm một cọng rơm, từng chút từng chút có tiết tấu đánh xuống đất, nhàm chán đếm sao trên bầu trời.

Đếm đến một ngàn lẻ một ngôi, dừng một chút, quay đầu lại nhìn nhìn, tính toán canh giờ, y hẳn là đã ngủ say rồi. 

Rồi sau đó đứng dậy vứt bỏ cọng rơm, sải bước trở về. Nhẹ nhàng mở cửa, sau đó quay lại, từ từ đi đến bên giường. Lúc này Lãnh Ly Tuyên đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy mặt y cũng không biết có ngủ say hay chưa. 
Động tác của Nam Cung Thiếu Uyên tận lực nhẹ nhàng, nằm xuống giường, sau đó hơi xoay người, hướng vào trong. Lúc này Lãnh Ly Tuyên đột nhiên động đậy, xoay người, bàn tay "bạch" một cái chính giữa khuôn mặt Nam Cung Thiếu Uyên.

Hai người mặt đối mặt, hơi thở thổi vào mặt đối phương. Lãnh Ly Tuyên nhắm hai mắt, lông mày lại hơi nhăn. Thầm nghĩ: Sư tôn có tâm sự gì sao? Ngủ rồi cũng làm y phiền lòng. 

Nâng tay xoa dịu lông mày cau lại của Lãnh Ly Tuyên, tức thì nghe y hàm hồ lẩm bẩm: "Ngươi đã về…"

Nghe vậy, tay Nam Cung Thiếu Uyên dừng lại, thấy y không có ý muốn tỉnh, chỉ đang nói mớ, liền lặng lẽ đặt tay lên thắt lưng y. Quét qua bàn tay còn vỗ lên khuôn mặt hắn một chút, bỗng dưng mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.

Hôm sau, Lãnh Ly Tuyên từ từ mở hai mắt ra, bỗng nhiên thấy một người đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm mình, không khỏi bị hoảng sợ. Chợt mở to hai mắt, nhìn Nam Cung Thiếu Uyên trước mặt, chỉ thấy người này cười hì hì nói: "Sư tôn tỉnh rồi?" 
Ờ, bị ngươi dọa tỉnh.

Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: "Thế nào, bây giờ rời đi luôn sao?" 

Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, đáp: "Ừ." Mặt không chút thay đổi mang giày vào, đi ra ngoài.

"Hai vị tỉnh rồi? Ngài ngủ ngon chứ?" Vũ Vi thấy hai người từ trong phòng đi ra, mỉm cười.

"Ừm, đa tạ khoản đãi."  Lãnh Ly Tuyên nói.

Vũ Vi nghe vậy thì cười.

Ngủ một đêm, linh lực của Lãnh Ly Tuyên trước mắt đã củng cố, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đến đây cáo từ với cô. Trước mắt thân thể của ta đã tốt hơn rất nhiều, có thể khởi hành trở về Hoa Linh phái, không quấy rầy hai người nữa." 

Vũ Vi ngẩn ra: "Hai vị phải đi sao?" 

"Ừ." Lãnh Ly Tuyên gật đầu.

Vũ Vi thấy thái độ kiên quyết của Lãnh Ly Tuyên, liền không nhiều lời nữa, trong lòng cảm kích y, bất luận như thế nào cũng phải đưa bọn họ một đoạn đường, đến đường rộng rãi, Lãnh Ly Tuyên đứng lại, nói: "Không cần tiễn nữa, cứ dừng ở đây đi." 
Vũ Vi dừng bước, phất phất tay.

Sau khi cáo từ Vũ Vi, hai người trở về Hoa Linh phái.

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhã về lại Thanh Tâm phong, đang suy nghĩ thời cơ tiếp theo.

"Àiii, Ly Tuyên, huynh xem như đã trở về! Sao huynh lại đi lâu vậy? Còn tưởng rằng huynh ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, không có ý định quay về!" Vừa mới về Thanh Tâm phong, Lãnh Ly Tuyên đã bị Du Đồng Phương lôi kéo hỏi một trận.

"Có chút biến cố, cho nên trì hoãn một ít thời gian. Có chuyện gì à? Hoảng hoảng loạn loạn." Lãnh Ly Tuyên hỏi.

"Huynh nói xem vì sao?" Du Đồng Phương oán giận nhìn y một cái.

Mấy ngày nay, Du Đồng Phương suốt ngày vây quanh tiểu bối bọn họ. Một đám tiểu tử tinh lực tràn đầy, không biết tu hành đoàng hoàng, nghịch ngợm gây sự, ngược lại kẻ này lành nghề hơn kẻ kia. Nhưng khổ hắn, muốn tìm người đến giải sầu cũng không tìm được, lần này Lãnh Ly Tuyên trở về, Du Đồng Phương nghe được tin tức đã sớm chờ ở Thanh Tâm phong, rốt cuộc cũng có thể giải sầu rồi. 
Ngay sau đó tự tin nói: "Gần đây ta đã nghiên cứu kĩ càng một phen kỳ nghệ..." Nói xong tự mình cười rộ lên trước, "Ta chính là ngộ được tinh túy, lần này nhất định có thể thắng huynh!" 

"Lần nào huynh không nói như vậy." Lãnh Ly Tuyên chỉ như nghe một chuyện đùa, vẫn mỉm cười, lắc đầu rời đi.

Du Đồng Phương đuổi theo vội vàng nói: "... Này! Lần này ta nghiêm túc đấy, huynh cười cái gì!!" 

Đột nhiên sau lưng ớn lạnh, Du Đồng Phương cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, bỗng dưng sửng sốt, có sát khí! 

Nhưng đợi đến khi đứng vững chân, nhìn bốn phía, loại cảm giác này lại biến mất, bốn phía ngoại trừ hai thầy trò Lãnh Ly Tuyên và hắn, thì không còn ai khác.

Du Đồng Phương vẫn ngây người, gãi đầu lẩm bẩm: "...Chẳng lẽ là ảo giác?" 

"Đứng ngốc ra làm gì? Cờ ở trong phòng ta, không phải ở đó." Lãnh Ly Tuyên thấy hắn đột nhiên đứng yên, nói với hắn.
Du Đồng Phương lập tức đuổi theo.

Nam Cung Thiếu Uyên cũng đi theo, mượn cớ: Muốn xem sư tôn "sát hạ" Du tông sư như thế nào.

Vừa ngồi xuống, bụng Du Đồng Phương liền bắt đầu kháng nghị, không kiêng nể gì kêu gào.

Du Đồng Phương thấy Lãnh Ly Tuyên nhướng mày nhìn mình, ôm bụng nói: "Nhìn cái gì... Huynh cho rằng mỗi người đều giống như huynh, vô tình tàn ác mà tu hành thuật Tích Cốc, cả ngày không có giọt nước vào bụng mình như thế sao. Thiên hạ mỹ thực nhiều như vậy, ta còn chưa ăn hết nửa… Haizz, tất cả đều tại huynh đấy, về trễ như vậy hại ta chờ đến đói luôn." 

Ngụ ý là: Ta cực khổ ở đây chờ đợi huynh lâu như vậy, chờ đến bụng kêu gào phản kháng, huynh là bằng hữu, chẳng lẽ không cần phải làm vài món ăn ngon để an ủi ta?

Lãnh Ly Tuyên bất đắc dĩ, nghĩ đến tay nghề nấu cơm của Nam Cung Thiếu Uyên, liền nói: "Tay nghề của Thiếu Uyên rất tốt, không bằng để nó nấu chút đồ ăn. " 
Du Đồng Phương kinh ngạc: "Nó… nó biết nấu cơm?!" 

Đây là nhặt được bảo vật gì đây!! Du Đồng Phương nhìn Lãnh Ly Tuyên, lại nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, rồi nghĩ đến trăm tám mươi đệ tử của mình, yên lặng than thở: Trời cao này thật sự là quá không công bằng!!!

Liền nghe Lãnh Ly Tuyên tỉ mỉ dặn dò Nam Cung Thiếu Uyên: "Du huynh không giống ta, không thích ăn cay, khẩu vị của huynh ấy tương đối thanh đạm, ngươi một mình làm cho huynh ấy mấy món ăn không có ớt." 

Nam Cung Thiếu Uyên khẽ gật đầu, lên tiếng đi ra ngoài.

Du Đồng Phương cả kinh: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ánh mắt sắc bén vừa rồi sao lại xuất hiện?! 

Đợi Du Đồng Phương ngẩng đầu, loại cảm giác này lại đột nhiên biến mất.

Lẩm bẩm: Nhất định là do đói nên xuất hiện ảo giác…

Sau ba ván cờ.
Du Đồng Phương càng ngồi càng bất an, tay hắn không ngừng vuốt ve quân cờ, cẩn thận nhìn bàn cờ, thật lâu sau mới quyết định vị trí của nước cờ này.

Chỉ thấy Lãnh Ly Tuyên khí định thần nhàn từ trong hộp lấy ra một viên ngọc thạch tử[1], tiện tay đặt ở một chỗ, thản nhiên nói: "Ta lại thắng."

Du Đồng Phương: "…"

"Xem ra tinh túy ngộ ra của huynh không tốt lắm nha, vẫn là một ván cũng không thắng." Lãnh Ly Tuyên không chút để ý nói.

Du Đồng Phương yên lặng nghiến răng: "..."

Nam Cung Thiếu Uyên đứng ở xa nhìn, thấy hai người còn đang ở trong nước cờ, yên lặng thở dài.

Hắn vừa rồi một mực ở phía sau núi, thấy mặt trời lặn, cho rằng Du Đồng Phương sẽ không chịu nổi đói khát liền tự mình rời đi, không ngờ hai người thế mà vẫn còn đang đấu nhau.

"Cái này... Ván này không tính, thêm một ván nữa, ta nhất định có thể thắng huynh." Âm thanh thề son sắt của Du Đồng Phương bay vào lỗ tai Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên không còn cách nào khác, đành phải đi thẳng vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn, ánh mắt liếc thấy một vật, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười tà mị.

Du Đồng Phương đã bị Lãnh Ly Tuyên tra tấn thành trạng thái nửa sống nửa chết, giờ phút này đang nằm sấp trên bàn, thở dài: "Nam Cung Thiếu Uyên này sao đi lâu như vậy còn chưa trở về, bụng ta sắp đói dính vào lưng rồi…"

Lãnh Ly Tuyên nhìn ván cờ trước mặt cười nói: "Không chơi nữa? Huynh không phải nói huynh có thể thắng ta sao?" 

Du Đồng Phương vẻ mặt ghét bỏ nhìn lướt qua ván cờ thua cực kì thê thảm này: "Nhanh... Nhanh lên… Lấy nó đi đi, ta không muốn nhìn thấy nó thêm một giây phút nào nữa hết!!!" 

Đợi Lãnh Ly Tuyên cất bàn cờ, Nam Cung Thiếu Uyên vừa lúc bưng khay thức ăn tiến vào.

Nhìn mấy món ăn màu sắc hương vị đầy đủ này, Du Đồng Phương vẫn đang nghiền ngẫm, chuyện một đệ tử tốt như vậy sao lại rơi vào tay của Lãnh Ly Tuyên chứ. 


[1]Ngọc thạch tử: ý chỉ viên cờ vây ấy như này này. Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng? - Chương 19: Ánh mắt vô hình

______

Lan: Chết rồi, Du tông sư ôi, Thiếu Uyên ghim huynh rồi huynh đài à ʕʘ̅͜ʘ̅ʔ