Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 129: Phiên ngoại 7



háng bảy Trường An oi bức khó chịu, máng thoát nước hai bên đường ruồi muỗi thành đàn, Nguyễn Nguyệt Vi ngồi trên xe ngựa, tựa như ngồi trong một lồng hấp lớn, nhưng nàng không dám vén màn xe lên hít thở một hơi.

Đây là đường lớn Thừa Thiên Môn, gần đó đều là phủ trạch của quyền quý, ai biết được sẽ gặp phải cố nhân nào hay không, hiện tại nàng sợ nhất chính là gặp phải người quen biết trước kia.

Nguyễn Nguyệt Vi buồn bực trong lòng, giơ khăn lên che mũi miệng: "Trường An vừa đến ngày hè liền hôi đến nức trời, thật sự không phải nơi cho người ở."

Sơ Trúc dùng quạt lụa quạt cho nàng như có như không, cổ tay mềm oặt: "Cũng may nương tử sắp đến Lạc Dương, không cần chịu đựng mùi hôi thối ở Trường An nữa."

Nguyễn Nguyệt Vi cơ hồ không cảm thấy một luồng gió nào, nhưng không tiện nói nhiều, hiện giờ nàng đã không còn là Thái Tử Phi cao cao tại thượng, tỳ nữ bên người nàng cũng công dã tràng, trong lòng có oán khí, hầu hạ nàng cũng không tận tâm bằng ngày xưa.

Đổi thành ngày thường nàng nhất định sẽ nổi giận, nhưng hôm nay bọn họ xuôi nam về Lạc Dương, mọi chuyện trên đường đi đều phải dựa vào hai tỳ nữ lo liệu, nổi nóng lên thì khổ vẫn là bản thân nàng.

Vốn cái gọi là đường dài mới biết sức ngựa, lần này xem như thấy rõ bộ mặt thật của mấy nô tỳ này. Nguyễn Nguyệt Vi thầm nghĩ, chờ nàng tới Lạc Dương, nhất định phải tống cổ hai nô tỳ nâng cao đạp thấp này đến thôn trang, chọn hai người thật thà trung thành khác.

Xe ngựa theo đường lớn Thừa Thiên Môn từ tây hướng về đông, ra khỏi Thông Hóa môn, cuối cùng nàng không kiềm được xốc màn xe lên nhìn về sau, thành lầu càng lúc càng nhỏ, dần dần biến mất trong lớp bụi nóng hổi.

Nước mắt Nguyễn Nguyệt Vi tràn đầy mặt, trên mặt Sơ Trúc hiện lên tia mất kiên nhẫn, có lệ nói: "Nương tử đừng thương tâm, Lạc Dương và Trường An gần như thế, cũng không phải không trở về, với cả không phải phu nhân đã nói sao, bà ấy rảnh rỗi sẽ đến Lạc Dương thăm người."

Nguyễn Nguyệt Vi lúc nhỏ lớn lên bên người Nguyễn Thái Hậu, tình cảm với phụ mẫu không bằng huynh đệ tỷ muội khác. Nếu nói đúng là không nỡ bỏ thân nhân, chi bằng nói là tự thương thân.

Đoạn thời gian sau khi Hoàn Dung mưu nghịch, tựa như một cơn ác mộng tối tăm dai dẳng với nàng, mới đầu nàng ngày đêm lo lắng sợ hãi, sợ mình bị liên lụy. Cũng may Hoàn Dung không tin nàng và mẫu gia của nàng, việc mưu nghịch không lộ ra với bọn họ nửa điểm, trái lại giúp bọn họ tránh được một kiếp.

Nhờ nàng chăm chỉ phụng dưỡng Thái Hậu, sau khi Hoàn Dung bị xử lý, Thái Hậu khai ân để nàng tiếp tục đến Phật viện bầu bạn với bà.

Tiếp đó là Tiên đế băng hà, Hoàn Huyên lên ngôi, nàng biết Thái Hậu có ý để nàng đổi một thân phận vào cung làm phi tần, để tránh khiến người chú ý thì phân vị tất nhiên không thể quá cao, cách mục tiêu mẫu nghi thiên hạ lúc trước của nàng khá xa, nhưng cũng tốt hơn cả đời làm bạn cùng thanh đăng cổ phật.

Huống hồ đáy lòng nàng còn giữ hai phần hy vọng với Hoàn Huyên —— tuy nói lúc trước hắn vì chuyện Triệu Thanh Huy mà giận chó đánh mèo với nàng, nhưng suy cho cùng Tiêu Linh vẫn sống tốt, chuyện này có thể bỏ qua không đề cập tới. Bọn họ có tình bạn thuở thiếu thời, qua một thời gian hắn hết giận, nàng lại trổ hết bản lĩnh ra, không sợ hắn không mềm lòng.

Nàng âm thầm tính toán xong cho mình, càng ân cần hầu hạ Thái Hậu, có thể nói là chu đáo tỉ mỉ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến Hoàn Huyên vừa đăng cơ đã giam lỏng Thái Hậu, còn giết thái giám thân tín bên cạnh bà.

Lúc này Nguyễn Nguyệt Vi lại hối hận, muốn phủi sạch quan hệ với Thái Hậu đã không còn khả năng rồi, với cả trừ bỏ Thái Hậu nàng có thể dựa vào ai đây? Từ đây nàng chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý niệm tái tục tiền duyên với Hoàn Huyên, nhưng chỉ cần nàng còn ở hậu cung, vẫn có thể tìm được cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên.

Nàng quyết định muốn bình tĩnh mưu tính từ từ, nào biết Hoàn Huyên đăng cơ một tháng liền chết.

Nguyên nhân cái chết của hắn kỳ lạ, Nguyễn Nguyệt Vi không biết nội tình, nhưng nàng đoán mơ hồ có liên quan đến Thái Hậu. Bởi vì sau khi Thái Hậu bị giam lỏng, Hoàn Huyên không lộ mặt trên triều, sau đó không lâu liền truyền ra tin tức băng hà.

Từ ngày ấy Thái Hậu vẫn luôn đóng cửa không ra, cũng không gặp người, mấy lần nàng đến cầu kiến đều bị cung nhân chặn ngoài cửa.

Nàng thầm hỏi thăm, mới biết được sau khi Hoàn Huyên chết Thái Hậu liền điên điên khùng khùng, thời gian thanh tỉnh càng lúc càng ít, dù là lúc thanh tỉnh cũng không nói không rằng không gặp người.

Nàng vừa nghe trái tim liền lạnh một nửa, Thái Hậu tự lo còn không xong, nơi nào còn nghĩ đến tính toán cho nàng.

Nguyễn Nguyệt Vi cảm thấy mình như bị toàn thế gian quên lãng, Phật viện này giống như một phần mộ. Tuy rằng không lo cơm áo, nhưng sao nàng cam tâm tuổi còn trẻ mà phải chôn vùi cả đời ở nơi này!

Lòng người đều như thế, lúc chuyện Hoàn Dung xảy ra nàng chỉ cầu giữ lại một cái mạng, bảo vệ được mạng rồi liền nghĩ tới sống tốt hơn.

Nàng bức bối trong lòng, dần tích tụ thành bệnh. Mùa đông vốn chính là thời điểm bệnh cũ của nàng dễ phát tác, lần này càng nặng hơn năm rồi. Nàng cố ý mượn cơ hội này xuất cung, càng ra vẻ gần đất xa trời. Lúc này Thái Hậu cuối cùng cũng có phản ứng, gọi nàng đến trước mặt hỏi: "Sang năm ta muốn đi hoàng lăng, con có tính toán gì không?"

Nguyễn Nguyệt Vi thế mới biết có thể ở lại Phật tự Hoàng gia thanh tu đã là vạn hạnh, thật sự theo Thái Hậu đến hoàng lăng mới là chôn vùi cả đời, hơn nữa hoàng lăng làm gì ăn ngon mặc đẹp được như trong cung.

Nàng cúi đầu trầm mặc không lên tiếng, chỉ cắn môi rơi lệ.

Lúc này Thái Hậu thanh tỉnh, vừa nhìn liền biết tâm tư của nàng: "Cuộc sống ở Hoàng lăng kham khổ, con không muốn đi cũng không thể trách, vậy gọi người nhà đón con về đi."

Nguyễn Nguyệt Vi không phải không nghĩ tới chuyện về nhà, nhưng năm đó lúc xuất các nàng phong quang vô hạn, hiện giờ lại tay trắng, quả thực khác nhau một trời một vực. Hơn nữa tuy Nguyễn gia không liên quan án mưu nghịch, nhưng dù sao cũng là nhạc gia của phế Thái Tử, không thể nào hoàn toàn phủi sạch. Phụ thân Ninh Viễn Hầu của nàng từ Lại Bộ chuyển đến Thái Thường Tự, phẩm cấp không đổi, địa vị lại xuống dốc không phanh. Trong nhà vốn đang trông mong nàng dựa vào tình cũ leo lên Tân đế, hiện tại tan thành bọt nước, phế Thái Tử Phi như nàng hoàn toàn thành sự sỉ nhục của Ninh Viễn Hầu phủ.

Tình cảnh như vậy về nương nhờ mẫu gia, nghĩ cũng biết sẽ phải chịu bao nhiêu ghẻ lạnh, nhưng chuyện tới nước này nàng không còn đường đi, về nhà thế nào cũng tốt hơn đi hoàng lăng.

Trở về Nguyễn gia, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, từ tổ mẫu cho tới những thứ đệ thứ muội, ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng khinh thường và oán trách trong mắt lại không giấu được. Chỉ có mẫu thân Tô thị vì nàng suy nghĩ, nhưng một hậu trạch phụ nhân như bà cũng bất lực. Ninh Viễn Hầu phủ xuống dốc đã lâu, dựa vào Nguyễn Nguyệt Vi gả vào Đông Cung giữ được một hơi, nào biết Thái Tử Phi này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hiện giờ tình hình trong phủ còn không bằng lúc trước.

Lúc Nguyễn Nguyệt Vi phong quang trong nhà không thiếu lợi ích, trên dưới toàn gia đều ăn xài phung phí. Hiện giờ từ giàu về nghèo khó, trong phủ càng không ổn, các nam nhân Nguyễn gia càng tỏ ra sĩ diện giả vờ giàu có, qua qua lại lại, cuối cùng tới nông nỗi phải trộm bán ruộng đất cửa hàng lấy tiền, đến cả của hồi môn của Tô thị cũng lén lấy ra để trợ cấp Ninh Viễn Hầu.

Trong nhà túng quẫn, tất nhiên không thể lãng phí tiền tài trên người kẻ vô dụng như Nguyễn Nguyệt Vi, lúc chưa xuất các thứ gì trong nhà cũng cho nàng, hiện giờ chi phí ăn mặc của nàng lại không bằng một thứ nữ.

Nguyễn Nguyệt Vi vừa tức vừa hận lại bất lực, chỉ có thể suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, ảo tưởng đột nhiên xuất hiện chuyển biến, để nàng nở mày nở mặt —— nàng là mệnh phượng hoàng trong miệng vàng lời ngọc của lão quốc sư, không quan tâm người khác nói gì, đáy lòng nàng tin tưởng điều này không nghi ngờ.

Nhưng nàng không đợi tới chuyển biến, lại chờ được tai họa Nguyễn gia tới trước: Có ngự sử buộc tội Ninh Viễn Hầu phủ năm đó huỷ bỏ hôn ước, trước là bức tử thứ nữ, lấy việc công làm việc tư; sau là lạm dụng chức quyền động tay động chân ở việc đánh giá thành tích, mà vị ngự sử kia chính là vị hôn phu Ngụy Khải Chính của Nguyễn Thất nương.

Lúc trước bọn họ hoàn toàn không để kẻ hàn môn này vào mắt, lúc tống cổ hắn đến Lĩnh Nam cho rằng cả đời hắn không có cơ hội xoay người. Ai ngờ hắn lại lặng yên không một tiếng động leo lên Tiết Độ sứ tân nhiệm của Hoài Tây, vào phủ làm phụ tá, sau mấy năm được Tiết Độ sứ Hoài Tây tiến cử vào triều, vừa trở về đã vào Ngự Sử Đài, không đến nửa năm lại được Ngự Sử đại phu Thôi phò mã tán thưởng thăng thành Ngự Sử hầu trong điện.

Sau khi Ngụy Khải Chính lên chức chuyện đầu tiên làm chính là buộc tội Ninh Viễn Hầu.

Ninh Viễn Hầu sợ tới mức chết đi sống lại, lúc này mất chức là việc nhỏ, nếu bị nhắc lại chuyện xưa dính líu đến án mưu nghịch của phế Thái Tử, sợ là cái đầu sắp chuyển nhà.

Ông không tránh được phải bôn ba khắp nơi khẩn cầu, hối lộ, tiền tài vàng bạc chảy ra ngoài như nước, tiêu tán hết hơn phân nửa gia tài, cuối cùng đổi lấy một kết quả cách chức hàng tước. Người thì không sao, nhưng nguyên khí trong phủ tổn hại lớn, tới mức nghèo rớt mồng tơi.

Đúng lúc này, chuyển cơ mà Nguyễn Nguyệt Vi vẫn luôn chờ đợi lại xuất hiện —— cô mẫu nàng từ Lạc Dương cho người dưới quê tới cầu hôn.

Từ đầu tất nhiên Nguyễn Nguyệt Vi không vui, lúc Triệu Thanh Huy hoàn hảo còn không xứng với nàng, hiện giờ thiếu một bàn tay, còn làm loại chuyện dơ bẩn ở Dương Châu, nàng vừa nghĩ tới đã buồn nôn, làm gì chịu làm phu phụ với hắn chứ.