Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 1



Ngày 31 tháng 8, thời tiết ở thành phố B vẫn còn nóng nực, tiếng côn trùng kêu inh ỏi, ánh nắng chiếu xuống khiến nhựa đường mềm nhũn.

Ngày mai, ngày 1 tháng 9 mới là ngày đầu tiên nhập học, trước hôm nhập học một ngày phải về trường chuyển hành lý, lấy tài liệu rồi đến lớp mới điểm danh.

Khối 11 chuyển vào tòa Học Lễ của khối 11.

Lớp 11/2 tòa Học Lễ, các bạn học đến điểm danh vẫn chưa về tụ tập trước cửa lớp, Hứa Văn Dương cầm tờ báo cáo ngồi cạnh cửa lớp, giáo viên chủ nhiệm mới bảo cậu ta đến điểm danh.

“Tớ tên Triệu Thiên Thanh.” Một bạn nam cao to nói.

“Rồi… Triệu Thiên Thanh có mặt.” Hứa Văn Dương đánh một dấu tích bên cạnh tên “Triệu Thiên Thanh”.

“Lưu Sướng.” Một bạn nam gầy còm, tóc hơi rối nói.

“Rồi.”

“Vương Tịnh, tên ở đây.” Một bạn nữ thấp bé có hai lúm đồng tiền nói.

“Ừ rồi.”

Nghỉ hè dài đằng đẵng xong lại chia lớp nên các bạn điểm danh xong cũng không về vội mà tụ lại trong lớp để làm quen bạn mới. Tờ báo cáo trình diện mà Hứa Văn Dương cầm trên tay chính là danh sách lớp mới, có mấy bạn vây quanh Hứa Văn Dương xem chia lớp xong có những bạn mới nào.

“Đm, 0001, Bạc Tiệm… Chủ tịch Bạc được phân vào lớp chúng ta?”

“Tớ cũng nhìn thấy rồi, nhất khối ở lớp chúng ta đấy!”

Danh sách trình diện được xếp theo mã số học sinh mới từ trên xuống.

Mã số học sinh mới là thứ hạng tổng điểm hai lần thi giữa kì và hai lần thi cuối kì năm lớp 10.

Vị trí trên cùng của báo cáo trình diện là Bạc Tiệm, 0001.

Tổng điểm bốn lần thi xếp thứ nhất toàn khối.

Đứng đầu khối, chủ tịch hội học sinh. Kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, có người mở cuộc bình chọn “Bạn muốn yêu đương với Alpha nào nhất?” trên trang mạng của trường, vua không ngai vàng - chủ tịch Bạc dành được tỉ lệ bình chọn là 81%, thắng áp đảo các ứng viên Alpha khác.

Trong mắt của mọi người, vị chủ tịch Bạc này tựa như đại diện cho học sinh chân thiện mỹ, đầu óc thông minh, khiêm tốn nhã nhặn, nho nhã lễ phép, công bằng chính trực, không giấu giếm không che đậy.

Nhưng bình chọn chủ yếu là nhìn mặt.

Bên phải của cái tên đầu tiên kia vẫn trống. Hứa Văn Dương thở nhẹ một hơi: “Đúng vậy, chủ tịch cùng lớp với chúng ta, nhưng cậu ấy vẫn chưa điểm danh.”

“Oa, vậy lát nữa chẳng phải có thể chờ được chủ tịch đến điểm danh sao?”

“Ha ha vậy tớ không đi nữa, tớ phải đợi chủ tịch tới điểm danh,” Một bạn nữ cười đùa nói, “Lát nữa chụp tấm hình khoe với chị em.”

Lưu Sướng ở bên cạnh bĩu môi: “Đến mức thế không? Có gì hiếm đâu, chỉ là một Alpha hơi đẹp trai thôi mà, nói cứ như cậu ta là thần tượng ngôi sao gì ấy, các cậu phóng đại quá rồi?”

“Ha ha ha, cậu nói vậy không thấy ghen tị à? Bạc Tiệm người ta chỉ là một Alpha hơi đẹp trai thôi á? Đứng đầu khối, chủ tịch hội học sinh, học sinh giỏi cấp tỉnh, sức hấp dẫn số một trong cuộc bình chọn Alpha hồi nghỉ hè, đùa với cậu à?”

Lưu Sướng bị phản bác, sắc mặt có chút khó coi, nhưng lời người ta nói lại là sự thật, bất kể là năng lực, học tập, quan hệ hay là các mặt khác thì đều không thể lôi được chỗ nào trên người Bạc Tiệm ra để nói. Lưu Sướng không biết nói gì chỉ quay đầu “xùy” một tiếng.

Lưu Sướng nhìn thấy có một người bước vào.

Người đó đi tới bên cạnh bàn điểm danh.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng im lặng.

Thiếu niên cao ráo, da rất trắng. Màu mắt của cậu rất nhạt, màu vàng nâu giống như hòa lẫn nhựa thông vậy. Vẫn chưa nhập học nên người khác đều mặc quần áo tự do, chỉ riêng cậu mặc áo sơ mi trắng đồng phục chỉnh tề.

Cậu hơi cúi đầu xuống rồi nói: “Bạc Tiệm.”

Hứa Văn Dương ngây ra một lát rồi mới phản ứng lại: “Bạc Tiệm… Ồ, được.” Cậu ta nhanh chóng đánh dấu tích cạnh cái tên trên cùng.

Bạc Tiệm gật đầu: “Cảm ơn.”

Bạc Tiệm không nán lại lớp học, trong chưa đầy một phút, mọi người nhìn thấy Bạc Tiệm đến rồi lại thấy Bạc Tiệm đi rồi.

Bạc Tiệm vừa đi, cửa lớp mới chầm chậm ồn ào trở lại.

Vương Tịnh ôm tim: “Đm, chủ tịch đẹp trai quá… Trái tim thiếu nữ rung rinh rồi.”

“Xin thiếu nữ đừng nói tục được không?”

“Ôi, hạng nhất ở lớp ta, vậy từ nay về sau lớp chúng mình ổn rồi, không thiếu mục tiêu học tập nữa.”

Hứa Văn Dương lại không biết vì sao mà thở dài. Cậu đánh dấu tích, khuỷu tay tự nhiên đè lên mấy dòng cuối cùng của tờ báo cáo. Cậu ta bỏ tay ra để lộ mấy dòng bị che đó: “Lần chia lớp này, lớp ta không chỉ có một hạng nhất đâu.”

“Ý gì vậy? Hạng nhất khối không chỉ có một à?”

“Còn có Giang Hoài.”

Hứa Văn Dương để lộ mấy dòng đó, đầu bút chỉ vào cái tên ở hàng đầu tiên từ dưới lên.

1534, Giang Hoài.

Mọi người lại không hẹn mà cũng im lặng mất mất giây.

“Đm… Giang Hoài? Không phải trùng tên?”

“Không phải.” Hứa Văn Dương có chút đau đầu nói, “Giang Hoài đã tới điểm danh rồi, chính là Giang Hoài đó.”

“...Giang Hoài mà học kỳ trước nhìn trúng một Omega rồi ép người ta tới mức chuyển trường?”

“Đúng, là cậu ta.”

Lớp 2 có hai bạn mà cả trường đều biết.

Một là chủ tịch Bạc, hai chính là vị tuyển thủ tên là Giang Hoài này, rất khéo, cũng là học sinh mới lớp 11 và cũng là Alpha.

Nhưng Giang Hoài nổi tiếng là vì kỳ 2 lớp 10. Nghe nói Giang Hoài nhìn trúng một Omega tên là Tống Tuấn cũng là nam, theo đuổi không được thì đánh cậu ấy một trận. Dù đều là con trai nhưng một Omega như Tống Tuấn hoàn toàn không đánh lại Alpha như Giang Hoài, vậy nên Tống Tuấn liền đi mách giáo viên, nhưng sau đó Giang Hoài không chỉ không bớt lại mà càng làm tới.

Lần cuối cùng Tống Tuấn không chỉ bị đánh một trận mà còn bị cởi quần, suýt chút nữa thì bị đánh dấu ngay tại trường rồi.

Chưa đến thi cuối kỳ, Tống Tuấn đã bị ép tới mức chuyển trường luôn.

Chuyện này nóng sốt xình xịch, cả trường đều biết.

Sau đó nghỉ hè, lại có người ẩn danh tổ chức bình chọn “Bạn thấy Alpha nào khó chọc nhất trong trường?”, ứng cử viên Giang Hoài lập tức đứng đầu với tỉ lệ bình chọn 78%.

Có hơn 2200 ID tham gia bình chọn, giả sử mỗi ID là một người thì gần chiếm một nửa học sinh trong trường rồi.

Cuộc bình chọn này còn chưa kết thúc đã nghe nói có một cuộc bình chọn trong nội bộ giáo viên của trường: “Bạn muốn đánh chết học sinh nào nhất?”. Không biết thực hư cuộc bình chọn này ra sao, số người tham gia không rõ, ai tham gia cũng không rõ, nhưng có tin truyền ra nói Giang Hoài thắng lớn với bình chọn 100%.

Chính thức xác nhận, Giang Hoài một trận thành danh.

Không một ai lại muốn học chung lớp với loại người này.

Ai mà biết được bản thân có phải Tống Tuấn tiếp theo hay không?

Triệu Thiên Thanh nhíu mày, có chút sợ sệt nói: “Tớ nghe người ta phân tích… Giang Hoài có khả năng là rối loạn nhân cách chống đối xã hội, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng…”

“Cậu nghe ai phân tích đấy.”

“Trang mạng trường.”

“...”

Triệu Thiên Thanh nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Có mấy trăm lượt like đấy.”

Lưu Sướng cười nhạt: “Đâu chỉ rối loạn nhân cách chống đối xã hội… cậu ta chính là một đống rác.”

Hứa Văn Dương nhìn dấu tích bên cạnh tên của Giang Hoài, thở dài nói: “Thật ra… Giang Hoài nhìn cũng được, cũng khá lịch sự.”

“Không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài,” Lưu Sướng nói, “Ai mà biết trong bụng cậu ta đang nghĩ cái gì? Nếu Giang Hoài không phải rác thì cậu ta có thể làm ra loại chuyện như hồi kỳ 2 lớp 10 sao? Đó là cưỡng hiếp bất thành!”

Lưu Sướng hình như rất ghét Giang Hoài, càng nói càng kích động: “Trường còn còn chưa đuổi loại rác ruổi này đi, ai mà biết có phải…”

Hứa Văn Dương ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Tài liệu của mọi người đều phát đủ rồi chứ?”

Lưu Sướng tức giận hừ một tiếng.

Học sinh cả ba khối cùng đến điểm danh, trước cổng trường mọi người qua lại tấp nập.

Cổng chính của trường ở hướng nam, cổng sau ở hướng bắc, Bạc Tiệm ra khỏi tòa nhà liền đi về hướng bắc. Nhưng còn chưa tới cổng sau, cậu lại rẽ sang hướng tây.

Hướng tây cổng sau có một bức tường cũ, đối với người chân tay nhanh nhẹn mà nói thì không cao.

Chẳng có ai đến đăng ký nhập học lại trèo tường nên hướng tây cổng sau không có một ai, không đông cũng không ồn.

Bức tường ở hướng tây này là lỗi lúc xây dựng trường, đội xây dựng thuận tay xây nên bức tường ngăn cách nhưng lúc xây xong lại quên phá bỏ nên nó vẫn còn đến ngày nay. Bây giờ bức tường có tác dụng khác: bình thường đi muộn thì trèo vào, trốn học thì trèo ra.

Bạc Tiệm chống hai tay lên, đầu gối đè lên mặt tường, cách tay dùng lực rồi trèo lên.

Bên kia của bức tường cũng hẻo lánh, bình thường không có ai.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Bạc Tiệm nghe thấy tiếng gì đó vang lên, suýt chút thì ngã.

Bạc Tiệm đứng vững nhưng không ngẩng đầu, bình tĩnh chỉnh lại đồng phục bị xộc xệch lúc trèo tường.

Mười mấy mét bên ngoài có ba người. Có hai thanh niên nhìn không rõ là lớp mấy, một đầu đinh vàng, một đầu đinh đen, còn rạch lông mày.

Cuối cùng là một chàng trai mặc hoodie màu đen, quay lưng về phía Bạc Tiệm.

Ánh mắt Bạc Tiệm chỉ hướng về chỏm tóc sau gáy của chàng trai.

Hai thanh niên kia chắn chàng trai lại, đầu đinh chửi một câu: “Nhãi con, còn muốn đi à?”

Nhưng khi tên đầu đinh vàng vừa dứt lời, chàng trai đã nắm lấy cổ áo hắn ta mà kéo mạnh, gập đầu gối lại rồi cho đầu đinh vàng một cú vào bụng, bẻ vai rồi đá vào sau đầu gối hắn.

Động tác cực nhanh, hoàn toàn không kịp phản ứng, không có một chút kiên nhẫn mà vô cùng bạo lực.

Tên đầu đinh vàng không chút đề phòng, suýt chút thì quỳ xuống đất. Tên rạch lông mày nhân lúc chàng trai đã vào bụng đầu đinh vàng mà cho cậu một quyền, nhưng chàng trai tưởng bất động lại nghiêng đầu, cho tên đầu đinh vàng một cú.

Tên rạch lông mày đánh vào miệng của chàng trai, máu lập tức tuôn ra.

Chàng trai nhếch miệng đang chảy máu: “Chó của Tống Tuấn đến rồi à? Miễn phí chứ hả?”

Tên rạch lông mày bỗng chốc tức giận, nắm chặt tay định đánh vào đầu chàng trai: “Đmm, mày thử kêu một tiếng nữa xem?” Tên đầu đinh vàng cuối cùng cũng phản ứng lại, đen mặt lại bổ nhào về phía chàng trai.

“Rác rưởi.” Chàng trai nhếch miệng.

Bạc Tiệm sửa sang lại đồng phục xong, ở cách đó mười mấy mét, tận lực diễn tròn vai một người qua đường.

Quay người bỏ đi.

Hôm nay chính thức nhập học.

Lớp học cũng gần đủ rồi nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa tới, lớp ồn như ong vỡ tổ. Tuy mới là ngày đầu nhập học, mọi người vẫn chưa thân nhưng điều đó hoàn toàn không hề ảnh hưởng việc lớp loạn tùng phèo như nồi cháo heo.

“Này, tớ tên Vệ Hòa Bình.” Dãy thứ hai từ trên xuống, một bạn nam lớn giọng nói, người không cao, tóc không dài, hơi thích thể hiện, vô cùng sôi nổi nói: “Hòa Bình trong thế giới hòa bình, không phải đùa đâu, tớ tên là Vệ Hòa Bình thật, tên này là ông nội đặt cho tớ, ông là cựu chiến binh nên hi vọng tớ sau này có thể… Ôi trời!”

Vệ Hòa Bình nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đi vào liền vội vàng quay đầu, “Thầy tới rồi!”

Một người đàn ông trung niên đi vào lớp 11/2.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, mặc đồ giáo viên mà trường phát cho, có thể ba mươi mấy, cũng có thể bốn mươi mấy, hơi mập, đeo một chiếc kính gọng vuông còn chưa thịnh hành ở thế kỷ trước.

Lâm Phi vừa vào cửa đã nhìn thấy vị trí duy nhất còn trống ở hàng thứ hai từ dưới lên, tìm chiếc ghế rồi ngồi trên bục giảng, không nói lời nào.

Bên dưới đợi mãi mà vẫn không thấy thầy chủ nhiệm nói một chữ liền dần dần vô kỷ luật.

Vệ Hòa Bình ngoan ngoãn được hai phút đã không chịu nổi, ngoái đầu ra sau, nói thẳng: “Giang Hoài? Các cậu đang nói Giang Hoài? Giang Hoài là anh em của tớ đấy! Tớ với cậu ấy là bạn cấp hai, còn là bạn lớp 10…” Nhắc tới Giang Hoài, Vệ Hòa Bình quay đầu ra sau chỉ, “Bây giờ bọn tớ còn chung một lớp, tớ nhớ là cậu ấy ngồi hàng hai từ dưới lên gần cửa sau kia kìa…”

Vệ Hòa Bình hơi ngây người, cậu ta nhìn thấy chỗ ngồi của Giang Hoài trống không: “Ơ? Sao hôm nay Giang Hoài không đến vậy?”

Chuông vào lớp reo rồi.

Nhưng bên dưới vẫn còn nói chuyện rất sôi nổi.

Vệ Hòa Bình nói: “Tớ có linh cảm lớp ta sẽ trở nên rất mạnh!”

“Mạnh về mặt nào?”

Vệ Hòa Bình: “Mặt nào cũng mạnh! Học tập lớp ta có ba, đánh nhau cũng có ba, hai ba hợp bích, thiên hạ vô địch!”

“Vậy gọi là ba Tiệm với… ba Hoài?”

“Thôi đi, ba Tiệm của cậu được 750 điểm cũng chẳng cứu nổi cậu, Giang Hoài…” Lưu Sướng bàn trên quay đầu lại mỉa mai, “Người ba này thì thôi đi, nhân phẩm không ổn, nếu cậu nhận Giang Hoài làm ba thì cậu ta đánh cậu một trận thì thành ba đánh con trai, có lý nhỉ?”

Vệ Hòa Bình trừng mắt, đang định phản bác lại gì đó thì Hứa Văn Dương bàn sau lên tiếng: “Được rồi được rồi.” Cậu ta quay đầu lại nhìn rồi nói: “Hạng nhất khối đã bắt đầu học hành rồi, mấy cậu đừng ba hoa nữa được không?”

Lớp học loạn cào cào, chỉ duy nhất hạng nhất khối yên lặng ngồi cuối hàng đọc sách. Ngón tay dài gầy đặt trên trang sách, đúng là cảnh đẹp vui lòng người.

Đúng lúc này, Lâm Phi mãi chưa lên tiếng đột nhiên đứng dậy, vỗ bảng: “Yên lặng.”

Hứa Văn Dương ngẩng đầu.

Lâm Phi đứng trên bục giảng, mà ngoài cửa lại có một chàng trai mặc hoodie đen.

Chàng trai đứng nghiêng ngả, mí mắt cụp xuống, hình như còn chưa tỉnh ngủ. Cậu đứng ở đó không nhìn ai mà nhai kẹo cao su, chầm chậm thổi bong bóng.

Cũng khá đẹp trai, tóc đen mắt đen, đen tới mức khó mà lẫn được tạp chất. Cậu nuôi tóc dài, sau gáy buộc thành một chỏm.

Khóe miệng hơi bị thương, giống như vừa đóng vảy vậy.

Lớp học dần dần trở nên yên ắng.

Tin tức Giang Hoài được chia vào lớp 11/2 chắc không ai không biết nữa rồi. Có người chưa từng gặp Giang Hoài, nhưng học sinh nam duy nhất để tóc dài ở trường này chắc chỉ có một mình Giang Hoài.

Vì trường không cho phép.

Lâm Phi vỗ tay nói: “Rồi, bạn cuối cùng của lớp ta đến rồi… Mới nhập học nên các bạn còn chưa thân, đợi chút rồi mỗi bạn lên giới thiệu bản thân.”

Thầy quay đầu nhìn Giang Hoài: “Em đến muộn thì lên đầu tiên đi.”

Mọi người chăm chú nhìn.

“Ồ,” Bạn học sinh này gật đầu nhưng vẫn đứng ở cửa, giống như không định vào lớp vậy “Tớ tên Giang Hoài.” Bong bóng vỡ rồi, cậu liếm răng:”Chữ Giang có ba chấm thủy, chữ Hoài có ba chấm thủy.”

Bạc Tiệm ngước mắt lên, lại thờ ơ mà cúi xuống.

Lâm Phi gật đầu.

Sau đó, sau đó thì hết rồi.

Lâm Phi đợi một chút, không có ai nói gì.

Lâm Phi: “Còn có… gì nữa không?”

Giang Hoài: “Hết rồi.”

Lâm Phi: “Có thể nói về sở thích và trải nghiệm thú vị trong kỳ nghỉ hè.”

Giang Hoài: “Không có.”

“...”

Yên lặng mấy giây, Lâm Phi nói: “Được rồi, nhổ kẹo cao su trong miệng em ra, quay về chỗ ngồi yên đi.”

Giang Hoài gật đầu, nhưng khi cậu vừa nhấc chân thì đột nhiên Lâm Phi phát hiện ra một chuyện: “Cặp của em đâu?”

Giang Hoài dừng bước: “Quên đem rồi.”

Lâm Phi: “?”

Lớp học bỗng nhiên cười phá lên.

Lâm Phi nhìn Giang Hoài như nhìn điều kỳ lạ của thế giới: “Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học.”

Giang Hoài gật đầu: “Hôm nay nhập học, sáng nhiều chuyện quá nên quên đem rồi.”

Khiến người khác tín phục, logic hoàn hảo. Giả sử không suy xét một học sinh đến cặp sách cũng quên thì cậu bận cái gì đây.

Lâm Phi trừng mắt nhìn Giang Hoài: “Vậy sáng em bận gì?”

Giang Hoài đáp: “Năm giờ dậy, dậy sớm tập thể dục.” Cậu dừng lại một lát rồi bổ sung để chứng minh, “Em còn chưa kịp ăn sáng.”

“...”

Tiếng cười càng lớn hơn.

Trường này có thể có học sinh chưa nghe danh Giang Hoài nhưng mà giáo viên thì không thể không biết cậu.

Tất cả giáo viên trong trường đều từng nghe qua danh của em học sinh học dốt, lên lớp thì ngủ, tan học thì đánh nhau, lại đứng đầu cuộc bình chọn “Bạn muốn đánh chết học sinh nào nhất?” trong kỳ nghỉ hè này.

Lâm Phi đã tính trước rồi nhưng vẫn không ngờ ngày đầu nhập học mà bạn học sinh này đã quậy một trận. Nhưng thầy ấy vẫn khá bình tĩnh: “Được rồi, về chỗ ngồi yên, trưa nay về nhà lấy cặp.”

Giang Hoài gật đầu rồi quay về chỗ.

Giang Hoài ngồi ở hàng thứ hai từ cuối lên, Bạc Tiệm ngồi ở hàng cuối cùng.

Bàn trên vừa có người ngồi, Bạc Tiệm đã ngẩng lên.

Bàn trên lấy ra một quyển sách toán từ ngăn bàn ra, lại lấy đôi tai nghe từ trong túi ra.

Sau đó đeo tai nghe lên, nằm bò lên quyển sách toán, 8 giờ sáng, bắt đầu ngủ.