Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 33



Ngày hôm sau, Giang Hoài mặc một áo len cao cổ đến trường.

Hôm qua trời mưa, nhưng hôm nay là một ngày đẹp đến bất ngờ, mây mù đã tan và trời ấm trở lại.

Mặc áo ngắn khi trời lạnh và áo len khi trời nóng. Vệ Hòa Bình khó hiểu hỏi: "Giang Hoài, mặc áo len đi học có nóng không?"

Giang Hoài không trả lời anh ta.

Bạc Tiệm đỡ đầu, ánh mắt liếc qua gáy đang bị che kín. Cậu hôm nay đã không đến nói chuyện với anh.

Nhưng trong tình huống bình thường, cậu cũng không chủ động bắt chuyện với anh ta.

Ngón tay anh nhẹ nhàng giật mạnh mặt sau của chiếc áo len.

Anh ngồi vào bàn trước bàn của Bạc Tiệm, không quay đầu lại. Ý tứ là "đi chỗ khác".

Bạc Tiệm cầm lòng bàn tay thon dài, cười nhạt một tiếng: "Ăn kẹo không?"

"Không ăn."

"Sô cô la."

"Không thích."

Bạc Tiệm mím môi và nói, "Đối xử với bạn bàn sau thân thiện một chút. Hãy là một người bạn tốt đoàn kết với các bạn trong lớp."

Giang Hoài cau mày liếc lại hắn: "Cậu là học sinh tiểu học?"

"Ừ. Lớp 11."

"..."

Giang Hoài nhíu mày, nhìn viên kẹo nhỏ trong tay Bạc Tiệm một lúc, dùng ngón trỏ và ngón cái ghét bỏ mà lấy.

Anh quay lại, xé hai lớp giấy gói kẹo rồi ném viên sô cô la vào miệng.

Giang Hoài nhai một cách khó khăn như nhai kẹo cao su bong bóng.

Một sự nồng đậm, ngọt ngào đến chóng mặt trào ra.

Giang Hoài cứng đờ. Anh sắc mặt không tốt quay đầu lại.

Bạc Tiệm: "Có ngọt không?"

Giang Hoài đứng dậy, quay đầu rời khỏi phòng học.

Khi Giang Hoài quay lại, những giọt nước đã chảy ra ướt đẫm cằm. Anh đi rửa mặt, nếu Bạc Tiệm đoán đúng, anh cũng đi súc miệng. Bạc Tiệm ngẩn người.

Giang Hoài đi ngang qua Bạc Tiệm không chút biểu cảm: "Mẹ kiếp."

Giang Hoài không thích pheromone của riêng mình.

Cũng chán ghét khi anh ta nhận được tờ xét nghiệm từ bệnh viện nói rằng anh là một Omega.

Giang Hoài vẫn nhớ như in cảm giác buồn nôn trong bụng hôm trước khi khám sức khỏe ở trường lần đầu tiên, anh đến bệnh viện để làm xét nghiệm phân biệt mẫu máu trước và nhận được một tờ xét nghiệm phân biệt Omega.

Anh không ghét Omega.

Anh chỉ ghét chính mình là Omega.

Hay... nỗi sợ hãi khi không được người khác bảo vệ.

Ngọt như pheromone caramel cũng không thích.

Buổi trưa tan học, cơn mưa ngày hôm qua làm sân bóng rổ ướt sũng, vết mưa cũng khô hết cả rồi, nắng nóng như lửa, một người vận động không bao lâu liền đổ mồ hôi.

Vòng loại trực tiếp bóng rổ tuần sau sẽ diễn ra giữa hai lớp, lớp 2 và lớp 13. Hôm nay thứ sáu, ủy viên lớp thể dục Triệu Thiên Thanh tổ chức cho các thành viên của đội bóng rổ lớn trong lớp luyện tập bóng rổ. Lớp 13 không phải là lớp mạnh, ngoại trừ một thành viên trong đội bóng rổ của trường thì không ai có thể chơi được, tức là trình độ trung cấp... Nhưng vấn đề là trình độ lớp 2 cũng kẻ tám lạng người nửa cân.

Tổng cộng có 7 người đăng ký trận đấu bóng rổ ở lớp hai, năm người chơi, hai người ngồi trên băng ghế dự bị.

3 Alpha, 4 Beta. Triệu Thiên Thanh cũng là một Beta.

Trong đội bóng rổ lớp hai, Triệu Thiên Thanh là đội trưởng và Vệ Hòa Bình là đội phó.

Không chỉ có mỗi lớp hai của trường cấp 3 đến luyện tập bóng rổ sau giờ học, mà cả bốn sân bóng rổ đều đã có người.

Trong đội của trường, Triệu Thiên Thanh thường chơi ở vị trí hậu vệ. Nhưng bây giờ hậu vệ, trung vệ, tiền đạo đều là anh ta. Anh ta chạy đến vạch ba điểm và hét lên, "Lưu Sướng, chuyền bóng cho tôi!"

Lưu Sướng định ném bóng, nhưng lại bị vấp khi giẫm phải dây giày, bóng rổ bay ra ngoài cách Triệu Thiên Thanh 3, 4 mét.

Triệu Thiên Thanh: "..."

Bóng lăn khỏi vạch sân.

Một thanh niên mặc áo len cổ lọ màu xám đen đi tới, ba ngón tay cầm quả bóng, giơ tay lên, quả bóng rổ lướt qua một đường vòng cung dài, Triệu Thiên Thanh vững vàng bắt lấy.

Một số người khác dừng lại và nhìn sang.

Triệu Thiên Thanh sửng sốt một chút: “Giang Hoài?” Hắn nhìn Giang Hoài đi tới, không khỏi lui về phía sau một bước, “Cậu, cậu sao đấy?”

Giang Hoài híp mắt: "Đội thiếu người sao?"

Triệu Thiên Thanh còn chưa kịp nói, Lưu Sướng đã chế nhạo: "Mù hay không mà không tính được?"

Sau đó Giang Hoài mới nhìn thấy Lưu Sướng ở bên trong. Liếc nhìn Lưu Sướng: "Cậu là người sao?"

Lưu Sướng: "Cậu nói lại lần nữa?"

Giang Hoài khịt mũi, không để ý tới Lưu Sướng, rũ mi nói: "Chuyện thi đấu ấy, tôi nghĩ trình độ của người chơi nên được ưu tiên."

Anh cầm quả bóng rổ từ trong tay Triệu Thiên Thanh, giẫm lên vạch ba điểm, cong cổ tay: "Tệ quá thì đá ra rồi thay người đi."

Quả bóng rổ chạm vào mép của vòng, lắc lư một vài lần, đi xuống rổ.

Quả bóng chạm đất. Giang Hoài nói: "Ví dụ như Lưu Sướng."

Lưu Sướng sắc mặt xấu hơn khi nhìn thấy Giang Hoài, nhưng bây giờ còn tệ hơn, chỉ chưa nắm lấy cổ áo của Giang Hoài...: "Mày đang nói ai vậy? Nói ai tệ?"

“Nói cậu tệ đấy.” Giang Hoài nói.

"Mày lặp lại lần nữa?"

“Dở tệ.” Giang Hoài nói.

"Mày." Lưu Sướng đỏ mặt, bắt đầu công kích, "Mày là cái quái gì chứ?"

"Bố mày."

"Mày lặp lại lần nữa?"

Giang Hoài nhướng mi, nóng nảy: "Tôi mỗi câu đều nói hai lần, cậu có phải là bị điếc?"

Triệu Thiên Thanh không kìm được mà che miệng cười thành tiếng.

Lưu Sướng đỏ mặt đến tận gốc cổ. Hứa Văn Dương mí mắt giật giật, Lưu Sướng lại đi xuống, sợ rằng sẽ bị Giang Hoài đánh cho thảm hại. Anh không dám đứng trước mặt Lưu Sướng, chỉ có thể nắm lấy cánh tay Lưu Sướng: "Đừng đừng, đừng cãi nhau, có chuyện từ từ nói."

Giang Hoài "chậc" một tiếng và quay lại nhặt quả bóng rổ. Anh ném lại quả bóng rổ cho Triệu Thiên Thanh: "Tôi không đánh nhau, tôi tới đây để đăng ký thi đấu bóng rổ. Không phải không có thời hạn sao?"

Anh lười biếng nói: "Trong một trận đấu như thế này, chiến thắng là mấu chốt. Ai chơi tốt sẽ thắng."

Giang Hoài dừng một chút: "Thi đấu sòng phẳng, một chọi một, ai vào trước sẽ thắng... thế nào?"

“… Vậy thì anh muốn thi với ai?” Triệu Thiên Thanh hỏi.

Giang Hoài nâng cằm Lưu Sướng, vẻ mặt như ăn phải cứt: "Tên tệ nhất."

Trần Phùng Trạch và Bạc Tiệm vừa rời khỏi tòa nhà học lễ.

"Bạc Tiệm, cậu nghĩ gì về cuộc bỏ phiếu Omega tuần trước? Bỏ phiếu cho Giang Hoài?" Trần Phùng Trạch hỏi.

Vẻ mặt của Bạc Tiệm rất lầm lì: "Bầu chọn bừa đấy."

"Cậu bỏ phiếu bừa? Cậu có sợ người khác không nhận ra mình không?" Trần Phùng Trạch đột nhiên nhớ đến tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của Bạc Tiệm "cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn" cùng anh ta đề cập trước đây. "Ơ? Chờ đã, Bạc Tiệm, đừng nói là cậu thật sự thích Alpha nha?"

Chữ "Thật" được dùng rất vi diệu.

Trong những ngày qua, Trần Phùng Trạch đã đọc xong cuốn "Cô vợ nhỏ của ác ma alpha: Chủ tịch cô đơn mang bóng chạy" trên trang web trường.

Người đàn ông tội lỗi và chủ tịch vượt qua khoảng cách giới tính năng lượng mạnh mẽ giống như chuyển động vĩnh viễn của người đàn ông tội lỗi đã thành công khiến chủ tịch 2 năm ôm 3, chủ tịch lấy đi ba đứa bé, cuối cùng thành công HE với quỷ Alpha.

Còn tiếp.

Khóe môi Bạc Tiệm hơi câu: "Có thể."

Trần Phùng Trạch: "??"

Trần Phùng Trạch chỉ cảm thấy đầu như có một trận sấm sét: "Mẹ kiếp? Cậu nói cái gì?"

Bạc Tiệm không trả lời. Anh dừng lại bên hàng rào.

Trần Phùng Trạch trong vô thức nhìn theo tầm mắt của Bạc Tiệm... Trong sân bóng rổ gần hàng rào nhất, Giang Hoài lùa bóng rất tốt, bạn bên cạnh chậm chạp hơn nhiều, Giang Hoài nhảy lấy đà ném vào rổ, cậu bạn sau đó mới nhảy dựng lên chặn bóng.

Nhưng đừng nói là phản ứng của anh ta chậm, cho dù phản ứng không chậm thì độ nhảy của anh ta cũng không cùng đẳng cấp với Giang Hoài.

Bóng vào rổ một cách chính xác.

Quá trình phục hồi diễn ra chưa đầy hai phút.

Quả bóng lăn đi. Giang Hoài không đi nhặt.

“Dở tệ.” Anh chỉ ngón tay cái ra hiệu với Lưu Sướng.

Lưu Sướng mặt mũi cực kì khó coi.

Trần Phùng Trạch nhìn Giang Hoài như là gặp ma, sau đó nhìn Bạc Tiệm đang nhìn Giang Hoài: "Chết tiệt, Bạc Tiệm," anh ta tuyệt vọng thấp giọng, "Cậu và Giang Hoài...?"

Bạc Tiệm thu hồi ánh mắt, nhưng vẻ mặt không có mấy thay đổi: "Tớ nói là có thể, không chắc chắn."

“Vậy thì mối quan hệ giữa cậu và Giang Hoài là gì?” Trần Phùng Trạch hỏi.

Bạc Tiệm dần dần cụp mắt xuống. Dường như có những giọt máu nóng vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi. Nó xen lẫn với mùi caramel ngọt ngào không thể cưỡng lại, nóng đến gần như tan chảy được giải phóng theo bản năng.

“Mối quan hệ giữa bạn bàn trước và bạn bàn sau.” Bạc Tiệm trả lời.

Trần Phùng Trạch: "?"

Giang Hoài thể lực tốt, đúng như Triệu Thiên Thanh mong đợi... Dù sao người thường xuyên đánh nhau không thể có thể lực kém, nhưng Triệu Thiên Thanh có chút kinh ngạc không biết khả năng phản ứng cùng khả năng bật nhảy của Giang Hoài lại tốt như vậy.

Anh ta là sinh viên thể thao bóng rổ, Lưu Sướng thi đấu cực kỳ bình thường, nhưng dù sao thì anh ta cũng là một Alpha, thể chất cơ bản cũng không tệ. Bởi vì điều kiện của Giang Hoài mạnh hơn nhiều so với Lưu Sướng nên anh mới thấy kinh ngạc như thế này.

Triệu Thiên Thanh do dự, thấp giọng hỏi Giang Hoài, "Cậu thường chơi bóng rổ sao?"

"Không." Giang Hoài ném bóng cho anh ta, "Chỉ là thường xuyên rèn luyện thân thể."

“Ồ.” Triệu Thiên Thanh bắt được bóng gãi đầu, “Cậu nhảy rất tốt, không thua gì những người trong đội trường.”

Giang Hoài phát ra âm thanh "Ừm".

Hứa Văn Dương kéo Lưu Sướng ra khỏi hiệp đấu. Anh liếc nhìn về phía xa... Giang Hoài không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Nếu không tôi rời, anh chơi tốt hơn tôi, dù sao tôi cũng chỉ vào cho đủ số lượng."

Lưu Sướng hiểu ra, khịt mũi lạnh lùng, “Không cần đâu, thằng quái nào lại sẵn sàng tập luyện với thằng ngốc Giang Hoài đó!” Anh ta nhặt chai nước dưới đất lên rồi bỏ đi một mình, “Tôi đi ăn cơm!"

Bạc Tiệm đến trường vào đầu giờ chiều.

Anh trực tiếp đến phòng hội học sinh. Phòng hội học sinh thường khóa, chủ tịch hội học sinh, chủ tịch Ủy ban kỷ luật, bộ tuyên truyền, bộ thể thao và các bộ trưởng khác đều có chìa khóa trong tay.

Bạc Tiệm lật ra thư gửi phạt của Giang Hoài từ học kỳ trước.

"... Nếu tái phạm, học sinh sẽ bị đuổi học."

Giang Hoài nếu vi phạm liền bị đuổi khỏi trường.

Nhưng những gì Bạc Tiệm biết được là vào cuối kỳ 1, sau khi Giang Hoài đánh Tống Tuấn, bởi vì một khi Alpha và Omega có liên quan, vấn đề trở nên rất nhạy cảm, biện pháp trừng phạt là trực tiếp đuổi học sinh.

Nhưng... Giang Hoài đã đi cửa sau.

Nói chính xác hơn, đó không phải là cha mẹ của Giang Hoài, mà là cha mẹ của Nghê Lê.

Sau đó do không có ai có mặt để chứng minh việc Giang Hoài định đánh Tống Tuấn, chỉ có đoạn video Giang Hoài đá Tống Tuấn, người không mặc quần, được camera hành lang ghi lại. Sự việc này bị hạ cấp thành "đánh bạn cùng lớp", ghi lại vi phạm để xử lý.

Bạc Tiệm đặt sổ phạt lên bàn, lấy máy tính xách tay trong cặp ra, nhập một tờ đơn xin phép cho phép kiểm tra, giám sát vào hệ thống máy in trong phòng.

Máy in kêu ục ục và in ra từ từ.

Bạc Tiệm uốn cong ngón trỏ và từ từ gõ xuống bàn.

Anh không nghĩ là do Nghê Lê quá thích Giang Hoài nên mới có thể yêu cầu bố mẹ bỏ ra nhiều tiền để hạ thấp hình phạt của Giang Hoài.

Dù thích cũng không làm đến vậy.

Giang Hoài không thích cô ấy.

Cho dù thích cũng không hợp.

Chỉ có thể nói rằng Nghê Lê, Giang Hoài... thậm chí là Tống Tuấn đã giấu giếm điều gì đó.

Ngày ghi trên sổ xử phạt là ngày 18/6.

Giang Hoài cởi quần của Tống Tuấn và đá anh ta vào hành lang Là ngày 11/6.

Bạc Tiệm cất máy tính trở lại cặp sách, đứng dậy và lấy đơn xin giấy phép ra khỏi máy in. Anh lấy một cây bút ra và vẽ một chữ ký nguệch ngoạc ở góc dưới bên phải.

Bạc Tiệm gấp cuốn sổ và đơn xin phép, rời khỏi phòng sinh hoạt ở tầng một.

Phòng giám sát.

Cánh cửa khép hờ, Bạc Tiệm đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.

Giáo viên trực lớp quay đầu lại: "Bạc Tiệm?"

Bạc Tiệm bước vào phòng giám sát và mỉm cười lịch sự: "Thưa thầy, em tới kiểm tra camera."

Giáo viên trực lớp chắc chắn biết chủ tịch hội học sinh. Giáo viên đã đề cập với anh vào tuần trước rằng cậu sẽ đến kiểm tra sau khi đơn xin phê duyệt của chủ nhiệm được phê duyệt vào tuần này.

“Em có mang theo đơn phê duyệt không?” Thầy giáo hỏi.

Bạc Tiệm mặt không biểu cảm đưa một tờ giấy.

Thầy giáo nhìn lướt qua rồi bỏ đơn xin xét duyệt vào tập tài liệu: "Em kiểm tra thời gian nào?"

Trường quy định hồ sơ giám sát được lưu giữ trong 4 tháng.

Có rất nhiều tin nhắn trên WeChat của Bạc Tiệm, trong đó có một số tin nhắn được gửi bởi trưởng ban tuyên truyền.

Tống Tuấn? Anh không thân với cậu ta lắm.

Anh đã gặp trong nhóm Omega. Cùng nhau ăn vài lần, cậu ta còn cho anh mượn chìa khóa phòng chức năng.

“Mượn nó khi nào nhỉ? Cho em kiểm tra các bản ghi tin nhắn tin tức đó đi, lâu lắm rồi.”

Ngày 4 tháng 6.

Hôm đó anh có ấn tượng rằng anh đã cho cậu mượn chìa khóa, nhưng khi anh ta trả lại thì ổ khóa của phòng sinh hoạt đã bị hỏng. Tống Tuấn vẫn không chịu thừa nhận rằng mình đã phá nó.

Bạc Tiệm cười và nói, "Vào ngày 4 tháng 6, camera giám sát ở hành lang của phòng sinh hoạt ở tầng một."

Giáo viên trực lớp sửng sốt: "Tháng 6?"

Đã gần tháng 10, ngày đó gần như là vài ngày cuối cùng mà hồ sơ giám sát lưu lại.

Sau nửa ngày, giáo viên trực cau mày nhìn màn hình.

Anh đứng dậy: "Đây là camera giám sát vào ngày 4 tháng 6. Thầy đi lấy nước, em tự mình xem."

Bạc Tiệm "Vâng" một tiếng.

Camera không quá rõ, về cơ bản, ngoại trừ những người đã biết hoặc nhìn thấy trước đó, không thể nhận ra ai đang bị giám sát. Bạc Tiệm dần dần kéo trong một vài khoảng thời gian.

Cho đến 18 giờ... Bạc Tiệm lùi lại từng phút một.

18:22, đã tan học rất lâu rồi, và không có ai trong tòa nhà.

Cho đến khi một chàng trai bước ra, theo sau là một cô gái với mái tóc dài.

Bạc Tiệm nhận ra Tống Tuấn ở phía trước và Nghê Lê ở phía sau.

Tống Tuấn mở cửa phòng hoạt động, Nghê Lê đi theo sau.

Lúc 18:32, Giang Hoài mặc áo khoác đồng phục học sinh bước đến.

Camera không có âm thanh. Giang Hoài dừng lại vài giây trước cửa phòng sinh hoạt.

Giang Hoài giơ chân, hung hăng đá vào cửa phòng sinh hoạt.

Trong phòng gần như không có động tĩnh.

Giang Hoài lại đạp lên.

Cửa phòng hoạt động mở ra. Cậu không thể nhìn rõ, nhưng 9/10 là nó bị Giang Hoài đá ra. Giang Hoài đã vào phòng.

Lúc 18h41, Tống Tuấn bất ngờ từ trong phòng bước ra, mặt bê bết máu, loạng choạng bỏ chạy về phía cửa chính của tòa nhà dạy học.

Vào lúc 18:43, Giang Hoài đi ra. Áo ngoài đồng phục học sinh không còn nữa.

18 giờ 47 phút, Nghê Lê cũng bước ra. Mặc áo khoác đồng phục học sinh của Giang Hoài, kéo cao khóa, tóc tai bù xù, trên tay còn cầm một chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh... Chỉ có thể là của cô ấy, có thể mơ hồ thấy được vài chỗ đã bị rách ra.

Nhưng nếu cô ấy đang giữ chiếc áo của chính mình thì cô ấy không mặc quần áo nào khác dưới lớp áo của Giang Hoài.

Nghê Lê đóng cửa phòng sinh hoạt nhiều lần nhưng không đóng được, không chút sức lực ngồi xổm xuống đối diện với bức tường.

Bạc Tiệm tắt màn hình, kết nối cáp dữ liệu và sao chép đoạn phim vào điện thoại.

Thầy giáo trực lớp quay lại: "Xong chưa?"

"Vâng." Bạc Tiệm cười, “Xong rồi ạ.”

Điện thoại trong túi rung rung. Nhưng Bạc Tiệm phớt lờ và nói: "Thưa thầy, em đi trước".

Khi anh ra ngoài, Bạc Tiệm đã mở điện thoại của anh ra.

Đó là tin tức của Trần Phùng Trạch: "Trời, Chủ tịch, bạn bàn trước của anh lại đánh nhau ở trường học, lúc này cậu ấy tiêu rồi."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chủ tịch: Có tôi ở đây.