Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 208: Khí tím mang đến điềm lành bị cắn nuốt, nguyễn nguyễn nổi giận



Cũng như những gì cô đã đoán, nếu không tìm thấy vong hồn của những nạn nhân trong mấy vụ án mạng này thì chắc đã lành ít kdữ nhiều rồi.

Tần Nguyễn trả lời Vệ Tây Thi: [Đúng là có chút hứng thú.]

Cô không đề cập đến chuyện vong chồn của người tài xế đang ở chỗ của mình, chỉ nói rằng mình có hứng thú với vụ án mạng. Đừng có xem thường ác quỷ trăm năm, có vài con quỷ oán sau khi chết lang thang ở trong nhân thế, đi theo những con đường tu luyện bàng môn tà đạo có thực lực sánh ngang với ác quỷ nghìn năm đấy.]

Vệ Tây Thi biết thực lực của Tần Nguyễn không tầm thường, cũng biết mấy lần cô đều ra tay trước mặt người quen của mình.

So với ban đầu mang tâm lý hoài nghi, hiện giờ Vệ Tây Thi đã cảm thấy tin tưởng thực lực của Tần Nguyễn hơn một chút.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Không hẳn thế, ý của tôi là em đừng hành động một mình, nhỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp.]

Câu này còn được tính là nói tiếng người.

Những ngón tay xinh xắn của Tần Nguyễn gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Đương nhiên, cũng chỉ hơn một chút mà thôi, dù sao không được tận mắt nhìn thấy, Vệ Tây Thi vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn được.

Lần này khác với những lần trước, trí thông minh của con quỷ giấu mặt này online, nó quá giảo hoạt.

Tần Nguyễn: [Chẳng lẽ cứ bỏ mặc như vậy để nó tiếp tục hại những người khác?]
Thời gian chậm rãi trôi qua.

1 giờ khuya, hai mí mắt của Tần Nguyễn bắt đầu đánh nhau.

Cô buồn ngủ quá.
Cô vừa định gửi tin nhắn thì Vệ Tây Thi đã nhắn lại.

Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Nghe nói mấy hôm trước em nhận vụ của ảnh để Tiêu, sau đó có chia cho thầy trò họ Kiều khá nhiều phí vất vả hả?]

Đối phương cũng không cần Tần Nguyễn trả lời, tin nhắn thứ hai đã hiện lên.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Làm sao có chuyện tốt như vậy mà lại thiểu tối được, nhỡ đầu lần này em thật sự đi đời thì tôi biết đi đâu để tìm được một con dê béo sáng lấp lánh như em đây!]

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong phần nhận tin nhắn chuẩn bị gửi đi của mình.

[Cảm ơn đã quan tâm. (Biểu tượng ôm quyền)]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tôi đã hỏi lão lừa trọc Tuệ Thành rồi, vụ án lần này không đơn giản.

Tần Nguyễn: [Sao lại không đơn giản?]

Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Có thể che giấu sát khí và âm khí của bản thân, lại còn có thể cắn nuốt vong hồn người chết mà không để lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường, ít nhất cũng phải là ác quỷ trên trăm năm.
Cô đã gặp Đường Văn Bân vaà hai thầy trò họ Kiều.

Nhưng cô không biết nhiều về Thanh Thành Vệ Tây Thi, người này nửa chính nửa tà, độc mồm độc miệng, có chút xấu xa.

sự tin tưởng của Tần Nguyễn đối với cô ta cơ bản là bằng không.
Sau đó Tần Nguyễn khóa màn hình điện thoại, ném ở bên cạnh gối và chẳng thèm nhìn tiếp.

“Đinh”

“Đinh đinh”
trường, vào thời gian này cô đã đi ngủ từ đời tám hoánh nào rồi.

Hôm nay thức khuya như vậy quả thực không dễ chút nào.

Không thể đợi thêm được nữa, Tần Nguyễn ngồi dậy xuống giường.
Cô bước chân trần trên tấm thảm mềm mại của căn phòng.

Cánh cửa phòng ngủ phụ được nhẹ nhàng mở ra.

Tần Nguyễn bước vào phòng ngủ chính của Hoắc Vân Tiêu, đôi mắt trầm tĩnh nhìn người đang nằm ở trên giường.

Cô từ từ lại gần, bước chân của cô rất nhẹ, nhưng tốc độ không quá chậm.