Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 44: Cẩu nam nữ trời sinh một cặp



Trần Đông Thụy dùng mấy cái lời lẽ đê tiện cố ý uy hiếp hắn thì hắn cũng không nói làm gì, nhưng Sở Vân lại dùng cái bộ dạng đó phối hợp với Trần Đông Thụy.

“Im hết đi!” Hoắc Mạc Sâm tiện ta cầm một chai bia lên hung hăng ném xuống đất, hắn không muốn nghe hai người này đong đưa với nhau nữa.

Quả nhiên cẩu nam nữ thì thường đi một cặp!

“Uy hiếp tao sao? Tao đây thật muốn xem xem người đã chết rồi thì truyền tin tức ra ngoài kiểu gì!” Hoắc Mạc Sâm nhẹ nhàng chuyển động trái cổ của mình, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh.

“Sở Vân trước kia thích mày bởi điểm nào? Gương mặt này của mày, hay là…” Hoắc Mạc Sâm câu lên một nụ cười lạnh tà ác.

Advertisement

Hãn khua khua tay vài cái liền có thủ hạ bên dưới ném đến một chiếc dao nhỏ.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Hoắc Mạc Sâm cầm dao, từ mặt của Trần Đông Thụy đến nửa thân dưới của gã ta…

Dao sắc bán dán chặt vào thịt khiến cho Trần Đông Thụy sợ tới cực điểm, cả người rung lắc kịch liệt giống như cá lóc.

“Đâm rồi!”

Hoắc Mạc Sâm trước tiên vạch một đường lên mặt Trần Đông Thụy, sau đó dùng dao từng nét từng nét khắc xuống.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Ding ding ding.

Đúng lúc này điện thoại di động của Hoắc Mạc Sâm vang lên.

Khoái cảm đang được trả thù bỗng nhiên bị gián đoạn, mặt lạnh của Hoắc Mạc Sâm tương đối mất hứng.

Giọng nói hết sức lo lắng của đầu dây bên kia vang lên, “Hoắc tổng, mau về đi, Hoắc lão gia đột nhiên qua đời rồi.”

Qua đời?

Hoắc Mạc Sâm nghe thấy hai chữ này ngay lập tức chết lặng, có điều chỉ một giây sau hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Chuyện từ khi nào?” Hoác Mạc Sâm lạnh lùng bình tĩnh hỏi lại.

“Mới, mới vừa nãy.” Đầu bên kia điện thoại lắp bắp nói, giống như đang bi thương đau khổ đến cực hạn.



Môi mỏng Hoắc Mạc Sâm mím thật chặt, không trả lời lại.

“Hoắc tổng, ngài mau trở về đi, là con trai của Hoắc lão gia thì phải là người đầu tiên đến phát tang.”

“Ừ.” Nhìn xéo sang Trần Đông Thụy một cái, Hoắc Mạc Sâm gật đầu.

Cúp điện thoại xong, chân phải của Hoắc Mạc Sâm vươn ra sau một chút, ngồi nửa xổm trước mặt Trần Đông Thụy.

Còn chưa chờ Hoắc Mạc Sâm nói, Trần Đông Thụy đã chủ động bắt đầu khiêu khích, “Sao vậy? Hoắc Mạc Sâm? Có phải là trong nhà gặp chuyện gì rồi đúng không! Mày bây giờ không quản nổi chuyện nhà mình đâu.”

Trong ánh mắt Hoắc Mạc Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, “Hôm nay coi như mày gặp may, có điều sau này nếu hai người chúng mày nhìn thấy tao tốt nhất là nên đi đường vòng đi!”

“Có bản lĩnh thì mày cứ giết chết tao đi!”

Rõ ràng là sợ muốn chết nhưng Trần Đông Thụy vẫn già mồm cãi cố.

Hoắc Mạc Sâm nghĩ có chút buồn cười, “Trần Đông Thụy, hai người chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Nếu như tao muốn giết mày thì việc đó không phải là dễ như trở bàn tay sao?”

“Hơn nữa để mày chết luôn thì thật dễ dàng cho mày quá, mục đích của tao là khiến mày sống không bằng chết.” Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng mà nói.

“Hoắc Mạc Sâm, chuyện còn chưa kết thúc đâu, để xem xem tao và mày ai mới là người có thể cười tới cuối cùng!” Cái dáng vẻ tham sống sợ chết hiện giờ của Trần Đông Thụy không ngờ lại dám trực tiếp khiêu khích móc máy Hoắc Mạc Sâm.

“Được thôi, để tao xem xem hai người chúng ta ai sẽ là người cười đến cuối cùng.”

Sau khi nói xong, Hoắc Mạc Sâm chậm rãi đứng lên, phủi chút bụi bặm vương trên ống quần tây, bước chân thật dài đi từ trong phòng ra.

Bóng người của Hoắc Mạc Sâm từ từ trở nên không rõ, Trần Đông Thụy lúc này mới xụi lơ, cố gắng hít từng ngụm hơi thở.

“Hừ”

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là cậu em của gã đi rồi. May sao vẫn còn.

Hiện giờ Hoắc Mạc Sâm đi rồi, đã đến lúc vày chết Sở Vân!

Sở Vân lúc này cũng dùng một sức lực mạnh mẽ cố gắng đứng dậy, trạng thái cơ thể cô tốt hơn Trần Đông Thụy một chút.

Dù gì cô cũng không bị Hoắc Mạc Sâm đánh tơi bời.

Sở Vân thử đứng lên, nhưng gã Trần Đông Thụy với ý chí cực mạnh đã đứng lên trước cô một bước.

Sau đó Trần Đông Thụy cứ giống như ác ma tiến gần đến cô.

“Sở Vân, chuyện suốt từ nãy giờ mày đều nhìn thấy rồi chứ, Những lời Hoắc Mạc Sâm nói đó mày chắc đã nghe thấy rồi đúng không?”