Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 10



Chạy đường dài theo nhóm 12 người, Alpha từ lớp 11/1 đến lớp 11/13 được chia thành mười một nhóm.

Giang Hoài ở nhóm thứ hai.

Alpha kiểm tra chạy đường dài trước, Omega kiểm tra gập bụng trước, Beta kiểm tra “ba chọn một” trước.

Beta chiếm 80% khối 11, trong "ba chọn một", ngoại trừ leo lưới, nhảy xa và nhảy cao đều được rất nhiều bạn lựa chọn, hàng xếp dài vô cùng. Khó mà vào trong xem Omega gập bụng nên rất nhiều Beta đến xem Alpha chạy đường dài.

Đặc biệt là nhóm đầu tiên.

Bạc Tiệm ở trong nhóm đầu tiên.

Các bạn nhóm đầu tiên vẫn đang lấy bảng số từ chỗ giáo viên thể dục, đã có mấy bạn giơ tay hét to: “Chủ tịch cố lên!”

Bạc Tiệm khẽ nghiêng đầu, cong môi, lịch sự gật đầu với họ.

Giang Hoài ở nhóm thứ hai, "xùy" một tiếng, đừng có quá.

Vệ Hòa Bình ngồi trên băng ghế ngoài đường chạy, cách đó mười mấy mét, cũng đang điên cuồng vẫy tay với Giang Hoài, còn hét gì đó. Nhưng sân ồn ào đến nỗi Giang Hoài không nghe được cậu ta nói gì nên chỉ có thể nhìn tay mà đoán chữ, chắc là nói: "Em đi nhảy xa, em để nước của anh ở đây nhé".

Giang Hoài tượng trưng gật đầu. Vệ Hòa Bình giơ ngón tay cái về phía cậu, có thể là để khen ngợi cậu tuyệt vời, hoặc cũng có thể là cổ vũ cậu, sau đó đi với tụi Hứa Văn Dương.

Trần Phùng Trạch và Chung Khang ngồi trên băng ghế bên kia.

Như bình thường, lẽ ra Trần Phùng Trạch phải nằm trong nhóm chạy đường dài thứ hai, nhưng kiểm tra thể chất yêu cầu ban kỷ luật giám sát, nên mấy người ban kỷ luật đều được xếp cho kiểm tra cuối cùng.

Trần Phùng Trạch dựa vào ghế: “Đàn anh, lớp 12 không phải kiểm tra thể chất… Anh trốn tiết à?”

Chung Khang ở ban truyền thông của hội học sinh, Omega.

“Chứ sao nữa?” Chung Khang cười, “Chủ tịch kiểm tra, đương nhiên phải trốn tiết đi xem rồi.”

Trần Phùng Trạch không nhịn được hỏi: “Đến vậy luôn?”

“Tại sao không?” Chung Khang cầm máy ảnh của mình, kiên nhẫn tìm một góc độ, "Đám Alpha thối tha các cậu, chẳng biết gì về suy nghĩ của Omega tụi anh."

"..."

Trần Phùng Trạch rất muốn đáp một câu, Omega các anh không biết gì về tính khí Alpha tụi em.

“Hơn nữa đây cũng coi như là yêu cầu công việc.” Chung Khang nhìn chằm chằm vào máy ảnh, “Ban truyền thông tuyên truyền văn hóa của trường... Kiểm tra thể chất và chủ tịch hội học sinh đều là một phần của văn hóa trường ta.”

Trần Phùng Trạch: “Đúng, đúng... Anh nói chí phải.”

Chung Khang liếc mắt nhìn nhóm Alpha đầu tiên chạy đường dài… Bạc Tiệm là số 9. Cậu ta quay đầu lại hỏi: “Này, Trần Phùng Trạch, em nghĩ chủ tịch có thể chạy chạy 1500 mét trong bao nhiêu phút bao nhiêu giây?”

Trần Phùng Trạch suy nghĩ một lát: “Bốn phút năm mươi lăm giây.”

Chung Khang: "?"

Chung Khang: "Cậu đoán thôi mà cũng chuẩn xác như vậy sao?"

"Không phải đoán." Trần Phùng Trạch vặn mở chai nước, đặt một chai chưa mở bên cạnh, "Chạy 1500 mét thì điểm tối đa là bốn phút năm mươi lăm giây."

Chung Khang sửng sốt một hồi: "Vậy ý của em là Bạc Tiệm sẽ được điểm tuyệt đối?"

"Kiểu như vậy. Nếu có sai sót, thì có thể nhanh hơn một hai giây." Trần Phùng Trạch chỉ cổ tay: “Kiểm tra như này, Bạc Tiệm đều sẽ đeo đồng hồ thông minh, tính toán thời gian rất chính xác.”

Chung Khang ngây người, một lúc sau mới nói: “Không hổ là chủ tịch.”

Trần Phùng Trạch nói: “Nhưng em nghĩ hành động này rất làm màu.”

“Cút. Không được nói chủ tịch,” Chung Khang nói.

“...”

Chung Khang điều chỉnh tiêu điểm, chụp ảnh, sau đó hỏi: “Vậy em nói, nếu không có điểm tuyệt đối kia thì chủ tịch có thể chạy bao nhiêu phút bao nhiêu giây?”

Trần Phùng Trạch nhún vai: “Cái này em không biết, Bạc Tiệm kiểm tra đều dừng ở điểm tối đa... Chưa từng thấy hơn. Nhưng mà có lẽ cũng ở tầm điểm tối đa."

“Tầm điểm tối đa là cái gì?” Chung Khang lườm Trần Phùng Trạch, “Điểm tuyệt đối còn chưa đủ sao? Ngoài học sinh thể thao trong trường, cậu có thể tìm được Alpha nào kiểm tra thể lực chơi chơi thôi cũng được điểm tuyệt đối không?"

Trần Phùng Trạch chỉ vào sân: "Môn khác thì không nói, chạy đường dài được điểm tối đa cũng không khó... Lớp em chắc chắn có thể có mấy bạn liền, nhìn kia kìa, nhóm thứ hai.”

Chung Khang nhìn theo hướng tay của Trần Phùng Trạch, chú ý đến một người.

Cuối nhóm thứ hai đang xếp hàng chờ chạy. Dáng người cao phết, mặc đồng phục, có một chùm tóc nhỏ đằng sau, đứng im không biểu cảm.

Chung Khang chưa nhìn thấy Giang Hoài bao giờ... Nhưng lại liếc thấy bím tóc nhỏ sau đầu của đàn em, không chắc chắn mà hỏi: “Người ở cuối hàng, là Giang Hoài sao?”

Trần Phùng Trạch gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy là Giang Hoài.”

Chung Khang nói “ồ” một tiếng, quay máy ảnh sang Giang Hoài: “Giang Hoài cũng đẹp trai nhỉ, em ấy độc thân à?”

Trần Phùng Trạch nhìn Chung Khang với con mắt của dã thú: “... "

Chung Khang lườm cậu: "Anh chỉ hỏi cho biết thôi, em nhìn anh vậy làm gì? Cũng có phải anh chưa từng nghe chuyện của Giang Hoài đâu...” Cậu ta ngắm Giang Hoài rồi chụp một tấm, “Em thấy thể chất Giang Hoài thế nào?”

“Chạy đường dài chắc cũng qua được.”

“Như nào?”

Trần Phùng Trạch phân tích: “Bình thường đánh nhau càng giỏi thì chạy càng nhanh, nếu không không đánh lại người ta lại chạy chậm thì chả phải xong đời rồi sao?"

Chung Khang: "..."

Tiếng súng vang lên.

Tiếng hết gần như át cả tiếng súng.

Các bạn cổ vũ cho Bạc Tiệm khuấy động bầu không khí, khích lệ các bạn khác cổ vũ cho bạn bè của mình. Nhưng mà con gái vẫn chiếm phần nhiều, Giang Hoài nghe như tiếng còi cảnh báo vậy. Kiểm tra thể chất đầu năm, hét cứ như đang có đại hội thể thao.

Giang Hoài ngáp một cái.

Cậu đút tay vào túi nhìn một người trong nhóm thứ nhất. Có thể do được tiếng cổ vũ buff động lực nên có ba bốn người phi như tên lấy sức lực chạy 100 mét để chạy 1500 mét.

Bạc Tiệm lại có phong thái núi Thái Sơn sập mặt không đổi sắc, các bạn hét tên cậu to nhất, lúc bắt đầu cậu chạy ở giữa và giờ cũng vậy.

1500 mét còn chưa đến bốn vòng, nhóm thứ nhất có học sinh thể thao môn chạy ngắn bỏ xa mọi người.

Vòng chạy thứ hai, trừ học sinh thể thao kia ra thì mấy Alpha xông lên trước đều choáng rồi bị các bạn phía sau vượt mặt, Bạc Tiệm top 5.

Vòng chạy thứ ba, học sinh thể thao tiếp tục dẫn trước, Bạc Tiệm top 3.

Vòng chạy thứ tư, học sinh thể thao chạy ngắn hơi đuối rồi nhưng mà ba vòng trước cậu ta dẫn trước người khác gần một vòng, cho dù chạy chậm lại thì người khác cũng không vượt lên được, Bạc Tiệm top 2.

100 mét thẳng cuối cùng... Học sinh thể thao kia cắn răng mặt đỏ tía tai bắt đầu xông lên.

Bạc Tiệm vừa vào khúc cua.

Quãng đường thứ ba, Bạc Tiệm đi thẳng hơn nửa đường.

“Chủ tịch cố lên chủ tịch cố lên!”

“Chủ tịch tiến lên!!”

“Aaa, chủ tịch cố lên sắp về nhất rồi!”

Giang Hoài nghe hét đến đau màng nhĩ. Nhưng vào lúc này, Giang Hoài thấy Bạc Tiệm bình tĩnh nhìn đồng hồ. Giống như cậu chê kiểm tra thể chất phí thời gian, làm lỡ cậu quay về làm bài vậy.

Sau đó Giang Hoài thấy Bạc Tiệm dừng lại.

Dừng lại ở giữa khúc cua và xem đồng hồ trong bốn năm giây.

Giang Hoài không khỏi "Vl" một tiếng.

Chạy dài lại xem đồng hồ?

Vài giây sau, Bạc Tiệm mới lại nhấc chân tiếp tục chạy.

Người thứ ba thấy Bạc Tiệm dừng lại, tưởng Bạc Tiệm chạy không nổi. Nhưng mà anh ta vừa có động lực xông lên 300 mét nữa để lấy vị trí thứ hai thì ngước lên đã thấy Bạc Tiệm chạy như chưa có gì xảy ra.

Người thứ ba cũng không kìm được mà “Vl” một tiếng.

Nếu đường chạy là hình tròn thì có thể Bạc Tiệm đang chuyển động tròn đều.

Cậu học sinh thể thao khom người thở hổn hển khi thấy người thứ hai về đích mà mặt không đổi sắc, giáo viên thể dục ấn đồng hồ:

“Số 7, thứ nhất, bốn phút bốn mươi sáu giây!”

“Số 9, thứ hai, bốn phút năm mươi lăm giấy!"

"Số 6, thứ ba, năm phút không bảy giây... Này, nhóm thứ nhất có hai người điểm tối đa, kết quả không tồi."

"Xùy."Giang Hoài nhếch môi.

Nhóm đầu tiên chạy xong, ghi kết quả rồi giải tán.

Giang Hoài vẫn đứng cuối hàng nhóm thứ hai. Không biết có phải cố ý hay không, Bạc Tiệm đúng lúc đi ngang qua Giang Hoài.

Bạc Tiệm không nhìn Giang Hoài, Giang Hoài cũng không nhìn lên, nhưng mà lúc lướt qua nhau Giang Hoài uể oải hỏi: "Cố ý à?"

Chạy xong 1500 mét, bạn cùng nhóm chạy về đích như chó, Bạc Tiệm lại bình tĩnh. Cậu dừng chân hơi nhếch miệng: “Không, trùng hợp thôi.”

Trùng hợp được tối đa, tiện thể xem đồng hồ.

Giang Hoài khịt mũi.

Có thể do dùng thuốc ức chế hoặc do Bạc Tiệm không đổ nhiều mồ hôi nên lúc Bạc Tiệm đi qua, Giang Hoài gần như không ngửi thấy mùi i cả. Chỉ có một cảm giác man mát nhè nhẹ.

Trong thời tiết nắng nóng như vậy, rõ ràng có chút bất ngờ.

Bạc Tiệm cong khóe miệng nhìn cậu: “Bàn trên cố lên.”

Bạc Tiệm đi tới, Trần Phùng Trạch ném cho cậu một chai nước lạnh: “Đm… chủ tịch Bạc, tên làm màu này được đấy!"

Bạc Tiệm Sau nhận lấy nước, cười nhẹ: "Chạy nhanh cũng không được thêm điểm, cứ từ từ không hơn à?"

"Được được được, cậu được tối đa cậu nói gì cũng đúng" Trần Phùng Trạch bất đắc dĩ xua tay, "Dù sao cậu làm màu người khác cũng thấy đẹp trai... Chung Khang ban truyền thông trốn cả học để xem cậu kiểm tra đấy.”

“Vậy sao, không nhìn thấy.” Bạc Tiệm trả lời thản nhiên.

“Cậu không nhìn thấy là vì Chung Khang bị giáo viên chủ nhiệm gọi về rồi.” Trần Phùng Trạch vỗ vai Bạc Tiệm “Chủ tịch à...”

“Đừng chạm vai tớ.” Bạc Tiệm hất tay Trần Phùng Trạch.

Trần Phùng Trạch: “...”

Bạc Tiệm không để ý Trần Phùng Trạch, ánh mắt hướng về đường chạy.

Trần Phùng Trạch cũng liếc về phía vạch xuất phát. Nhóm thứ hai ở vạch xuất phát đã sẵn sàng.

Nhóm thứ hai chỉ có Alpha lớp 11/2 với 11/3, không có học sinh thể thao.

“Cậu nghĩ ai sẽ về nhất?” Trần Phùng Trạch hỏi.

“Tớ không biết.” Câu trả lời của Bạc Tiệm vẫn thờ ơ.

"...Cậu cứ đoán một người."

"Tớ không muốn đoán."

"..."

"Bỏ đi, tớ tự đoán." Trần Phùng Trạch tức tối quay đầu chỉ vào người cao nhất trong nhóm thứ hai, "Tớ đoán bạn kia lớp tớ, bạn chân dài nhất. Ở đội bóng rổ của trường, cấp hai thi thể dục toàn điểm tối đa, tớ thấy cậu ấy..."

Cò chưa nói xong, “Bùm”!

Tiếng súng vang lên.

Trần Phùng Trạch đột nhiên mở to mắt, ngẩn người.

Chỉ trong không phẩy mấy giây khi súng hiệu vang lên, Giang Hoài gần như đã dẫn trước một khoảng.

Làn khói trắng từ súng bắn pháo từ từ tan biến.

Tất cả mọi người, kể cả bạn cùng nhóm với Giang Hoài đều cảm thấy người này như sắp bay lên vậy.

Cũng có bạn lấy sức chạy 100 mét chạy vòng đầu, nhưng mà chạy 100 mét cũng có chạy nhanh với chạy chậm

Giang Hoài là kiểu chạy 100 mét cũng chạy nhanh nhất.

Trần Phùng Trạch mở to hai mắt vài giây: “…Đm.” Thật lâu sau, Trần Phùng Trạch lại nói: “Giang Hoài điên rồi?”

Rất dễ để nhìn ra một người biết chạy hay không. Những người biết chạy đều nhấc chân hạ chân rất nhẹ, nhưng những người không biết chạy thì như bị trói chặt bao xi măng vào chân, như muốn đánh dấu lên đường chạy.

Giang Hoài... Trần Phùng Trạch thật sự cảm thấy Giang Hoài sắp bay rồi.

Chạy một vòng, bỏ lại những người khác nửa vòng.

Không biết ai huýt sáo, hét lên rất to.

Đến bạn học sinh thể thao môn chạy ngắn ở nhóm đầu tiên cũng không điên đến vậy.

Trần Phùng Trạch ngẩn ra.

Bạc Tiệm không động đậy, chỉ dán mắt vào chàng trai có chùm tóc nhỏ đang hừng hực khí thế trên đường chạy.

Những người dồn lực sớm sau lại đuối.

Nhưng Giang Hoài thì không.

Bởi vì ở vòng thứ nhất, cậu dẫn trước nửa vòng thứ hai, ở vòng thứ hai, cậu dẫn trước cả vòng thứ hai, ở vòng thứ ba, cậu lại dẫn trước một vòng rưỡi vòng thứ hai.

Nhiều người ở trường số 2 biết Giang Hoài. Có thể chưa thấy mặt, nhưng cái tên Giang Hoài ở trường số 2 có thể sánh ngang với Bạc Tiệm.

Không biết ai dẫn đầu hét: “Giang Hoài cố lên!!”

Các bạn đang xem bỗng hỏi:

“Giang Hoài?”

“Giang Hoài là ai?”

“Giang Hoài trong nhóm này à?“

Giáo viên thể dục bấm đồng hồ ở vạch đích.

Ngay lúc Giang Hoài vượt qua vạch, giáo viên thể dục thở ra một hơi dài: “Số 3, thứ nhất… ba phút năm mươi tám giây!”

Tất cả xôn xao.

Kỷ lục của trường ở đại hội thể thao 1500 mét mới chỉ là bốn phút mười giây. Ba phút năm mươi tám giây này... là kết quả kiểm tra thể chất.

Giang Hoài qua vạch, giáo viên thể dục vỗ vỗ vai Giang Hoài.

Lúc đi báo cáo kết quả, nhiều bạn xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Giang Hoài.

"Bạn kia, bạn về nhất có chùm tóc kia kìa! Là Giang Hoài!"

"Đm cậu ta biết bay à?"

"Mẹ ơi, dưới bốn phút thôi? Đây còn là người sao?"

"Cầm thú, nhìn mặt cậu ta xem ra còn chạy được 1500 mét nữa…”

Giang Hoài như không thấy không nghe, báo cáo kết quả rồi rời đi.

Cậu ấy không biểu lộ nhiều ra mặt, nhưng không phải không mệt, lưng áo cậu ướt đẫm mồ hôi.

Có quá nhiều Beta, Vệ Hòa Bình vẫn chưa quay về. Giang Hoài hít một hơi thật sâu đi về chỗ Vệ Hòa Bình để nước cho mình.

Trần Phùng Trạch sửng sốt: “Đây là học sinh thể thao thực sự nhỉ?”

Giang Hoài bước tới, nhìn thấy Bạc Tiệm đang ngồi trên băng ghế nơi Vệ Hòa Bình để nước cho cậu.

Giang Hoài nhìn qua Bạc Tiệm, sau đó cúi đầu cầm chai nước trên băng ghế lên.

Nếu Bạc Tiệm không vừa chạy vừa xem đồng hồ, còn chỉ dừng ở điểm tối đa để bỡn cợt người khác thì lần kiểm tra này cậu cũng không gắng sức đến vậy.

Trần Phùng Trạch kinh ngạc nhìn Giang Hoài, sau đó cầm lấy một chai nước, mở ra, ngửa mặt uống một ngụm... Trần Phùng Trạch bỗng nhiên nhìn Bạc Tiệm: "Này không phải của cậu à..."

Chưa nói xong thì Bạc Tiệm đã đứng lên.

Cậu bước đến gần Giang Hoài. Giang Hoài chỉ uống một hớp rồi đặt chai nước xuống. Cậu nhìn Bạc Tiệm chằm chằm, chậm rãi, từng chút một, nuốt ngụm nước trong miệng xuống.

Chai nước đã mở rồi, cậu vốn tưởng rằng Vệ Hòa Bình để lại chai nước mà trưa cậu uống dở.

Nhưng miệng chai có vị pheromone của Alpha, rất nhẹ.

Giống như chiếc lá bạc hà phủ đầy tuyết, mát lạnh lại có chút cay của cỏ. Chỉ chút này thôi đã kích thích thần kinh của người khác

Bạc Tiệm cụp mi nhìn Giang Hoài, nhìn Giang Hoài chậm rãi nuốt nước xuống, nhưng không nói gì.

Cậu chỉ đến gần hơn vài cm, ngửi Giang Hoài, thản nhiên hỏi: “Bàn trên, cậu dùng thuốc ức chế hiệu gì?”