Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 107





Nửa tháng sau, khi Trần Hạo Minh đã luyện chế xong những thứ cần thiết thì hắn cũng quyết định xuất quan trước thời hạn.



Còn một tuần nữa là tới sinh nhật của Tuyết Nhan, hắn cũng muốn giải quyết cho xong chuyện của Xà Đường để còn yên tâm mà chúc mừng lão bà. Theo tính toán của hắn thì đến ngày kia là gia tộc Nhật Quang sẽ chính thức bước vào Tiên Nho quốc. Đây cũng là do Trần Thiên Đức cố ý nói với người kia rằng đến Tiên Nho quốc thì Trần tôn giả sẽ ít có khả năng đụng đến bọn hắn hơn, nếu đến Tiên Yêu hay Tiên Dung quốc thì Trần tôn giả sẽ lợi dụng quan hệ với hai thánh nhân để dễ dàng truy sát bọn họ.



Lời này nói ra thì Nhật Quang chưởng giáo cũng chỉ nghĩ là Trần Thiên Đức cho hắn thêm một hi vọng để rời đi chứ không nghi ngờ có mục đích mớm hắn vào bẫy, bởi vì hắn biết Triệu gia rời đi đã rơi vào một cái bẫy rồi, nhưng trong cái bẫy này vẫn còn đường sống cho hắn nên hắn tình nguyện chui vào mà thôi.



Không tự vào bẫy thì cũng chỉ có chết.



Nhưng đúng lúc Trần Hạo Minh xuất quan thì lại nhận được một bức tín thư do Nữ Oa nương nương gửi tới.



Bức tín thư được mở ra, trong đó không có chữ gì cả mà là những lời nói của Nữ Oa nương nương được dùng pháp thuật để lưu lại trong đó, tiếng nói mềm mại dịu dàng của nàng vang lên thấm qua não của Trần Hạo Minh mà khắc ghi lại:



- Trần tôn giả, mùng năm tháng này nhị Phật của Phật Đà quốc cho mời rất nhiều người đến để nghe giảng đạo. Chắc đạo hữu cũng biết là Phật Đà quốc không tham gia vào việc tranh tranh đoạt đoạt của chúng ta mà lại dùng phương pháp giảng đạo để cho mọi người cảm nhận được phật giáo của họ, tự nguyện mà đi theo. Những dịp thế này thì thánh nhân chúng ta cũng được mời và thường thì không ai vắng mặt.




- Chắc tôn giả cũng biết là nhị Phật luôn luôn đứng ngoài cuộc không tham gia vào giúp bên nào tranh đoạt cả, nguyện vọng của họ chỉ là phổ độ chúng sinh, giúp những người cùng khổ không còn khổ nữa, giúp những kẻ ác nhân không còn ác nữa, giúp những người vô cảm trở thành người biết làm việc thiện. Từ đạo của họ, bọn ta cũng thu được rất nhiều lợi ích. Vì thế thánh nhân chúng ta cũng luôn rất tôn trọng họ, cũng chỉ có họ mới có đủ tư cách để tụ tập đầy đủ chúng thánh tới nghe giảng đạo mà thôi.



- Lần này chắc chắn là Trần tôn giả cũng được mời, ta hi vọng đạo hữu không vắng mặt, thứ nhất là bày tỏ sự tôn trọng với nhị phật, thứ hai là để tránh hai người bọn họ có ấn tượng xấu về đạo hữu. Tuy nhị phật luôn luôn có quan điểm từ bi hỉ xả nhưng ấn tượng về một người thì chắc chắn phải có, nếu để họ có ấn tượng tốt về đạo hữu thì sau này có một số chuyện họ có thể giúp được cho đạo hữu, hoặc ít nhất là họ cũng không giúp cho Nguyên Thủy Thiên Tôn đối đầu với đạo hữu.



- Còn về việc cuối cùng, trước đây đạo hữu đã hứa với ta không tùy tiện động thủ với người khác và đạo hữu đã làm được. Nếu đạo hữu vẫn muốn dấu thân phận thì ta vẫn sẽ tuân thủ lời hứa lúc trước, giúp đạo hữu giữ bí mật. Mong đạo hữu yên tâm.



Lời nói đã chấm dứt từ lúc nào, nhưng Trần Hạo Minh vẫn chìm đắm trong suy tư.



Tình hình công việc lại xảy ra trục trặc rồi.



Lần này vốn tính sẽ đứng bên cạnh âm thầm quan sát hành động của Thủy Linh Vũ, tránh xảy ra sai lầm, dù sao thì khả năng tự quyết định xử lý tình huống của Thủy Linh Vũ thế nào thì hắn cũng chưa biết, vẫn phải giám sát xem sao đã. Cũng giống như hắn luôn đứng bên cạnh giám sát các thủ hạ của mình làm việc vậy.



Nhưng mà mùng năm lại đúng vào ngày kia, mà theo như lời của Nữ Oa nương nương thì không đi không được. Hắn vừa mới nhìn lại chỗ thư tín đưa tới thì đúng là có một bức thư mời hắn tới nghe giảng đạo. Bây giờ cách duy nhất đó là tin tưởng vào Thủy Linh Vũ mà thôi.



Nàng là một Huyền Tiên, dù cho tính tình nàng ôn nhu đến mấy thì cũng đã giết không ít người để được sinh tồn. Hơn nữa để có thể giúp cho người vô tội thì việc giết kẻ có tội là một chuyện chắc chắn phải làm. Hơn nữa theo tư tưởng của nàng thì có vẻ nàng căm ghét Ma môn đến tận xương tủy. Ra tay chắc chắn sẽ không lưu tình.



Trần Hạo Minh lo lắng là những tình huống bất ngờ phát sinh, như là đột nhiên xuất hiện cao thủ Ma môn, hoặc là thực lực của Xà Đường không như dự đoán lúc trước, khi ấy tuy vẫn đạt được mục đích là xóa bỏ Xà Đường ở Đông Tiên quốc nhưng không thể thực hiện kế hoạch trừ ma và hắt nước bẩn vào Tiên Nho quốc.



Trần Hạo Minh đích thân đi đến chỗ của Thủy Linh Vũ, hắn không khách khí mở cửa vào phòng nàng, ngồi xuống ghế và nở một nụ cười thật ấm áp, cất giọng ôn hòa nói:



- Tỷ tỷ nàng nửa tháng nay đã hồi phục thế nào rồi?



Có việc muốn người ta đi làm thì cũng phải hỏi thăm sức khỏe tình hình gia đình ra sao đã chứ, các sếp cũng hay nói chuyện với nhân viên như thế mà.



Thủy Linh Vũ tuy không thích cái hành động tự tiện và nụ cười ghê tởm kia chút nào nhưng lại khá hài lòng về cách xưng hô và thái độ nói chuyện của Trần Hạo Minh, nhưng nàng cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình gì mà lạnh nhạt nói:



- Nhờ,… Cũng đã khôi phục được chín phần thực lực rồi.




Nàng định nói là “nhờ ngươi”, nhưng mà nghĩ lại cái cách mà hắn giúp nàng nhanh chóng phục hồi thực lực thì đúng là không dám nhắc lại. Cả tháng nay Thủy Linh Vũ vẫn luôn lo lắng tên này sẽ tiếp tục đòi hỏi này nọ, nhưng mà lại có phần chờ mong, cái cảm giác thư sướng, bay bổng như lên tiên đó vẫn làm cho nàng hồi tưởng không thôi. Đừng hiểu lầm Thủy Linh Vũ nhé, nàng tưởng nhớ cái cảm giác hỗn nguyên lực thấm nhuần vào thân thể chứ không phải mấy chuyện ba lăng nhăng kia đâu.



Thấy cô nàng kia tự dưng thất thần, Trần Hạo Minh cảm thấy kỳ quái, hắn tiếp tục lên tiếng đánh thức nàng:



- Này, tỷ tỷ nàng dù có thích ta cũng không cần phải cảm động đến mức thất thần khi được ta hỏi thăm chứ, nàng chỉ cần nói ra thì lúc nào ta cũng sẵn sàng trở thành nơi che mưa chắn gió cho nàng, tất cả đều miễn phí, chỉ cần một câu nói nàng thích ta là được rồi.



Trần Hạo Minh nói như thể thích hắn là diễm phúc vậy, lời nói ra mà Thủy Linh Vũ coi như chưa từng nghe thấy, hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.



- Này, nàng không nói gì là công nhận nàng thích ta rồi đó.



- Ngươi…, ngươi không nói chuyện nghiêm túc được sao?



- Từ nãy đến giờ ta nói toàn chuyện nghiêm túc mà. - Trần Hạo Minh trợn tròn mắt giống như vừa mới bị nói oan vậy.



- Nói đi, rốt cuộc đến đây muốn ta làm việc gì? - Không thèm tranh luận tào lao với tên này nữa, Thủy Linh Vũ quyết định đi vào vấn đề chính. Nãy giờ chẳng qua nể mặt hắn gọi nàng là tỷ tỷ nên chưa chấp nhặt hắn mà thôi.



Trần Hạo Minh cũng thôi không đùa nữa, thái độ có thay đổi nhỏ nhưng vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện, nhấc tay lấy tách trà nhấp một cái, Trần Hạo Minh lên tiếng:



- Muốn nàng đi giết mấy tên Ma môn mà thôi.



Lời nói ra làm Thủy Linh Vũ thay đổi hẳn thái độ, đối với Ma môn không biết vì lý do gì mà nàng luôn luôn có ác cảm rất sâu nặng, chỉ cần thấy khí tức của chúng là đã muốn diệt sạch rồi.



- Bọn chúng ở đâu?



- Ngày kia là chúng tiến vào biên giới Tiên Nho quốc, lần này không phải là thế lực nhỏ giống lần trước mà là Xà Đường của Ma môn, nàng cũng không phải hành động một mình mà là phối hợp với cao thủ của ba chưởng giáo phái ra. Nhẽ ra lần này ta cũng đi theo nàng để lược trận nhưng đúng ngày đó thì nhị Phật của Phật Đà quốc lại cho mời ta tới nghe giảng đạo, không thể không đi. Vì vậy trước khi nàng hành động ta muốn căn dặn nàng một số việc.



Thủy Linh Vũ gật gật đầu, lần này nàng rất ngoan ngoãn ngồi im lặng nghe hắn nói.




- Ta không biết nàng có thù oán gì với Ma môn mà có vẻ căm hận bọn chúng, nhưng lần này ta muốn nàng ra tay không phải là tàn nhẫn cho bõ tức mà là lưu loát, nhanh chóng diệt sạch rồi rút quân. Ra tay chỉ cần nhanh và đủ lực để giết người là được, sau đó thì nàng không được chần chừ mà phải mang người trở về Đông Tiên quốc, những việc sau đó ta sẽ xử lý. Bởi vì nếu nàng ra tay quá lâu trên Tiên Nho quốc, rất có thể dẫn dụ cao thủ của Tiên Nho quốc ra ứng phó, tình huống sẽ bất lợi.



- Tiên Nho quốc? Nếu bọn họ xuất hiện thì sẽ cùng phối hợp với chúng ta tiêu diệt Ma môn, chẳng phải là càng dễ dàng hay sao?



Trần Hạo Minh lắc đầu:



- Có thể là thế, nhưng sau đó chuyện Ma môn là gia tộc của Nhật Quang chưởng giáo sẽ bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ Đông Tiên quốc như thế nào? Ai mà biết được các chưởng giáo khác có phải thuộc về Ma môn hay không. Tình hình của Đông Tiên quốc chưa đủ ổn định để gánh chịu chuyện này đâu. Hơn nữa ta cũng muốn qua chuyện này cho Tiên Nho quốc món quà nho nhỏ để họ trả giá cho mấy lần chọc vào ta.



Thủy Linh Vũ nghe xong thì không nói gì nữa, nàng đã hiểu những lời hắn nói, việc ra tay thế nào đối với nàng không quan trọng bằng việc được diệt trừ Ma môn.



Trần Hạo Minh nói xong chuyện này rồi thì lại biến đổi sắc mặt, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt đã thay vào bằng một nụ cười đáng khinh không chịu được làm Thủy Linh Vũ bắt đầu hoảng hốt, sắc mặt tự dưng hồng lên như quả táo chín.



- Hề hề, xong việc công rồi có phải chúng ta phải giải quyết việc tư không, mấy hôm nay ta thấy thật là trống trải, nàng phải bù đắp cho ta đó. - Những lời mập mờ thế này làm cho Thủy Linh Vũ càng thêm xấu hổ, sắc đỏ đã lan từ trên má xuống dưới cái cổ nhỏ. Đôi mắt nàng bắt đầu long lanh ngước lên nhìn Trần Hạo Minh như cầu khẩn. Cái mũi xinh xinh cũng đã nhăn lại như ủy khuất vô cùng vậy.



Nhưng mà tên khốn kia lại càng thấy dáng vẻ đó đáng yêu vô cùng, càng quyết tâm có tiện nghi chiếm được thì phải chiếm. Hắn mặc kệ nàng đang như con thỏ nhỏ lùi lại mà tiến lên ôm lấy eo nàng kéo sát lại, đôi môi đã kề lên môi nàng mà ngấu nghiến. Thủy Linh Vũ cố gắng phản kháng yếu ớt nhưng mà cũng nhanh chóng chịu khuất phục khi cái cảm giác lâng lâng mấy lần trước lại đến với nàng. Luồng khí tức ấy, lúc mát mẻ, lúc ấm áp, cứ thế từ đầu lưỡi di chuyển khắp thân thể nàng, làm cho nó trở nên mềm nhũn vô lực nằm trong lồng ngực rộng lớn kia.



Đến khi Trần Hạo Minh buông ra thì cảm giác đó vẫn còn dư âm lại trong cơ thể nàng, cái cảm giác khoái hoạt thoải mái này càng làm nàng trở nên xấu hổ. Cái tên khốn này lại đi kết hợp cái việc tăng cường thực lực với cái việc đáng xấu hổ thế này, làm nàng có muốn chửi cũng không có đường mà chửi. Cũng may là nàng còn giống tiểu cô nương ở chỗ chưa nếm mùi vị của song tu, nếu không thì không biết nàng sẽ nghĩ gì nữa.



- Thế nào? Ta nghĩ sau lần này thì đến ngày mai là thực lực của nàng sẽ khôi phục hoàn toàn. Đây coi như là một món quà nhỏ ta tặng nàng đi. À, còn đây là ba viên Phục Thần Đan thượng phẩm, có thể giúp một Huyền Tiên trung giai như nàng khôi phục thực lực trong nháy mắt, nhưng mà sử dụng một viên xong thì phải hai tháng sau mới có thể dùng tiếp, nếu không thì không có tác dụng. Nàng cầm theo nó thì có thể tránh được những trường hợp bất trắc xảy ra.



Nói xong Trần Hạo Minh lại ghé sát hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi mới tung tảy chạy đi mất, để lại cô nàng kia với sắc mặt đỏ hồng và một đôi mắt si ngốc không nói nên lời.