Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 81: Tôn Sách bị bệnh



Hai tiếng sau, Viên Hoàn ngồi giữa sảnh nghị sự liếc nhìn toàn bộ bá quan văn võ, Tôn Sách quả nhiên biến mất, hắn ra vẻ giận dữ trách móc: 

“Giờ là mấy giờ rồi, Bá Phù đâu? Đừng nói với ta hắn ngủ quên nhé?” Lão tướng Trình Phổ vội bước ra chắp tay thưa: 

“Khởi bẩm thiếu chủ, sáng nay Tôn tướng quân cảm thấy trong người không được khỏe nên xin ở nhà dưỡng bệnh, mong thiếu chủ thứ thôi.” 

Viên Hoàn giả vờ hiếu kỳ hỏi: 

“Hắn khó chịu trong người? Đùa gì vậy? Ta biết Bá Phù không phải ngày một ngày hai, hắn là võ tướng hàng đầu của chúng ta, cơ thể còn cứng hơn cả thép, trâu húc hắn còn chưa chết thì làm sao xảy ra bệnh, huống chi hôm qua còn khoẻ mạnh cười giỡn trước mặt ta cơ mà?” 

Ngoài mặt thì nói thế, nhưng trong lòng Viên Hoàn âm thầm than thở: 

“Con mẹ nó, hình như mình chơi hơi lớn rồi, chẳng lẽ Bá Phù tức đến phế cả đầu óc luôn sao? Chết tiệt, đường đường Tiểu Bá Vương Tôn Sách mà tâm lý thế quái nào lại kém cỏi dữ vậy?” 

“Chuyện này....” 

Trình Phổ có vẻ xấu hổ, không biết phải bắt đầu từ đâu. “Nói mau! Rốt cuộc Tôn Sách bị làm sao?” 

Viên Hoàn tức giận hét to. 

“Bẩm thiếu chủ, thật ra mạt tướng cũng không rõ lắm... à.... Hôm qua trong nhà Tôn tướng quân có tiếng kêu gào rất khủng khiếp, sau đó chúng mạt tướng xông vào thì thấy hắn lăn ra bất tỉnh, đến khi lấy lại ý thức thì lập tức bệnh nặng!” 

“Kêu gào? Hôn mê? Bệnh nặng?” 

Viên Hoàn nổi điên lên, âm lượng mỗi một chữ đều tăng theo một phần, trong lúc vô tình uy áp của người đứng đầu tỏa ra làm tất cả quan viên câm nín, họ quay sang nhìn gương mặt đầy hoảng sợ của Trình Phổ. Trình Phổ cũng chẳng biết phải làm sao, đành gật đầu ra vẻ mình chẳng hề nói láo. 

“Thầy thuốc đã được điều đến chưa? Họ nói như thế nào?”

Viên Hoàn cảm thấy vô cùng lo lắng. Thật ra hắn còn lo cho Tôn Sách hơn cả Trình Phổ, mẹ nó, hôm qua bàn luận đã đời và quyết định rước nhà họ Tôn về dưới trướng, Tôn Sách chính là điểm mấu chốt để hắn có thể thực hiện kế hoạch. Chưa kể về sau thằng cha này có thể sẽ trở thành mãnh tướng vô song dưới trướng hắn. 

Trình Phổ cúi đầu thưa: 

“Bẩm thiếu chủ, không dám giấu diếm, ta đã mời ba thầy thuốc đến khám, nhưng bọn hắn đều lắc đầu bảo không thể chữa được chứng bệnh này, từ đầu đến cuối Tôn tướng quân chẳng thèm nói tiếng nào, bọn ta bó tay rồi.” 

Trình Phổ chau mày kể lại, vẻ mặt lo lắng sợ hãi của hắn cũng không hề giả trân nên người khác không biết Tôn Sách đã gặp phải vấn đề gì. Nhưng về phía Viên Hoàn, thằng này chính là chủ mưu vụ đánh cắp ngọc tỉ, vì vậy hắn vô cùng thông cảm cho Tôn Sách, mẹ nó chuyện này thì kể cho người ngoài nghe thế quái nào được, chẳng khác nào thấy vết thương chảy máu còn cố tình xát muối. 

Ngoài ra một khi Tôn Sách tuyên bố mình mất đi ngọc tỉ, tức là hắn đã gián tiếp thừa nhận Tôn Kiên đào được ngọc tỉ lúc công phá Lạc Dương. Nên nhớ thời điểm còn tồn tại trên cõi đời này, Tôn Kiên sống chết cũng phủ nhận việc đó, thậm chí hắn chấp nhận chết để giữ lấy bí mật về ngọc tỉ.

Khỉ thật, rõ ràng trong nhà mất trộm còn không thể báo quan, chỉ đành cắn răng nuốt ngược nước mắt vào tim, cảm giác này chắc chắn nhức cả trứng. 

Viên Hoàn thở dài: 

“Bá Phù tướng quân từ khi quy thuận cha ta đã....” 

Hắn vốn muốn khen tên nhóc này lập nhiều chiến công, nhưng đột nhiên phát hiện từ lúc gia nhập đến giờ Tôn Sách chả làm được cái mẹ gì cho đời cả, đừng nói đại công, một chút chiến tích cũng chẳng có để viết vào báo cáo. Bất đắc dĩ, Viên hoàn cũng chỉ có thể lập lờ đánh lận con đen: 

“À... làm việc vô cùng cẩn thận, chăm chỉ hết lòng vì chức vụ, đây là một tài năng hiếm có. Ừ, chính xác là như vậy. Bây giờ Bá Phù tướng quân bệnh nặng, bản tọa làm sao có thể yên tâm được? Tử Bố đâu?” 

Trương Chiêu bước ra thưa: 

“Có thuộc hạ!” 

“Ngươi làm cách nào cũng được, lập tức gọi ngay quân y Điền Hồn đến khám cho Bá Phù, hắn đã hành nghề hơn chục năm, những bệnh quái lạ cũng gặp qua không ít, ta tin hắn sẽ giúp Bá Phù sớm ngày lành bệnh.” 

Trương Chiêu gật đầu thi lễ:

“Chúa công yên tâm, để ta lo chuyện này.” 

“Ừ, ầy, thấy Bá Phù như thế lòng ta thật không yên, nhưng thôi, chúng ta tiếp tục thảo luận việc chính, gần đây các huyện có ổn không?” 

Bộ Chất báo cáo: 

“Khởi bẩm chúa công, ở hạng mục nông nghiệp, các huyện ở Dương Châu đã gần đến mùa thu hoạch, quân đồn điền đã chia ca 12 tiếng để gác liên tục, cũng không hề lười biếng luyện tập, hầu như trộm cướp ở Dương Châu đã bị bắt sạch. 

Về phần xây thành, các nơi đã gửi báo cáo đến cho thuộc hạ, đúng thời hạn sẽ thi công hoàn tất mục tiêu được đề ra, ngoài ra tính đến hiện tại, hệ thống thoát nước bền vững đã lắp được 40.603 m2 ; tổng cộng chúng ta đang có 270 guồng nước được lắp đặt đều hết các mảnh ruộng.” 

Từ khi Bộ Chất được Viên Hoàn đề cử, gánh nặng của Trương Chiêu lập tức nhẹ đi không ít, chưa đến hai tháng, hắn đã nhận hết phần công việc được Trương Chiêu phân công, báo cáo cũng rất tỉ mỉ, lời lẽ rõ ràng. 

Trương Chiêu thì sao? 

Hắn có nhiệm vụ quan trọng hơn, xưởng sản xuất vũ khí, nhà máy in

và chế tạo giấy cần có người quản lý, thứ này thuộc về thông tin mật nên chỉ có Viên Hoàn và hắn biết. 

Lưu Bá Ôn được Viên Hoàn sắp xếp vào vị trí mưu sĩ, chủ yếu giải quyết công việc quân sự. Hắn mở miệng bẩm báo: 

“Chúa công, sáng nay ta vừa nhận được báo cáo quân sự mới nhất, Lý Tồn Hiếu tập kích thành công, chém chết Lục Khang và thu phục được Lư Giang, đợi chúa công phái người tiếp nhận xong hắn sẽ quay về Thọ Xuân. 

Bên cạnh đó Trần Đăng ở Quảng Lăng đột nhiên rút hết quân đồn trú, Chu Thái tướng quân vẫn bày trận bao vây nghiêm ngặt, tại hạ đã truyền lệnh cho ngài ấy giữ vững trận địa, đợi khi nào ruộng của chúng ta thu hoạch xong sẽ thu quân. 

Nhưng mà Kỷ Linh tướng quân ở Lịch Dương thì....” 

Viên Hoàn nhíu mày hỏi: 

“Kỷ Linh làm sao?” 

“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là lúc đang giao tranh với Ngô Cảnh, ngài ấy nghe tin Thọ Xuân có binh biến nên bị mất tập trung nên đã để thua một trận, lúc này hai bên đang giằng co ở Lịch Dương bất phân thắng bại.” 

“Hiểu rồi, Kỷ Linh chính là đại tướng số một dưới trướng cha ta, hắn

có phản ứng như vậy là rất bình thường, bản tọa không trách. Nhưng đây không phải lý do để Kỷ Linh thua trận, lập tức truyền lệnh, nếu trong vòng nửa tháng Kỷ Linh không hạ gục được Ngô Cảnh, bản tọa sẽ cho người thay thế vị trí của hắn.” 

“Tại hạ tuân lệnh!” 

Viên Hoàn thở dài, trịnh trọng nói: 

“Dương Châu gặp phải thiên tai, lần thu hoạch này rất quan trọng, vì vậy bản tọa không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Thông báo cho các huyện lệnh biết, ở nơi hắn cai quản xảy ra sự cố, hoặc phòng thủ yếu kém dẫn đến lương thực bị hủy, tất cả quan viên từ lớn cho đến bé, kể cả quân đồn điền hãy tự sát để tạ tội với trăm họ.” 

Thông qua quy chế thưởng phạt Viên Hoàn đã lập được uy tín rất cao ở Dương Châu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, cho nên nên trên cơ bản không kẻ nào dám giỡn mặt với hắn. Vì vậy khi thông báo được gửi đến các huyện, tất cả huyện lệnh, giáo úy hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, đem việc thu hoạch mùa màng trở thành việc ưu tiên hàng đầu trong huyện, thậm chí hận không thể tự mình xách đao tuần tra. 

Một thế lực thành công cần có những điều sau: 

-Tôn Trọng!

-Kiểm soát dự kiến! 

-Ban hành! 

-Chấp hành! 

Trong nhiều năm công tác ở vị trí phó giám đốc xí nghiệp, Viên Hoàn đã tổng kết được tinh túy của việc quản lý nhân sự và quản lý vĩ mô, hắn nhận ra mình áp dụng biện pháp này ở thời cổ đại cũng mang lại hiệu quả rất cao!