Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 214: Tam gia



Lục Hàn và Lục Dịch Trần nhìn trên nhìn dưới, chỉ không nhìn Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn đang ngồi ở phía đối diện.

- Thật ra, ở trong lòng khai anh em nhà này đang muốn chửi thề. Tần Nguyễn còn muốn tiếp tục giải thích thì Hoắc Xuyên đã đi từ phòng bếp ra cùng với người hầu.

Hoắc Vân Tiêu buông Tần Nguyễn, để cô ngồi thẳng bên cạnh anh.
Anh em nhà họ Lục và anh hai đều đang ở đây, cô không biết nên giải thích với Hoắc Vân Tiêu thế nào nữa.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô xích lại gần bên tai đối phương và nói khẽ: “Thật ra chỉ là chuyện tiện tay thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em, anh cứ yên tâm đi”
Nhưng ngay lúc này, Tần Nguyễn, một người có xuất thân không sinh được với các gia tộc lớn và các thể gia xuất hiện, và phá vỡ ranh giới cuối cùng của Hoắc Tam gia.

Cô sẽ là kẻ thù không đội trời chung của tất cả các quý cô thượng lưu ở thủ đô. Hoắc Vân Tiêu rất hài lòng với thái độ tức thời của hai anh em nhà họ Lục.
Đồ ăn của nhà họ Hoắc rất tinh tế và ngon miệng, nhưng dưới mấy cặp mắt nhìn chăm chú vào mình, Tần Nguyễn ăn lại chẳng thấy vị gì cả.

Cuối cùng cũng lấp đầy dạ dày, cô nghênh đón ánh mắt tìm tòi của người đàn ông ngồi bên cạnh Lục Dịch Trần.
Lục Dịch Trần nhẹ nhàng gật đầu.

Cả hai không quá quen nhau, cũng không có nhiều lời để hàn huyên.
Cô hoàn toàn hiểu ra, Tam gia biết cô đã làm gì vào ban đêm.

Nhưng những chuyện đó rất dễ dàng đối với cô, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể của cô.
Cô cách anh thật gần, giọng nói lại rất êm tai, luồng khí nóng mà cô thở ra phả vào tai của Tam gia khiến anh cảm thấy tê dại.

“Em chắc chứ?” Vẻ mặt của Hoắc Tam là vẻ ngẫm nghĩ nhưng rõ ràng là không tin.
Tần Nguyễn cầm khăn ăn lau khóe miệng, cô hơi nhíu mày: “Anh có chuyện gì sao?”

Hai mắt của Lục Hàn sáng lên, thế này là Tần Nguyễn chủ động bắt chuyện với anh ta. Lục Hàn lập tức gật đầu. Có trời mới biết anh ta nhịn biết bao nhiêu lời muốn nói ở trong bụng.
Anh giữ lấy cằm của Tần Nguyễn và chuyển dời tầm mắt của cô khỏi hai anh em nhà kia.

“Nguyễn Nguyễn, bây giờ em đang là phụ nữ có thai, không được mang sức khỏe của mình ra đùa giỡn.”
Nhưng cô không chắc có phải đối phương đã biết cô làm cái gì rồi hay không.

Cô lẩm bẩm: “Em cũng có làm gì đâu”
“Đàn anh Lục”

“Đàn em”
Khá lắm!

Tam gia lạnh lùng cao quý, bạc tình bạc nghĩa không gần nữ sắc trong truyền thuyếtc, vậy mà cũng có thể dịu dàng như vậy.
Anh không tin Tần Nguyên làm điều này mà không phải trả bất kỳ cái giá nào.

Tần Nguyễn biết ý của anh.
Tam gia mỉm cười xoa nhẹ cái cằm của Tần Nguyễn, động tác vừa mập mờ vừa khiêu khích: “Anh còn không hiểu rõ cơ thể của mình ư? Cô bé, em đừng mong lừa dối qua loa với anh.”

Hô hấp của Tần Nguyễn thoáng ngừng lại.
Tam gia nhấn mạnh vào câu nói này, khí chất của kẻ bề trên được che giấu dưới vẻ ngoài ôn hòa nhiều năm đang dần tỏa ra.

Những gì Tần Nguyễn làm giúp cơ thể anh giống như người bình thường, không còn cảm giác yếu ớt và đau đớn nữa.
Tần Nguyễn cong môi cười.

Tầm mắt của cô chuyển sang Lục Dịch Trần đang ngồi khá thản nhiên.
Lục Dịch Trần biết hôm nay anh ta đến đây là để làm gì.

Thấy Tần Nguyễn chủ động chào hỏi mình, anh ta ngồi thẳng dậy: “Đàn em, đây là anh cả của tôi, Lục Hàn, Cục trưởng Tổng cục điều tra hình sự”

Lục Hàn nhẹ gật đầu: “Tam thiếu phu nhân”