Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 212: Tam gia giận dữ, làm cho người ta phải rùng mình



Khi nãy Tần Nguyễn tắm xong không có quần áo để thay.

Cô mở tủ ở trong phòng ra để tìm quần áo và thấy mấy chiếc tủ đựng đầy 1quần áo, tất cả đều là kiểu dáng rộng rãi và thoải mái. Khách đang ở đây, lại còn đặc biệt đến tìm cô, nếu bỏ mặc người ta thì không được hay cho lắm.

“Gọi người mang đồ ăn qua đây đi”
Tần Nguyễn nheo mắt, nhưng mặt lại mỉm cười: “Em không đói lắm, một lát nữa hằng ăn”

Cho dù cô có đói cũng không thể rời đi vào lúc này được.
Tên chó chết Lục Dịch Trần kia, vậy mà lại nói em gái của anh ta đánh nhau theo kiểu liều mạng, giống như một con chó hoang. Anh ta còn nói em gái mình đánh nhau chẳng biết điểm dừng, giết địch một nghìn nhưng cũng tự hại tám trăm, đúng là quá ngu.

Thái độ của Tần Muội có vấn đề, Tần Nguyễn không muốn chú ý đến cũng khó. Đôi mắt anh ta đỏ hoe, khuôn mặt điển trai đầy sự tức giận, quai hàm thì căng cứng.
Ánh mắt của Tần Nguyễn quét qua Lục Dịch Trần và một người đàn ông toàn thân toát ra sự chính trực, trong gương mặt hơi giống với Lục Dịch Trần đang ngồi ở phía đối diện.

Chẳng lẽ chuyện Lục Dịch Trần đến tìm cô đã làm cho Tam gia không vui?
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Nguyễn thấy Hoắc Vân Tiêu tức giận.

Lần đầu tiên là khi đối phương đến đón cô ở khu biệt thự của Tiêu Vân Sâm, lúc đó mặt anh trầm xuống và có chút không vui.
Tần Nguyễn đi tới và đối mặt với đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy của Tam gia.

Đôi mắt của anh sâu thẳm như một cái giếng cổ, như muốn nuốt chửng tâm hồn người ta. Lúc đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn giống như có thể hút cô vào bên trong. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Tần Nguyên phát hiện trong ánh mắt dịu dàng ấy có một tầng bằng vụn, là một hồ băng sâu không thấy đáy.
Câu này là do Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trong phòng khách lên tiếng ra lệnh.

Anh vừa dứt lời, Hoắc Xuyên đứng ở phía sau liền nhấc chân đi về phía phòng ăn.
Suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu Tần Nguyễn là Hoắc Tam gia đang tức giận.

Anh ngồi ở đó với dáng vẻ tao nhã, giống như một vị vương giá trời sinh, ánh mắt bễ nghễ, thành thạo và điêu luyện.
Nhưng nếu so với lần này thì nó chẳng là gì cả.

Lần này, cơn giận dữ của Hoắc Tam gia phải nói là càng làm cho người ta rùng mình hơn.
Anh ta ngồi đó với vẻ mặt buồn chán và tẻ nhạt. Nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng của Tần Nguyễn một cái là hai mắt sá0ng bừng lên ngay.

Tần Muội đứng bật dậy, chạy tới trước mặt Tần Nguyên.
Tên chết tiệt này, dáng dấp cũng không đến nỗi nào mà nói chuyện khó nghe thế cơ chứ.

Ngày mới vừa rồi, Lục Dịch Trần nói về chuyện lần đầu tiên anh ta gặp Tần Nguyễn như thế nào.
Nhìn thì thờ ơ đấy, nhưng thực tế anh không còn che giấu khí thế của mình mà giải phóng nó ra, khiến cho người ta có cảm giác áp bách và sợ hãi.

Trong lòng Tần Nguyễn hơi nghi hoặc, không biết anh bị làm sao.
Đến ngay cả tủ giày cũng chứa đầy những đôi giày bệt đủ kiểu dáng, n2hững đôi giày lười thanh lịch, giày thể thao thoải mái, và những đôi ủng ngắn thời thượng.

Có thể nói là quần áo giày dép cầ7n cái gì cũng có, một năm bốn mùa chuẩn bị đầy đủ cả.
Đúng là Hoắc Vân Tiêu đang tức giận thật, nhưng lại không giống như suy nghĩ của Tần Nguyễn.

Chuyện Lục Hàn và Lục Dịch Trần đến thăm ngày hôm nay đã làm anh rất bất ngờ.

Buổi sáng nay, sau khi ăn sáng xong, Hoắc Xuyên nhận được tin từ anh hai Hoắc Dịch Dung, nói là hôm nay có thể Lục Hàn sẽ đến nhà xin gặp cô bé nhà anh.