Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 463



"Mày có biết một phút của ông đây là mấy triệu không hả?"

"Còn lằng nhằng cái gì?"

"Mau đuổi cái bọn ăn xin này đi cho tao".

"Vâng ạ, chúng em đuổi ngay đây ạ".

Lâm Đại Cường tay cầm gậy sắt, hét lớn với đám côn đồ phía sau.

"Các anh em, lên!"

Một đám người đồng thanh hét, cùng nhau lao lên.

Cửa trại trẻ mồ côi cách đó không xa vẫn đóng chặt.

Hứa Mộc Tình và tất cả mọi người trong trại trẻ mồ côi nấp sau bức tường.

Nhưng bức tường này hai ngày trước bị Lý Phong đập bể, giờ hời cho đám người Lâm Đại Cường rồi.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Lâm Đại Cường cầm gậy sắt trong tay.

Gã liên tục gõ một đầu xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Lúc phá được tường xông vào, gã cầm gậy sắt chỉ vào đám người trong trại trẻ mồ côi nói: "Đám ăn mày thối tha chiếm lấy vị trí tốt thế, đúng là phung phí của trời đấy chúng mày có hiểu không hả?"

"Tao nói cho chúng mày biết, giờ thu dọn chăn đệm rồi cuốn xéo ngay".

"Nếu không cái gậy sắt trong tay tao không khách khí với chúng mày đâu đấy".

Lâm Đại Cường đang đe dọa.

Hai mắt gã trợn to, ngửa đầu, vẻ mặt hung ác.

Gã thấy cái trại trẻ mồ côi rách nát này nên đập đi từ lâu mới phải.

Ai thèm quan tâm đến cái đám không cha không mẹ này chứ.

Bọn chúng không có người chống lưng.

Gã muốn làm gì bọn chúng thì làm.

Đám côn đồ nhanh chóng bao vây bọn họ.

Trong đám người láo nháo này, Lâm Đại Cường bỗng thấy một khung cảnh đẹp đẽ.

Gã liếc mắt thấy Hứa Mộc Tình.

Úi giời, đúng là người đẹp!

Lâm Đại Cường thề, gã lớn bằng này mà chưa từng thấy cô nào đẹp như thế.

Lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trong đám người.

Trần Quả lúc đầu đi theo bảo vệ cô nhưng cô vừa mới bảo cô ấy đi làm chuyện khác rồi.

Giờ bên cạnh cô không có ai bảo vệ nữa.

Nhưng cô không trốn đi.

Mà đối mặt với đám côn đồ hung ác này.

Hứa Mộc Tình trợn mắt nhìn Lâm Đại Cường: "Các người không coi pháp luật ra gì à?"

"Hahaha!"

Lâm Đại Cường cười to: "Ở chỗ này ông đây là pháp luật".

Bình thường Lâm Đại Cường không bao giờ xem tin thời sự, cũng không đọc báo.

Gã cầm điện thoại nếu không phải để chơi game thì cũng là xem phim ngắm người đẹp".

Vì thế gã cũng không biết người phụ nữ mạnh mẽ đang hô mưa gọi gió ở Thiên Môn là ai.

Theo quan điểm của gã, Hứa Mộc Tình giờ đứng ở đây chứng tỏ.

Cô cũng là trẻ mồ côi.

Dù lớn rồi nhưng thân thế của cô cũng không thay đổi.

Chỉ cần cô là trẻ mồ côi.

Gã muốn làm gì cô mà chả được.

Lâm Đại Cường là một gã lưu manh.

Gã làm việc gì cũng nhanh tay nhanh mắt, muốn làm gì thì làm.

Chẳng dễ gì mới gặp được người đẹp như thế, không nhanh tay sẽ bị ông chủ hớt mất tay trên.

Đến lúc đấy đừng hòng gã sơ múi được gì.

Vì thế gã vung vẩy gậy sắt trong tay, lao lên chỗ Hứa Mộc Tình.

"Hahaha!"

"Tránh hết ra cho ông đây".

"Con đàn bà này là của ông đây rồi".

"Giờ ông đây sẽ lột sạch quần áo của nó".

Hung tàn!

Chẳng nể nang ai.

Thấy đám trẻ con đứng trước mặt mình ngày càng thưa thớt.

Lâm Đại Cường càng cười tươi hơn.

Gã ném thanh sắt đi rồi xắn tay áo lên.

Gã há to miệng.

Lè lưỡi.

Nhào về phía Hứa Mộc Tình.

Xòe hai bàn tay.

Tay gã nhào thẳng đến bộ ngực khủng của Hứa Mộc Tình.

"Vút!"

Đúng lúc này một cơn gió thổi vút đến.

Một bóng người.

Bỗng dưng xuất hiện trước mặt Lâm Đại Cường.

Bàn tay trơ tráo của gã đột nhiên bị giữ chặt.

Ban đầu Lâm Đại Cường còn hơi choáng.

Lát sau nhìn thấy một người rất cao nhưng không cường tráng lắm đứng chắn trước mặt, mà còn đang giữ chặt tay gã.

Gã chửi rống lên: "Cút ngay cho ông. Nếu không đừng có trách ông đây ác độc".

"Rắc rắc!"

Lý Phong bất ngờ vặn ta gã một cái.

"Áaaaa!"

Kêu thảm thiết!

Hắn kêu như muốn rách cả họng.

Lý Phong nhấc chân đạp mạnh vào bụng gã.

Trong nháy mắt, tiếng kêu của gã vang vọng kéo dài trong không trung.

Cả người gã bay qua bức tường, bay qua ngọn cây.

"Rầm!"

Đập mạnh lên nóc xe Rolls-Royce đỗ bên ngoài bức tường.

Hậu Lượng sợ hãi lao ra khỏi xe: "Chuyện gì vậy?"

Miệng hắn ngậm điếu xì gà.

Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì điếu xì gà ngậm trong miệng rơi xuống đất.

Hai mắt trợn to.

Há hốc miệng.

Hắn sốc.

Vì hắn thấy tay đấm Lâm Đại Cường mình thuê đến giờ đang nằm trên nóc xe.

Toàn thân cong vẹo.

Hai mắt trắng dã.

Chết tươi.

Hậu Lượng sợ mất mật, hắn vội vàng gọi vệ sĩ trên xe xuống.

Vệ sĩ vừa mới kéo được xác của Lâm Đại Cường từ nóc xe xuống.

Lại có một bóng người văng từ trong ra ngoài.

"Áaaaaa!"

Cùng với tiếng hét kéo dài.

"Rầm!"

Một tên côn đồ lao vào trại trẻ mồ côi với Lâm Đại Cường lại đập mạnh xuống nóc xe Rolls-Royce.

Hậu Lượng còn chưa kịp làm gì, lại có một tên cô đồ khác văng từ bên trong ra.

Những người này không chết hẳn hoi mà cứ đập lên nóc xe hắn.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Nóc xe lõm xuống.

Kính vỡ nát.

Cả chiếc Rolls-Royce chất đầy người.

Bọn chúng kêu oai oái, máu chảy lênh láng.

Ngay lúc này cửa trại trẻ mồ côi viện bỗng mở ra.

Lý Phong, Hứa Mộc Tình và người trong trại trẻ mồ côi đi ra.

Hậu Lượng không biết Lý Phong.

Nhưng khi hắn vừa thấy Hứa Mộc Tình liền sợ đến sững người.

Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Mộc Tình sao lại ở đây?

Hậu Lượng còn tưởng mình nhìn nhầm, cố tình đưa tay lên dụi mắt.

Nhưng chỉ thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình ngày càng đến gần.

Hắn nhìn càng rõ.

Hậu Lượng càng giật lùi về sau.

Ở Thiên Môn này đúng là không có đất nào hắn không mua được.

Nhưng có người mà hắn không thể chọc vào.

Tập đoàn Lăng Tiêu có thể đấu đá cùng tập đoàn Đương Quy của Nữ hoàng phố Wall mới thành lập.

Hậu Lượng sao dám đối đầu?

Hắn vội xoay người bỏ chạy.

Nhưng hắn chưa chạy được mấy bước cả người đã đập vào tường.

Hắn ôm trán ngã lăn ra đất.

Đến lúc ngẩng đầu hắn mới biết mình không đập vào tường mà đập vào người.

Giờ Vương Tiểu Thất dẫn theo một đám người, chặn luôn đường trốn của hắn.

"Mấy người định làm gì?"

"Có biết tôi là ai không?"

"Tôi là người nhà họ Hậu đó".

"Tôi là Hậu Lượng! Chú tôi là tộc trưởng nhà họ Hậu - Hậu Thụy Niên đó".

"Anh định làm gì?"

"Đừng có mà đến đây".

"Đừng đến đây".

Thấy đám người Vương Tiểu Thất ngày càng đến gần.

Hậu Lượng hét lên như đàn bà.

Lý Phong từ từ bước đến, trịch thượng nhìn hắn: "Ông chủ Hậu đó hả?"

"Cảm ơn đã đến thăm trại trẻ mồ côi nhé".

"Nhưng ông chủ lớn như cậu tay không đến thăm thế này thì không hay lắm đâu nhỉ?"