Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 36



Hấp dẫn lẫn nhau.

Bạc Tiệm rõ ràng biết cậu có sức hấp dẫn lớn như vậy với Giang Hoài đại khái là do pheromone. Giang Hoài rất nhạy cảm về pheromone của cậu. Đây là tác dụng của đánh dấu tạm thời.

Nhưng cậu không phải.

Cậu không phải pheromone. Cậu không liên quan đến pheromone. Cậu không chịu ảnh hưởng bởi nó… Có lẽ ít nhiều gì cũng có, thời kỳ nhạy cảm của cậu thường vào mấy tuần cuối tháng, cũng chính là mấy ngày nay.

Alpha ở trong thời kỳ nhạy cảm sẽ đặc biệt nôn nóng, bất an, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cũng có thể khiến ham muốn tình dục tăng cao đột ngột.

Giang Hoài ngước mắt lên. Bạc Tiệm đang chăm chú nhìn cậu, sắc mặt coi như bình tĩnh.

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi. Cảm giác cũng không tệ. Vấn đề là hiện tại phải kết thúc như thế nào? Hơn nữa, Giang Hoài phát hiện ham muốn của cậu đối với cái dạng tứ chi tiếp xúc như thế này cứ như là lòng tham không đáy, nếu như không được ôm ấp sẽ khó nhịn được mà muốn ôm ấp, sau khi ôm được rồi còn muốn hôn môi, hôn môi xong… lại còn muốn làm càng nhiều chuyện thân mật hơn, chặt chẽ không khoảng cách…

Giang Hoài nghĩ thầm, mẹ nó, đây không phải ép người phạm tội sao?

Hôn nhẹ lên má thì còn được. Lại tiếp tục thì có chút quá đáng!

Bạc Tiệm rũ mắt xuống. Màu con ngươi của cậu rất nhạt, màu da cũng nhạt, nhìn qua lạnh lẽo cứ như ngọc thạch.

Giang Hoài cúi đầu nhìn cánh tay đang bị Bạc Tiệm giữ lấy. Lòng bàn tay của Bạc Tiệm kề sát vào mu bàn tay của cậu, ngón tay hơi co lại, chạm vào lòng bàn tay của cậu. Nhiệt độ cơ thể Bạc Tiệm nóng lên một cách bất thường.

Bạc Tiệm hạ nhẹ giọng xuống, có hơi khàn hỏi: “Tôi có thể ôm cậu không?”

“Phòng y tế có camera giám sát.” Giang Hoài nói.

“Tôi biết.”

“… Tôi cũng biết.”

Cánh tay của Bạc Tiệm xuyên qua cạnh sườn của cậu, đặt ở sống lưng cậu. Lồng ngực của hai người gần như đã dán vào nhau. Giang Hoài chưa từng có tiếp xúc với người khác gần như vậy, cậu có chút mâu thuẫn, cũng không thích tiếp xúc thân mật như vậy. Cậu muốn đẩy Bạc Tiệm ra theo bản năng… Mà pheromone lại ngăn trở cậu làm như thế. Cậu im lặng nửa ngày, giơ tay ôm lấy Bạc Tiệm, tự giận mình mà thở dài: “Cậu cũng giống vậy sao?”

Bạc Tiệm không hề trả lời.

Giang Hoài coi như cậu ngầm thừa nhận, lập tức cảm thấy chủ tịch Bạc giống như một kiểu thiếu niên sa đọa.

Pheromone thoang thoảng, lạnh lẽo chậm rãi thấm vào. Ngửi thấy là lạnh, nhưng lại có thể khiến cho người cả người đều nóng lên, ngay cả đầu óc cũng nóng lên. Xương eo và chân cứ như sẽ hóa thành một vũng nước mà nhũn ra trong ngực Alpha.

Giang Hoài nghiêng đầu, giọng nói rất lạnh lùng: “Chủ tịch, cẩn thận thu lại pheromone của cậu đi.”

Nhưng cằm của cậu vẫn dựa vào vai Bạc Tiệm, cậu quay đầu, chóp mũi như có như không mà chạm vào tai Bạc Tiệm. Cái ôm ấp xa lạ cùng với cảm giác chặt chẽ mới mẻ khiến cả người cậu run lên.

Bạc Tiệm hơi buông lỏng Giang Hoài ra, nhẹ giọng nói: “Tôi thu không được.”

“Cậu như vậy là đang quyến rũ tôi.”

Giang Hoài cảm thấy hình như có cái gì lơ đãng vuốt nhẹ lỗ tai cậu, mềm mại mà phát ra nhiệt độ, Bạc Tiệm hỏi: “Vậy cậu có phản ứng không?”

“…”

Giang Hoài không nói gì.

Bởi vì Bạc Tiệm có phản ứng.

Bạc Tiệm buông tay xuống, thả lỏng cậu ra, hơi nghiêng đầu đi, cúi mắt xuống nói: “Xin lỗi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của tôi.”

Yết hầu của Giang Hoài lăn mấy lần.

Cậu đột ngột đứng lên, không nói gì. Cậu đẩy vai Bạc Tiệm ra, mở cửa bước ra ngoài.

Cô bác sĩ nhìn thấy Giang Hoài đi ra, ống quần còn không có thả xuống, áo len cũng bị nhăn nheo lộn xộn, bím tóc nhỏ cũng bị rớt ra ngoài vài sợi. Bạn học sinh kia còn chưa đi ra. Cô hỏi: “Đã bôi dầu xong rồi sao?”

“Vâng. Bao nhiêu tiền thế ạ?”

“Tổng cộng bốn… Cậu học sinh này, cậu sửa sang lại quần áo một chút. Tôi có lược, cậu muốn dùng không?”

Giang Hoài chần chờ vài giây: “Ồ, được, cảm ơn ạ.”

Nhìn thấy một cậu bé chải đầu, ngược lại là khá mới mẻ, cô bác sĩ không nhịn được quan sát vài lần. Xem ra làm cũng rất thuần thục.

Bạc Tiệm đẩy cửa đi ra.

Không giống với Giang Hoài, bộ đồng phục trên người Bạc Tiệm rất ngay ngắn, chỉn chu, ngay cả dây giày cũng không lộn xộn một chút nào, không khác gì với trước lúc đi vào. Điều đầu tiên cậu trông thấy khi bước ra ngoài là Giang Hoài đang chải đầu.

Cậu đi tới, cúi đầu hỏi: “Ngày nào cậu cũng phải chải đầu sao?”

Miệng Giang Hoài ngậm một sợi dây màu đen, cũng không ngẩng đầu: “Nói thừa. Chẳng lẽ sáng sớm cậu không chải đầu sao?”

“Có cần tôi giúp không?”

“Không cần. Cậu trở về phòng học trước đi.”

Sau năm phút, khuôn mặt của Giang Hoài y như là đi đưa tang, rời khỏi phòng y tế cùng Bạc Tiệm.

Hai người đi cách nhau không xa không gần, một trái một phải.

Gần như cùng lúc đó.

Giang Hoài quay đầu: “Mấy ngày nay cậu cách xa tôi ra một chút.”

Bạc Tiệm cũng quay đầu: “Lưng còn đau phải không?”

“…” Giang Hoài nhíu mày: “Không đau.”

Bạc Tiệm “Ồ” một tiếng. Giang Hoài không hiểu cậu “Ồ” cái gì, cậu lập lại một lần nữa: “Mấy ngày nay cậu cách xa tôi ra một chút.”

Bạc Tiệm như là không hiểu cậu nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu rọi đến vị đại biểu học sinh tốt này cứ như là cả người đều phát ra ánh sáng: “Vì sao?”

Giang Hoài nhíu chặt chân mày, biết rõ còn cố hỏi. Cậu hỏi ngược lại: “Cậu nói xem tại sao?”

Bạc Tiệm như là suy tư mấy giây, cậu khẽ khép lại lông mi, ánh mắt hơi nhúc nhích: “Cậu… có phải là không muốn chịu trách nhiệm không?”

Giang Hoài dừng chân: “?”

Bạc Tiệm cũng theo cậu dừng lại, thong thả nói: “Tôi là một người nghĩ đến những chuyện lâu dài.”

Giang Hoài ngậm chặt miệng, ánh mắt không có ý tốt nhìn chủ tịch Bạc. Truyện Light Novel

Chủ tịch Bạc cụp mắt xuống: “Bạn bàn trước, cậu có phải là đã sớm thầm mến tôi không?”

Giang Hoài: “?”

Giang Hoài rất muốn hỏi “Đầu óc cậu có vấn đề à?”, nhưng mà chính cậu vừa mới làm những chuyện kia, chính bản thân cậu cũng không muốn nhớ lại, mắng Bạc Tiệm cũng không khác gì là đang mắng bản thân cậu.

Vì thế cậu nói: “Không có.” Cậu hơi dừng lại: “Là ai đã cho cậu ảo giác vậy?”

Chủ tịch Bạc thở dài: “Cậu ôm tôi, hôn tôi… Nhưng lại hoàn toàn không thích tôi, đó không phải là không chịu trách nhiệm sao?”

Giang Hoài: “???”

Lôgic thiên tài?

Giang Hoài im lặng cả nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Đệt!” Cậu tiếp tục nói: “Nếu cậu không muốn tôi tiếp tục làm những chuyện không chịu trách nhiệm thì cách tôi xa một chút, hiểu không?”

Bạc Tiệm liếc cậu: “Chỉ có như vậy?”

“… Cậu còn muốn thế nào?”

“Có bồi thường không?”

“…”

Giang Hoài cười lạnh lùng: “Cậu muốn bồi thường cái gì?”

Tiếng chuông của tiết học đầu tiên buổi chiều vang lên. Lá khô rụng ở rễ cây khẽ soạt soạt vài tiếng.

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Bạc Tiệm quay đầu lại, vẻ mặt lười biếng: “Giang Hoài, cậu còn giữ cái đoạn ghi âm kia đúng không?”

Giang Hoài không nghĩ tới Bạc Tiệm bỗng nhiên lại chuyển đề tài đến vấn đề này, biểu cảm trên khuôn mặt dần lạnh xuống: “Bạc Tiệm, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cũng đã qua lâu rồi.”

Ánh mắt của Bạc Tiệm nhìn liếc qua eo cậu, dừng lại ở đầu gối của Giang Hoài. Không nhanh không chậm, cũng không che lấp, Giang Hoài rõ ràng có thể cảm nhận được Bạc Tiệm đang nhìn cái gì.

Bạc Tiệm hé môi hỏi: “Cậu cảm thấy đã qua rồi sao?”

Giang Hoài nắm chặt tay: “Không liên quan gì đến cậu.”

“Cậu còn có cách từ chối nào khác sao?” Bạc Tiệm hỏi.

Giang Hoài như là đang nhìn một cái người xa lạ, không mang theo tình cảm: “Tôi và cậu quen thuộc đến nỗi phải lựa lời mà từ chối sao?”

Mu bàn tay của Bạc Tiệm lóe ra gân xanh, trên mặt lại nhẹ như mây gió: “Không có.” Cậu nói: “Tôi chỉ là đang thực hiện chức trách của chủ tịch hội học sinh.”

Giang Hoài xì một tiếng: “Chức trách của chủ tịch hội học sinh là gì, giương cao chính nghĩa sao?”

“Đúng vậy.”

Sắc mặt của Giang Hoài ngược lại dịu đi khá nhiều, cậu thấy Bạc Tiệm nói: “Việc này cậu thật sự không quản được, đã là quá khứ thì nên để cho nó qua đi. Mấy tên côn đồ đó cũng không có cách bắt được tôi.”

Cậu tiếp tục đi về phía trước, cũng buông miệng không ít: “Nếu muốn lật lại chuyện này… chưa nói đến hậu quả sẽ như thế nào, nhưng đối với tất cả mọi người bị hại đều sẽ là thương tổn, phải không?”

Bạc Tiệm nhìn phía sau lưng Giang Hoài.

Hồi lâu, cậu hỏi: “Không phải mình sai, nhưng tất cả hậu quả đều là mình gánh, cảm giác này rất tốt sao?”

Giang Hoài dừng bước.

Bạc Tiệm hỏi: “Cậu cảm thấy như vậy thì cuộc đời của cậu sẽ rất có giá trị sao?”

Giang Hoài xoay người lại, ánh mắt rất lạnh, cũng càng xa lạ.

Bạc Tiệm vén môi: “Rất ngu xuẩn. Cũng không có được vài người sẽ cảm kích cậu, mà sẽ có càng nhiều người chán ghét cậu hơn.”

Giang Hoài giơ tay, chỉ vào Bạc Tiệm: “Đủ rồi. Một vừa hai phải thôi.”

Sắc mặt Bạc Tiệm không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ: “Nếu như cậu không thèm để ý việc người khác chán ghét cậu, vậy tại sao cậu lại để ý đến những cái cảm kích nho nhỏ kia chứ? Cậu cảm thấy cậu là anh hùng sao?”

“Không. Cậu không phải anh hùng.” Bạc Tiệm nói: “Cậu chỉ là đang miễn cưỡng mình làm một việc không đủ sức mà thôi.”

“Cút đi.” đôi môi Giang Hoài khẽ nhúc nhích: “Tôi nói lần cuối cùng.”

“Làm tốt những chuyện cậu có thể làm là được rồi.”

Trong mắt của Giang Hoài, vị chủ tịch hội học sinh này đang dùng một thái độ lý tính đến cực điểm, cao cao tại thượng, bởi vì những chuyện này không liên quan đến cậu nên nói đặc biệt lạnh lùng, dùng giọng không khác gì quan xét xử mà nói: “Giao cái đoạn ghi âm đó ra đi, để người khác biết được người sai không phải là cậu, biết được ai mới là người sai… Những việc còn lại, cậu không làm được, cũng không thể làm được, cũng không liên quan gì đến cậu. Cậu đã cố gắng hết sức rồi, không ai có tư cách chỉ trích cậu cả.”

Bạc Tiệm nói: “Giang Hoài, bảo vệ người khác không phải nghĩa vụ của cậu. Cho dù cậu làm như không thấy, cũng sẽ có người giống…”

Giang Hoài đấm một cái lên mặt của Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm hơi nghiêng đầu, khóe miệng chảy ra một vết máu. Cậu đứng đó không nhúc nhích, vẫn lạnh lùng như cũ mà nói hết lời: “Cũng sẽ có người giống vậy mà lý giải cậu. Bởi vì phần lớn mọi người đều im lặng.”

Sắc mặt của Giang Hoài mang theo một loại tàn bạo cực sắc bén. Giọng nói cậu trầm ổn nói thẳng: “Bạc Tiệm, đối với những chuyện cậu không biết, tốt nhất là nên câm miệng đi.”

Sắc mặt Bạc Tiệm không đổi: “Cậu cho là tôi còn muốn lý giải thế nào?”

Giang Hoài nắm chặt tay lại. Cậu nói: “Cậu không biết, cũng không cần thiết phải lý giải.”

Bạc Tiệm không biết, cũng không cần thiết lý giải. Không cần thiết lý giải cậu, không cần thiết lý giải cậu chán ghét thế nào, cậu ghét nhất là cái loại “phần lớn mọi người đều im lặng” này.

Cậu và Giang Lệ lúc còn ở trong căn phòng thuê cũ kia, nửa đêm canh ba, có tên say rượu nói những lời nói khó nghe đến phá nhà đập cửa, cậu đã biết được phần lớn mọi người đều im lặng.

“Tôi là một Beta, cậu để tôi vui đùa một chút đi, dù sao tôi cũng không đánh dấu được cậu.”

“Tôi là một Omega, cậu để tôi vui đùa một chút thì thế nào? Sảng khoái một chút thôi mà, dù sao cậu cũng không mang thai được.”

Bạc Tiệm đương nhiên không biết những chuyện này.

Mỗi ngày đi học đều có tài xế riêng đưa đón. Ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều bắt bẻ, chọn lọc kỹ càng, chỉ tiếp thu những văn hóa và giáo dục tốt nhất, một cậu ấm như cậu sao có thể biết được.

Bạc Tiệm im lặng hồi lâu, cậu ngước mắt lên: “Vậy cậu cho tôi một cơ hội để hiểu được không?”

Giang Hoài xì một tiếng: “Cậu là gì của tôi?” Cậu hơi nheo mắt lại: “Ngài chủ tịch, ngài không cảm thấy ngài đang lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người tôi sao?”

Bạc Tiệm hơi im lặng vài giây. Cậu nói rất nhẹ: “Bạn bè… có được không?”

Giang Hoài hơi sửng sốt một chút: “Cái gì?”

Bạc Tiệm hỏi: “Chúng ta bây giờ coi như là bạn bè, có được không?”

Hàng lông mi của cậu khẽ rũ xuống, cậu đưa tay ra trước mặt Giang Hoài: “Quan hệ tốt hơn một chút, không chỉ là người ngồi trước, người ngồi sau nữa.”

Giang Hoài sững người nhìn đôi tay thon dài cân xứng của Bạc Tiệm. Trong nháy mắt, đầu óc cậu như trống rỗng, cậu mới vừa đánh Bạc Tiệm một cái, Bạc Tiệm còn nói hai người bọn họ là bạn bè… Đây là chân, thiện, mỹ ngày nay sao?

Giang Hoài không nói nên lời, cậu ngả người ra sau: “Vậy cậu đưa tay ra làm gì?”

Bạc Tiệm im lặng. Hồi lâu sau, cậu nói: “Đợi tôi tìm được biện pháp xóa “bức ảnh” đó đi, cậu đưa ghi âm cho tôi, được không?”

Tìm cách xóa “bức ảnh” trong tay Tống Tuấn, Giang Hoài cũng không phải chưa nghĩ tới. Nhưng ai mà biết Tống Tuấn đã cất giấu “bức ảnh” đi đâu rồi, cũng không biết có còn bản sao lưu nào không, ý nghĩ này quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Cho nên Giang Hoài cũng không cảm thấy được lời nói của Bạc Tiệm có bất kỳ khả năng nào.

Cậu cau mày: “Chuyện này có quan hệ gì tới việc cậu đưa tay ra sao?”

Bạc Tiệm: “…”

Tác giả có lời muốn nói: chủ tịch Bạc, đừng nắm tay của tôi·^·