Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 483



Có năm thế lực lớn trong thế giới ngầm ở thủ đô.

Được chia thành Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung.

Hổ Báo Kỵ kiểm soát phía Tây thủ đô.

Tất cả những hoạt động xấu xa của gia tộc Hậu Thị trong những năm qua đều do Hổ Báo Kỵ thực hiện.

Nếu không có Hậu Thụy Minh, Hậu Thụy Niên căn bản sẽ không thể đạt được nhiều thành tựu như vậy!

Lúc này, sau cánh cửa gỗ truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

“Tang lễ của anh trai, cậu đã lo liệu xong chưa?”

“Xong hết rồi ạ”.

Khi Hậu Thụy Minh nói những lời này, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt ông ta.

Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa Hậu Thụy Minh và Hậu Thụy Niên có vẻ không tốt.

Đây cũng là vấn đề thường gặp ở các gia đình đông con.

Các anh em trong gia đình vì tranh giành tài sản nên mối quan hệ của bọn họ thường chẳng ra làm sao cả.

Nhưng trên thực tế, mối quan hệ của Hậu Thụy Niên và Hậu Thụy Minh rất tốt.

Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có thể tâm sự mọi chuyện cho nhau nghe.

Những năm qua, hoạt động kinh doanh của gia tộc Hậu Thị đã được phát triển rất nhanh dưới sự lãnh đạo của hai anh em.

“Cậu nghĩ gì về cái chết của anh trai cậu?”

Hậu Thụy Minh im lặng một lúc, rồi sau đó nói: “Anh trai tôi luôn sống ở thế giới nổi”.

“Phán đoán của anh ấy về kẻ thù không đủ chính xác”.

“Điều này đã dẫn đến việc tự đào hố chôn mình”.

Lúc này, người đàn ông sau cánh cửa nói bằng giọng điệu không có một chút cảm xúc.

“Anh trai cậu là một người có năng lực”.

“Chỉ đáng tiếc là khi những người càng có năng lực làm việc thì họ càng dễ hấp tấp và quá tự tin khi làm việc”.

“Tôi hi vọng cậu có thể rút ra bài học từ anh trai mình”.

“Vâng! Tôi hiểu rồi!”

Hậu Thụy Minh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Giáo chủ, có chỗ này tôi vẫn chưa hiểu”.

“Nói”.

“Trong biệt thự của anh trai tôi hôm đó, tổng cộng có bốn cao thủ cấp Vương bao gồm cả đứa cháu bất tài của tôi”.

“Vì sao lại xảy ra thảm cảnh hai người bị thương, hai người chết như vậy được?"

“Lẽ nào, tất cả mọi chuyện đều là do một mình Lý Phong gây ra?”

Giọng điệu người đàn ông đằng sau cánh cửa vẫn đều đều như cũ.

Cái chết của Hậu Thụy Niên đối với ông ta giống như một con chó không quan trọng trong nhà mới chết vậy.

“Tôi đã cử người đến kiểm tra thi thể cháu trai và anh trai của cậu”.

“Hai người bọn họ đã bị giết bởi hai cao thủ khác nhau”.

“Trong hai cao thủ đó, một người sử dụng dao, một người sử dụng nắm đấm”.

“Cao thủ giết anh trai của cậu mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng thực lực thì không phải là mạnh”.

“Võ công trong thiên hạ, chỉ nhanh thôi thì chưa đủ!”

“Đối phương cắt cổ ông ta bằng một nhát dao trước khi ông ta kịp phòng bị”.

“Cái chết của anh trai cậu có thể nói là ngoài ý muốn”.

“Bên kia nhất định là đánh lén”.

Nghe thấy Hậu Thụy Niên bị đánh lén mà chết.

Trong mắt Hậu Thụy Minh bừng lên ngọn lửa tức giận.

Ông ta nắm chặt nắm đấm.

Một luồng khí rất dữ dội và đáng sợ toát ra từ khắp cơ thể ông ta!

Hậu Thụy Minh này cũng là một cao thủ!

Người ở sau cánh cửa tiếp tục nói.

“Về phần cháu trai của cậu, bên kia đã sử dụng một chút thủ đoạn để gi3t chết cậu ta”.

“Để người khác không thể nhận ra mình là ai, nên hắn ta đã cố ý sao chép Toái Diệt Quyền của gia tộc Vũ Thị”.

“Mặc dù bắt chước rất giống, nhưng Toái Diệt Quyền không thể nào có lực sát thương mạnh như vậy được”.

“Hắn ta có lẽ là một cao thủ đã vào giới ít nhất ba mươi năm!”

Đồng tử của Hậu Thụy Minh ngay lập tức giãn ra, ông ta vội vàng ngẩng đầu, thốt lên.

“Lẽ nào là cao thủ do Trường An phái tới?”

Người đàn ông phía sau không trực tiếp trả lời câu hỏi này của Hậu Thụy Minh.

Ông ta vẫn dùng giọng điệu như cũ.

“Gia tộc Lý Thị ở thủ đô chẳng qua chỉ là một chi của gia tộc Lý Thị ở Trường An”.

“Lý Thị thật sự là hậu duệ của hoàng tộc ‘thời đường’”.

“Hậu duệ hàng ngàn năm của giới hoàng tộc”.

“Lai lịch của bọn họ rất sâu!”

Hậu Thụy Minh vì dùng lực quá mạnh.

Khiến móng tay của ông ta đâm vào da thịt chảy không ít máu.

Không cam tâm!

Hậu Thụy Minh vô cùng căm phẫn!

Sau khi lo liệu tang lễ cho Hậu Thụy Niên xong, thời gian gần đây, Hậu Thụy Minh vẫn luôn điều tra tung tích của nhóm người Lý Phong.

Dù thế nào, ông ta cũng phải trả thù cho Hậu Thụy Niên!

“Tuy nhiên, cậu không cần phải quá thất vọng”.

“Kể từ khi Lý Tấn trở thành trưởng tộc của nhà họ Lý, ông ta gần như đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với gia tộc Lý Thị ở Trường An”.

“Lý do cụ thể trước mắt vẫn chưa rõ”.

“Nhưng có một điều có thể khẳng định, trước mắt chỉ cần thời cơ”.

“Chỉ thời thời cơ này đến, có thể diệt sạch toàn bộ gia tộc Lý Thị trong gang tấc”.

Nghe đến đây, ngọn lửa hận thù đã tắt của Hậu Thụy Minh lại bùng cháy.

Hơn nữa, còn cháy dữ dội hơn trước!

Dồi dào!

Hậu Thụy Minh chớp đôi mắt nảy lửa hỏi người đàn ông đứng sau cánh cửa: “Giáo chủ, thời cơ này khi nào mới tới?”

“Tính thời gian, William Nicholas sắp đến rồi đúng không?”

“Giáo chủ, tôi đã liên lạc với bọn họ rồi, tối mai bọn họ sẽ đến Thiên Môn”.

“Ừ”, người đàn ông sau cảnh cửa trầm giọng.

“Gia tộc Nicholas là một nhóm sói đói hổ dữ”.

“Bọn họ sinh ra đã là những kẻ ăn cướp, dựa vào sức mạnh của gia tộc nên mới phát đạt như bây giờ”.

“Lần này, bề ngoài nói là muốn hợp tác cùng với chúng ta”.

“Nhưng thật ra, tôi biết rất rõ những tính toán trong lòng bọn họ”.

“Còn cậu nghĩ cách để William này xảy ra xung đột với Lý Phong”.

Hậu Thụy Minh ngây người ra, vẻ mặt không thể tin được.

Gia tộc Nicholas đã liên tiếp cử đến ba đội, và tất cả bọn họ đều bại trận dưới tay Lý Phong.

Theo lý mà nói, bây giờ bọn họ nên cử thêm nhiều cao thủ đến để bảo vệ người nhà Nicholas.

Tuy nhiên, chủ nhân của Hậu Thụy Minh lại nói đẩy William đến trước miệng hổ.

Mặc dù hai người ngăn cách nhau bằng một cánh cửa.

Nhưng người đàn ông bên trong cánh cửa lại có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt bối rối của của Hậu Thụy Minh lúc này.

Ông ta nói bằng một giọng điệu lạnh lùng và bình tĩnh.

“Nếu như nói gia tộc Nicholas là một nhóm cướp”.

“Vậy thì trưởng tộc Edman của bọn họ chính là thủ lĩnh băng cướp”.

“Tên trộm già này trước giờ làm việc luôn rất cẩn thận tỉ mỉ. Lão ta rất xảo quyệt”.

“Cách đây không lâu, Edman đã ra lệnh cử tất cả những người có chút năng lực trong gia tộc đến Hoa Hạ”.

“Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?”

Nghe xong câu này, Hậu Thụy Minh cảm thấy bị sốc!

Mặc dù ông ta chưa từng giao đấu với gia tộc Nicholas.

Tuy nhiên, ông ta hiểu rất rõ về thực lực của đối phương.

Lai lịch của gia tộc này không chỉ có từ lâu đời.

Những thế hệ trẻ trong gia tộc càng thêm hổ báo.

Người sau lại điên cuồng và tham lam hơn người trước!

Nếu những người này đến Hoa Hạ, nhất định sẽ gây ra một cuộc bạo loạn lớn!

Cho đến tận bây giờ, Hậu Thụy Minh mới phản ứng lại.

Thì ra đây chính là thời cơ mà chủ nhân của ông ta nhắc đến!

“Hoa Hạ hiện giờ đã trở thành nền kinh tế lớn nhất trên thế giới”.

“Đồng thời cũng đã trở thành miếng mồi béo bở trong mắt các tài phiệt lớn trên thế lớn”.

“Nicholas là người đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải là người cuối cùng!”

Hậu Thụy Minh quỳ ở đó, không nói gì.

Nhưng mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán.

Một khi đám cướp ở nước ngoài này lại đến Hoa Hạ.

Đến lúc đó, Hoa Hạ nhất định sẽ loạn lạc.

Người đàn ông ở sau cánh cửa đột nhiên hỏi một câu: “Cậu sợ rồi à?”