Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 205: Nguyễn nguyễn nằm dưới cánh chim của tam gia



Lục Hàn nghe vậy thì im lặng.

Một lúc sau, không biết anh ta nhớ tới cái gì mà đột nhiên nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn Nhị gia”

1Sau khi cảm ơn, Lục Hàn trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi Hoắc Khương rời đi, Hoắc Dịch Dung hoạt động cổ vài cái để làm dịu đi mệt mỏi trong ngày.

Anh ta nhấc chân đi vào phòng ngủ, vừa đi tay vừa ấn phần gáy.

Tổng cục điều tra hình sự.
Vong hồn của người tài xế vẫn lơ lửng ở đó, vị trí không thay đổi nhiều so với lúc trước khi cô rời đi.

Tần Nguyễn lên tiếng hỏi: “Thế nào? Chú nhớ ra chưa?”

Khuôn mặt của người tài xế đã trở lại bình thường, và ngay cả vết thương trên ngực cũng đã khôi phục hoàn hảo.
Lục Hàn nhớ tới chuyện trước đó điều tra tin tức của Tần Nguyễn thì biết được em trai mình đang học cùng trường với cô.

Tam gia đã không thích bị người khác quấy rầy, vậy nếu anh ta mang theo em trai đến thăm nhà để kết bạn với Tần Nguyễn, thì có phải sẽ dễ dàng hiểu rõ được tình tiết của vụ án hay không.

Lục đại thiểu phải bật like cho sự cơ trí của mình, đáng tiếc là anh ta quên mất một việc.
Hoắc Dịch Dung ngước mắt nhìn Hoắc Khương đang đứng trước mặt, nét hung ác nham hiểm trong mắt anh ta biến mất, vẻ mặt cũng dịu đi nhiều.

“Những kỹ thuật viên an ninh trực đêm nay đều được thưởng như thường lệ, đi xuống đi.”

“Vâng, thưa Nhị gia”
Cậu em trai Lục Dịch Trần của anh ta là đối tượng bị dính tin đồn với Tần Nguyễn ở Học viện Thịnh Thế, và cả mối quan hệ hiện tại giữa Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn nữa.

Lục Hàn đưa em trai đến tìm Tần Nguyễn, anh ta xác định không phải đang chế tạo cảm giác nguy cơ cho Tam gia đấy chứ?

Tần Nguyễn sấy tóc trong phòng tắm, thay quần áo ở nhà rồi bước ra ngoài. Cô nhặt mặt dây chuyền rẻ tiền ở trên bàn lên, sau đó nhẹ nhàng bước ra ban công ngoài trời.
Người em ba này của anh ta nhìn thì có vẻ có tấm lòng rộng mở đấy, nhưng thực chất lại khá bảo vệ mọi thứ thuộc về mình.

Nói thô thì là lòng tham chiếm hữu khá mạnh.

Hiện giờ Tần Nguyễn đã nằm dưới cánh chim của em ba, sao có thể bị người khác nhớ thương chứ.
Ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt không còn chút sắc máu, trông ông ta chẳng khác nào người bình thường.

Ánh sáng đỏ trong mắt ông ta biến mất, vẻ mặt u ám: “Đêm ấy tôi chở một nữ hành khách, cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, dáng người cao ráo và rất xinh đẹp, khuôn mặt cô ta đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác không chân thực. Cô ta đẹp lắm, còn đẹp hơn cả mấy ảnh hậu hay tiểu hoa đán đang nổi tiếng cơ”

Tần Nguyễn nghe vậy thì kinh ngạc, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.

Người tài xế liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần rằng nữ hành khách đó rất xinh đẹp, điều ấy cho thấy đối phương thực sự là một cô gái cực kỳ đẹp.

Chỉ là, đã đến lúc này rồi mà ông ta vẫn không quên ngắm người đẹp, có phải là hơi không đúng lúc không.

Tài xế nhìn thấy vẻ mặt của Tần Nguyễn, ông ta cũng cảm thấy liên tục nói một người phụ nữ rất đẹp hình như không hay lắm.

Ông ta kể tiếp: “Lúc đó tôi thấy cô ta là một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài không an toàn, nghĩ chở cô ta đi nốt cuốc này xong là về nhà, ai ngờ lại xảy ra chuyện. Đợi đến lúc tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn thì đã quá muộn”