Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!

Chương 57: Thời gian trôi nhanh thật!



Sau lần giận dỗi ấy, An càng chắc chắn thứ tình cảm nó giành cho anh hoàn toàn không phải là nhất thời

Cứ thế, những ngày tháng êm đềm được anh che chở, bao bọc trôi qua, nó cuối cùng cũng bước lên cấp 3, còn anh thì chuẩn bị tốt nghiệp rồi du học

Lúc mới nghe tin, nó cũng có chút bất ngờ nhưng đó là lựa chọn của anh, cũng là một con đường tốt nên nó ủng hộ hết mình, dù rằng có lẽ nó sẽ nhớ anh nhiều lắm

Lên cấp 3, mọi thứ dường như khác hẳn

Cuộc sống của nó gần như bị xáo trộn lên vì lịch học dày hơn, việc bên hội học sinh cũng nhiều hơn khiến đầu nó xoay như chong chóng

Thời gian gặp nhau cũng vì thế mà ít đi

Mấy mà cả anh và nó đều "thích" cái trò trốn vào thư viện chạy bài nên nơi họ gặp nhau nhiều nhất chính là thư viện

Cứ thế, êm đềm mà trôi đi, máy ảnh của nó cũng đầy theo năm tháng

Không ít tấm hình dở khóc dở cười đã được chụp lại, lưu trữ và trở thành một phần trong cuộc sống của nó

Ngày Tết năm đó, cả anh và nó đã đạt ra những mục tiêu cho năm mới: anh thì đạt ra mục tiêu lớn nhất là đậu học bổng cao nhất của trường đại học X về ngành IT, còn nó thì đậu học bổng cấp quốc gia và được tham gia đội tuyển văn của thành phố

Cả hai đều cố gắng hết mình, ngày đêm vùi mình vào sách đến quên cả thời gian



Tắt nhiên đôi khi Huy cũng kéo nó đi chơi, đến những nơi mà nó chưa từng đi để nghỉ ngơi. Lần nào cũng thấy nó cười suốt thôi

Họ là động lực của nhau, cùng nhau đi, cùng nhau bước, cùng nhau chạy mà không toan tính, không so đo, cũng không ganh ghét

Tình yêu tuổi mực tím là thế đấy, đôi khi giông bão chút ít, song vẫn êm đềm mà đáng nhớ, khiến con người ta phải lưu luyến đến tận khi về già!

...........

Suốt một năm qua, cả anh và nó đều đã đạt được mục tiêu mình đề ra. Đặc biệt hơn là cùng nhau đạt được

Ngày anh tốt nghiệp lớp 12 cuối cùng cũng đến

Ngày học cuối cùng, lớp anh đã kí lên áo nhau những lời chúc tốt đẹp

Không biết là đã có ý đồ từ trước hay không nhưng ai cũng kí lên áo Huy nhưng chừa lại khoản trống lớn trước vạt áo bên trái

Sau đó, vào giờ ăn trưa, cả lớp mang áo Huy sang chỗ An ngồi, bảo:

"An này!! Em kí lên đây đi!!! Bút nè!!!"

"Kí cho lớn vào nhá!!!"

"Haha, kiểu này chắc Huy ôm cái áo này lên giường ngủ luôn mất!!!"

Ra là chừa lại cho An kí, bất ngờ thật đấy! Còn là vạt áo bên trái nữa cơ!!

Huy khi nãy quay về lấy đồ liền thấy áo biến mất, thấy bên khối 10 đông đúc, Huy qua xem thử có chuyện gì

"E hèm" Huy cười tươi

"Ây, chính chủ tìm tới luôn rồi..."

"Làm sao cậu biết bọn tớ bên này!!??"



"Các cậu ồn chết đi được, có không muốn biết cũng phải biết nữa!!"

"An à, cứu anh chị đi!!!"

"À thì..."

"Cứu cái gì mà cứu, thầy chủ nhiệm với thầy hiệu trưởng đứng đợi bên kia kìa. Còn nữa, Học bạ của các cậu còn trong phòng hội học sinh đấy nhé?"

"Dại ca à, có gì từ từ nói!!"

"Ayyy bọn tớ về liền"

choàng bày đầu đấy!! Cần gì thì tìm cậu ấy nhé!!"

"Ơ sao lại là tớ!!! Huy à nghe tớ giải thích"

"Có vài không đây?"

"Về!!!" cả lớp đồng thanh nói rồi nhanh chân chuồn đi

Huy đưa An thỏi socola, bảo:

"Ăn nhiều vào, sao em mãi không mập lên được miếng nào thế?"

"Anh!!!"

Môi Huy cong lên nhè nhẹ:

"Anh đi đây" anh xoa đầu nó trước khi đi

*Thiệt tình mà. Ơ...* nó quay vào bàn ăn, nhận ra ai cũng đang nhìn mình

"Áaaaaa trời ơi tiểu đường mất thôi!!!!"

"Trời ơi không uổng công tui đu cặp này màaaa!!"

"Trời ơi tui mãng nguyện rồiii!!!"

Bạn ngồi cùng bàn cơm cũng chọc nó:

"Eo ơi ăn nhiều vào nhé!!"

"Tặng cả socola cơ đấy!!"

"Cẩu lương này cao cấp quá rồi!!!"

Nó đỏ mặt, nói năng lấp bấp:

"M, m, mấy cậu nói gì vậy!!! A, ăn cơm đi kìa!!"

Phản ứng của nó chỉ càng khiến bạn bè thích thú thêm, chọc ghẹo nó thêm vài câu

*Thiệt là! Cái tên sến súa ấy!!* An "chửi thầm"

Phía bên kia, Huy đột nhiên hắt xì một cái rõ mạnh