Hoa Viên Phương Bắc

Chương 73: 73




Sáng hôm sau ta vừa mở mắt thì đã tới giờ đến y quán, hôm qua về muộn nên thức dậy cũng trễ hơn bình thường, còn bỏ luôn việc dò bài vào mỗi buổi sớm.
Nhanh chóng rửa mặt, đi tắm và thay y phục, sau đó ngồi cho Cẩn Y chải tóc, ta cầm theo một vài cuốn sách lát nữa rảnh rỗi đọc.

Chuẩn bị xong hết thì ta ra ngoài, để Cẩn Y ở lại dọn dẹp tiểu viện cùng Cận An.
Vừa tới nơi xe ngựa chờ, ta đã trông thấy Thanh Tề đang được sư phụ mắng cho, chuyện trốn đi hôm qua đúng là không giấu nổi người, có vẻ hôm nay sư phụ không khó chịu mấy nên chỉ dặn dò lần sau đi chơi về sớm hơn.

Ta và Thanh Tề tất nhiên cùng cúi đầu vâng lời.
Khi lên xe, Thanh Tề lại tiếp tục gục ra ngủ, ta tựa lưng một hồi cũng ngủ theo luôn, đến y quán rồi phu xe phải gõ cửa gọi chúng ta dậy.
"Đi chơi đêm quả là không nên mà!"
Ta bước xuống đi thăm bệnh với sư phụ trước, Thanh Tiêm thì sang gian khác xem bệnh nhân, còn Thanh Tề tới chỗ sư phụ nhận thêm đơn thuốc.
Một guồng quay đầu tuần lại bắt đầu!
Hết nửa buổi sáng, sư phụ nhắc ta tới gọi Thanh Tề mang thuốc lên đúng giờ, ta bèn đi tìm nàng.
"Nhị tỷ, sư phụ bảo mang thuốc ạ!"
"Chờ ta một chút, cái này, cái này được rồi, bưng lên giúp ta với!"
"Muội mang đi đây!"

Thanh Tề bận rộn xoay tới xoay lui, vừa canh mấy cái siêu vừa bốc thuốc, còn dở dang cắt mấy lát sâm bồi bổ cho một bệnh nhân khác.

Mọi người ai cũng có việc riêng, nhà nấu thuốc chỉ có ít người nên số việc cần làm nhiều như núi, tổng cộng thêm ta là sáu người.

Bốn người còn lại là một đại thẩm lo việc bếp núc cho bệnh nhân, một sư huynh và hai sư tỷ đều là đồ đệ của sư phụ.
Ta bưng thuốc xong thì giúp Thanh Tề mang mấy mâm thuốc vừa rửa sạch đi phơi nắng, sẵn tiện đi tưới cho cây trong vườn.

Khi quay về thì lại thu chén thuốc và rửa kèm theo mấy cái siêu, rồi từ chỗ sư phụ mang đơn thuốc mới đến cho Thanh Tề.

Buổi trưa khi Thanh Tề kiểm kho lại phát hiện thiếu mấy vị thuốc thường dùng, liền nhờ ta đi mua hộ.
Ta lên xe, giữ chặt tấm giấy viết tên các loại thuốc, đi hơn một canh giờ mới tới nơi, vào trong còn phải xếp hàng đợi trong hàng người dài đằng đẵng.

Mãi mới tới lượt mình, may mà những gì Thanh Tề viết trong giấy đều có đủ, vì ban nãy ta nghe mấy người phía trước ta chán nản vì được báo là một số loại thuốc bọn họ muốn không còn nữa.
Chuyến mua hàng thuận lợi hoàn thành, ta lại trở về y quán, kiểm kê số thuốc rồi đưa cho Thanh Tề, vừa hay cũng có mấy loại cần dùng ngay lập tức.
Ta giúp nàng một tay, cho thuốc vào siêu và ngồi canh lửa, sau đó thì đổi cho Thanh Tề, đi mang bữa trưa đến cho bệnh nhân đang chữa trị trong y quán.
Hôm nay đại thẩm nấu cháo với bí đỏ, còn rất cẩn thận băm nhuyễn thịt ra cho người già và trẻ nhỏ dễ ăn hơn, từ một nồi lớn múc ra từng bát chỉ phút chốc cạn tới đáy, ai ai cũng khen ngon.
Bệnh nhân ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc mới uống thuốc, và vào thời điểm này người trong y quán mới ăn trưa, bữa trưa này được Viễn Huân phủ chuẩn bị.
Thanh Tề nói do nhà bếp của y quán nhỏ quá, phải chừa chỗ nấu thuốc, hơn nữa đồ ăn đem từ phủ đến sẽ không còn nóng, nên một đại thẩm thường đến giúp đỡ đã chịu trách nhiệm nấu ăn tại đây luôn, dĩ nhiên là cũng được hỗ trợ một khoản ngân lượng không ít hằng tháng.
Sư phụ lúc đó rất muốn xây thêm nhưng không còn nơi nào đủ rộng, ban đầu người còn định phá luôn cái vườn thuốc xây nhà bếp, nhưng tính đi tính lại cũng còn vài chỗ không ổn, chủ yếu là do nền đất không vững.

Tìm chỗ để mở rộng, thì xung quanh y quán lại có nhà dân khó khăn đang cư ngụ, còn là chỗ quen biết nhiều năm với sư phụ, mở lời mua lại đất thì dễ nhưng họ không có nơi nào để đi, cầm ngân lượng trên tay mà sống lang bạt thì thật làm khó người ta.

Vẫn không được.
Thành ra tạm thời y quán vẫn như vậy, một mảnh đất nhỏ, hai gian nhà ngói lá, một cái giếng nước, một khu vườn con con trồng thuốc.
Sau bữa trưa ta mang thuốc lên cho bệnh nhân xong, sư phụ gọi chúng ta đến, nói hôm nay cho phép nghỉ buổi chiều vì trong phủ có việc đột xuất, còn thuốc sắc buổi tối đã có sư huynh sư tỷ chuẩn bị thay.
Ta ban đầu cứ tưởng chỉ có ba người, là ta, Thanh Tiêm và Thanh Tề trở về, nhưng sư phụ cũng về cùng.

Người nói Thanh Tiêm quay về sắp xếp vài việc, còn ta và Thanh Tề đi theo giúp đỡ.

Qua một canh giờ, cả bốn người đã có mặt trước Viễn Huân phủ, hình như là sắp có khách tới, vì hạ nhân ai nấy đều tất bật dọn dẹp từ trong ra ngoài sạch sẽ.
Thanh Tiêm để ta và Thanh Tề bày trí bàn ăn lớn trong gian chính, còn mình thì đi xem nhà bếp nấu nướng như thế nào.
Thật ra, bàn ăn cũng được lau dọn xong, chúng ta chỉ việc chỉnh sửa một số vị trí, góc khăn trải, hay lọ cắm hoa...!đều là những việc vặt vãnh.

Ta cầm một cái lọ nước đã cạn lên, đưa cho một nô tỳ đi thêm nước, thuận miệng hỏi Thanh Tề.
"Nhị tỷ, có phải phụ mẫu của tỷ về nhà không?"
Thanh Tề ngồi trên ghế, nhăn nhó dùng sức cầm thanh đồng mảnh để đập vỡ vỏ mấy quả óc chó.
"Phụ mẫu ta bận lắm, vài năm mới về một lần!"
"Vậy...!khách quý lần này là ai nhỉ?".

Ta ngồi xuống, vừa lúc cũng đã làm xong việc bên bàn ăn, đang thử độ nóng trà bọn họ mới mang lên.
"Dựa theo kinh nghiệm của ta, đón tiếp kiểu này cũng chỉ là người trong nhà thôi!".

Thanh Tề cuối cùng cũng làm vỡ được vỏ óc chó, cho vào miệng.
"Người trong nhà?".

Cảm thấy trà đã được rồi, ta cho người mang xuống, dặn lát nữa sau khi dùng bữa lại làm một ấm hệt như vậy.

Thanh Tề vui vẻ nhai hạt óc chó, sẵn tay lấy một quả ra đập tiếp.
"Tứ muội ở cùng phụ mẫu, lần trước ở nhà là tết năm ngoái, chắc cũng là năm sau mới về tiếp...!có vẻ ta biết lần này là ai rồi!!!"

"Ai vậy ạ?"
"Đệ đệ của ta...!Tiểu...!Ngũ!"
"Tiểu Ngũ?"
"Phải, là Tiểu Ngũ!"
Biết danh tính vị khách xong, cũng là lúc chúng ta phải ra ngoài đón Tiểu Ngũ, trên khuôn mặt sư phụ rõ ràng là rất vui mừng.
Tiểu Ngũ là ai, từ khi tới phủ ta chưa nghe ai nói gì nhiều về Tiểu Ngũ cả, Thanh Tề đứng bên cạnh chỉ nói Tiểu Ngũ tuy nhỏ nhất nhà nhưng lớn hơn ta mấy tuổi, tính cách rất tốt, đặc biệt còn mời gọi.
"Tẫn Linh, hay là làm đệ muội của ta đi, vậy thì chẳng cần lo lắng về nhà phu quân nữa!"
"Hả..."
"Tiểu Ngũ là người nghe lời nhất cái nhà này, còn có chúng ta làm chủ cho muội, đảm bảo không ai bắt nạt được!"
"..."
Ta im lặng quay người sang chỗ khác, tránh khỏi ánh mắt của Thanh Tề, tự hỏi mình đã đến lúc cần tìm phu quân rồi hay sao, vì lý do gì mà mọi người cứ thấy ta là liên tục làm mai làm mối vậy, khó xử thật đấy!
Cánh cổng mở ra, chỉ nhìn vào mấy binh sĩ đi trước, sư phụ đã quay xuống nhìn chúng ta đằng sau nở nụ cười đầy hãnh diện.
"Hà hà! Tiểu Ngũ về rồi này!"
Thanh Tiêm và Thanh Tề cũng mong ngóng đệ đệ, làm ta cứ nghĩ rằng tên Tiểu Ngũ này đã đi bụi mấy chục năm rồi hay sao vậy.
Cuối cùng, người quan trọng cũng bước vào trong....