Hi Chị Alice!

Chương 87: Bàn Tay Thượng Đế 1





Khi từ phòng tắm bước ra, tôi cảm thấy sức lực trên người mình dường như bị rút cạn, đứng trong phòng khách, tôi mãi miết ngắm nhìn bóng lưng Lam Trinh Liệt, người nào đó xoay lưng về phía tôi đang gọi điện thoại, không nhìn rõ biểu cảm của người ấy.

Khi quay lại nhìn thấy tôi, biểu cảm của người ấy có hơi cứng nhắc.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, có một vài thứ mập mờ không rõ đang nảy sinh.
“ Trinh Liệt, đây là nhà của anh à ?” Tôi dường như đã hỏi một vấn đề quá dư thừa, cách bày trí của căn nhà này vừa nhìn đã biết thuộc về phong cách Lam Trinh Liệt yêu thích, loạn mà không loạn, mang đậm phong cách nước Anh.
“ Uhm.” Điện thoại Lam Trinh Liệt chợt reo lên, người nào đó liếc nhìn một cái rồi tiện thể tắt luôn, còn thuận tay ném nó lên sofa.
“ Thế thì, anh vẫn luôn sống ở nơi này sao ?” Có trời mới biết tôi hi vọng biết bao câu trả lời của người nào đó là phải hay không, những hình ảnh đã nhìn thấy vài phút trước đây y như đoạn phim cứ không ngừng lập đi lập lại trong tâm trí tôi, đầu tiên là bàn chải trong phòng tắm cắm chung một chỗ, một xanh một tím, bọn chúng đang hôn nhau trong chiếc ly, sau đó là khăn lông xếp cạnh nhau, cũng là một xanh một tím, tiếp theo đó là mặt nạ dưỡng da đã được xài rồi vứt trong thùng rác phòng tắm, sau nữa là một chiếc áo ngủ màu tím trong tủ áo, tôi nhớ rằng, màu tím là màu yêu thích của Triệu Tiên Đế.

Vừa rồi, tôi phát hiện bản thân chẳng khác nào một người vợ hơi bị thần kinh, đang lục tìm chứng cứ của người chồng vượt rào.
“ Uhm, đây là nhà của anh ở Hong Kong.”
Tiếp theo thì sao ? Phải chăng nên chất vấn người nào đó đã sống cùng với Triệu Tiên Đế hay chưa, nhưng tôi có tư cách gì để chất vấn người ấy ? Là mày tự từ bỏ trước, là mày kêu gào kết thúc trước.

Lâm Tứ Nguyệt, mày lấy lập trường gì đây, ít ra, hiện giờ bọn họ còn đang mang cái danh nghĩa vợ chồng sắp cưới.
Tối qua, cái tên Triệu Tiên Đế kia hai chúng tôi không ai nhắc đến, chúng tôi đã hết sức cẩn thận không dám động chạm đến nó.
“ Trinh Liệt, em muốn biết anh đã cầu hôn Triệu Tiên Đế với tâm trạng như thế nào?” Hít sâu vào một hơi, tôi nhìn chằm chằm Lam Trinh Liệt, dường như muốn nhìn thấu đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn của người nào đó, muốn biết được ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn của người ấy, Triệu Tiên Đế chiếm hữu được bao nhiêu.
Lam Trinh Liệt trầm mặc một lúc, có lẽ là một phút, hai phút, cũng có lẽ còn phải lâu hơn, nhưng tôi lại cảm thấy nó dài như một thế kỷ, dài đến khiến tôi mệt mỏi.
“ Tứ Nguyệt, anh không muốn dối em.


Lúc cầu hôn với Tiên Đế là anh thật lòng, muốn cùng cô ấy đi hết quãng đời không sóng không gió, sau khi từ Tây Ban Nha quay về, anh đã suy sụp một trận, khi ấy anh trốn ở Las Vegas, ngày ngày không phải rượu chè thì là đánh bạc, trong hơn một tháng đó, Tiên Đế luôn theo sau đuôi anh, khi anh uống đến say ngất ngư, thì làm tài xế cho anh, khi anh đánh thua tiền thì làm cái máy rút tiền di động của anh, khi anh đánh nhau với người ta thì làm người hòa giải, sau cùng, anh đã khiến cô ấy bị bệnh, vào một buổi tối, anh đã đẩy cô ấy vào đài phun nước, anh còn nhìn thấy cô ấy vùng vẫy trong đó, suốt hai ngày, cô ấy sốt cao hôn mê bất tỉnh, mẹ cô ấy vừa khóc vừa mắng anh, anh có còn là con người không ? Khi cô ấy tỉnh lại trong bệnh viện, cô ấy nói với anh, cô ấy không hề là cô gái mù quáng, cô ấy tin tưởng anh sẽ tự mình bước ra, những việc cô ấy đã làm chỉ là muốn bên cạnh anh trong lúc anh đang điều chỉnh.

Tứ Nguyệt, anh không phải người bằng gỗ, anh có cảm nhận, lúc cầu hôn với cô ấy, anh cảm thấy cô ấy đáng để anh vì cô ấy tiêu tốn thời gian.”
Tôi nghĩ, nét mặt tôi bây giờ nhất định rất không tốt, tôi nghe thấy giọng nói của mình khẽ run run hỏi người nào đó.
“ Thế thì, anh đã động lòng với cô ấy chưa ?”
Như Phương Hạo đã nói trái tim con người làm từ máu thịt, sẽ có đa dạng đủ mọi cảm xúc.

Tôi vẫn luôn biết điều này mà.
“ Anh không biết.” Người nào đó quay lại nhìn tôi, trong mắt có sự đấu tranh.
Tôi bất lực cụp mắt xuống, tâm rối như tơ, có thứ cảm giác vùi mình trong hố băng.
Lam Trinh Liệt bước tới nắm lấy tay tôi : “ Tứ Nguyệt, anh không muốn dối em, nhưng anh có thể khẳng định nói với em rằng, bây giờ anh một lòng một dạ chỉ muốn được ở cùng em, muốn sống bên em trọn đời.

Cho nên, chúng ta đi xếp hàng đăng ký nhé.

Một khắc anh cũng không chờ được nữa.”
“ Đi thôi !” Lam Trinh Liệt kéo tay tôi bước ra ngoài.

Đi được vài bước, tôi dừng lại, chợt nhớ hộ chiếu, chứng minh thư của tôi mất cả rồi.
“ Chờ đã, Trinh Liệt, hộ chiếu, chứng minh thư của em, còn có một vài giấy tờ xác minh khác đều mất cả rồi, thế nên, em không thể kết hôn với anh.” Tôi cắn chặt răng, nói.
Lam Trinh Liệt đầu tiên ngây người ra nhìn tôi, hồi lâu, mưa gió bão đều hội tụ giữa hai đầu mày của người nào đó.
“ Lâm Tứ Nguyệt, không kết hôn với anh thì nói một tiếng, anh sẽ không miễn cưỡng em, càng sẽ không mặt dày sống chết bám lấy em, em hà tất lại dối anh ?” Lam Trinh Liệt luôn bật cười trong lúc tức giận tột độ, nụ cười lạnh lẽo.
“ Em không dối anh.” Tôi cười khổ trong lòng, câu ‘Sói đến rồi’ nói nhiều lần đúng thật là không tốt.
“ Anh đúng thật là tên ngốc mẹ kiếp.

Hết lần này đến lần khác để người phụ nữ như em gian dối, lần này dối anh là vì cái gì, có phải là đến Hong Kong vô vị quá không, vừa hay anh ngốc ngờ nghệch xuất hiện, thế là, em cứ thuận nước đẩy thuyền.

Lâm Tứ Nguyệt, anh mới không thèm thích em, em cho rằng anh không có em thì không được à, anh cho em biết, đối với em anh chỉ là không cam tâm mà thôi, em dựa vào cái gì ? Còn nữa, người phụ nữ như em thật khiến anh mất hết khẩu vị.

.

.



“ Đúng vậy, em hẳn sẽ khiến cho anh mất hết khẩu vị.” Hóa ra trong mắt người tình đúng thật không chứa nổi một hạt bụi, không chấp nhận thiếu tin tưởng, không chấp nhận người nào đó động lòng với người con gái khác, một chút thôi cũng không được.

Vừa nghĩ đến người nào đó không tin tưởng tôi, vừa nghĩ đến người nào đó cùng với người con gái khác vào lúc tôi không hay biết tương thân tương ái, tôi liền cảm thấy uất ức, cảm thấy tức giận, bắt đầu phát ngôn linh tinh, mất hết lý trí : “ Vậy thì đã làm sao ? Lam Trinh Liệt, anh dễ lừa quá mà.

Đúng đó, là em lừa anh đó, anh không biết hay sao? Phụ nữ đều rất hư vinh, năm lần bảy lượt luôn muốn chứng minh ma lực của bản thân, em cũng không ngoại lệ, thế nên, tối qua chỉ là em muốn chứng minh xem ma lực của mình có phải vẫn còn, sao em có thể kết hôn với anh, em trốn còn không kịp nữa là.

Vậy nên, tối qua không phải là anh cũng sẽ là người khác thôi.”
Khi tôi nói dứt câu ấy, bàn tay của Lam Trinh Liệt đã vung lên, tôi nhắm mắt lại, những lời nói kia thốt ra khỏi miệng tôi liền hối hận ngay, tôi trông chờ cái tát kia sẽ giáng xuống, như thế, có lẽ trái tim tôi sẽ không phải đau thế này, đôi lúc có rất nhiều chuyện luôn đi ngược lại điều ta mong muốn .
Cái tát kia cuối cùng cũng không giáng xuống, hôm ấy Lam Trinh Liệt đã nói với tôi, Lâm Tứ Nguyệt, em cút cho tôi, sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy em nữa, hôm ấy, người nào đó bỏ lại tôi trong ngôi nhà của người ấy, bỏ đi như trốn chạy.
Ngồi đần ra trong ngôi nhà ấy, thay quần áo người nào đó đã chuẩn bị cho tôi, ăn bữa sáng người nào đó đã chuẩn bị cho tôi, kiểu dáng quần áo là kiểu tôi trung thành, đơn giản thoải mái, bữa sáng là khẩu vị tôi ưa thích, lấy ngọt làm chuẩn, khi còn rất bé, tôi đã thích ăn những món khá ngọt, đồ ngọt có thể giúp tôi xoa dịu những nỗi khổ sở trong tận đáy lòng.
Tôi cũng chẳng biết bản thân đã ngồi được bao lâu, tôi ngồi ở đó chẳng khác nào một đứa trẻ cố chấp, cũng chẳng biết chờ đợi người nào đó để làm gì, cũng chẳng biết đợi được người nào đó rồi sẽ phải làm gì, chỉ là muốn gặp người ấy, đến khi hoàng hôn buông xuống tôi cũng không chờ được Lam Trinh Liệt, ngược lại chờ đến là một người khác.
Vị lão tiên sinh kia mặt không cảm xúc nhìn tôi, y như gương mặt lạnh băng từng nhìn thấy trên tivi, trên báo chí, không nộ tự uy.

Bên cạnh vệ sĩ vây quanh.
“ Cô Lâm, cô không cần đợi nó nữa, Trinh Liệt sẽ không về đâu, hiện giờ nó đang bận việc nó phải nên bận.” Lam Niệm Tổ phẩy tay một cái, người bên cạnh ông liền lôi TV ra, trong TV đang phát một đoạn ghi hình, trong băng ghi hình Lam Trinh Liệt và Triệu Tiên Đế đang thử lễ phục, đứng bên cạnh là nhà thiết kế áo cưới kiệt xuất nhất thành phố Milan, ống kính hoàn hảo tuyệt vời, Lam Trinh Liệt thân mặc lễ phục màu trắng lại lần nữa khiến tôi liên tưởng đến cái từ Tinh Linh kia, còn nụ cười hạnh phúc của Triệu Tiên Đế khiến cô ấy như hoa mùa hè, nồng nhiệt rạng ngời.
Thời gian trên TV hiển thị ống kính này được quay vào hai giờ trước.
Nhìn đi ! Lâm Tứ Nguyệt đã gánh chịu sự trừng phạt rồi đó ! Trường đoạn xuất hiện trong phim ảnh, chú rể đã sắp kết hôn, cô dâu không phải là tôi.

Nhưng, nào phải phim ảnh đâu.


Điều đáng tiếc là, chẳng phải phim ảnh.
“ Cô Lâm, cô nên biết rằng trong cái xã hội hiện thực này, kiểu kịch bản như nam chính trong phim vì tình yêu đích thực lâm trận trốn chạy sẽ không xảy ra đâu, càng sẽ không xảy ra trên người Trinh Liệt.

Hơn ai hết nó hiểu rõ rằng cuộc hôn nhân này đã không còn đơn giản chỉ là chuyện của hai người chúng nó, cứ cho là nó có muốn tôi cũng không cho phép, mà trước mắt, nó đang thử tiếp nhận, rồi yêu Tiên Đế, cô cũng biết có thời gian bảo chứng cộng thêm sự nỗ lực của chúng, tình cảm yêu thích nảy sinh giữa hai người chỉ là chuyện sớm muộn.

Cho nên, cô tác thành cho chúng đi, Trinh Liệt đã vì cô chịu biết bao đau khổ, cô cũng biết nó không giống như những người khác, có bố của Tiên Đế, sẽ khiến nó thuận buồm xuôi gió, sẽ khiến nó giảm đi không ít phiền phức không cần thiết.

Chẳng hạn như, an toàn tính mạng.”
Đứng bật dậy, tôi lạnh lùng liếc nhìn Lam Niệm Tổ, mỗi lần nói chuyện với vị lão tiên sinh đây luôn khiến cho tôi vô cùng mệt mỏi, ông là một chuyên gia đàm phán xuất sắc, chỉ một đoạn thoại ngắn ngủi đã đo lường được tất cả lợi hại, ông đã thuyết phục tôi, trong cuộc đời này chẳng có gì quan trọng hơn sự bình an của Lam Trinh Liệt.

Lâm Tứ Nguyệt, đã bị sự chia cắt của cái chết làm cho bản thân chẳng khác nào chú chim sợ cành cong, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chịu đựng sự chia cắt thêm một lần nào nữa.
“ Cô Lâm này.

.

.”
“ Tôi biết rồi.” Tôi cắt ngang lời ông, lúc này tôi chỉ muốn tìm một chiếc giường ngủ một giấc thật ngon : “ Tôi biết rồi, bây giờ, tôi muốn về nhà, ông yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện ông lo lắng đâu.”
Khi rời khỏi nơi ở của Lam Trinh Liệt, đã vào khoảng hơn mười giờ tối, tôi quay nhìn ngôi nhà ở lưng chừng núi, chợt tựa hồ như bước ra từ tòa thành pha lê, trong suốt xuyên thấu nhưng cũng rất dễ vỡ..