Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 173: Huyết Sát Cổ Đại ! Nhiễu Loạn Nhân Gian 12




Cô ngồi trên ghế đá trầm ngâm suy tư, đôi mắt đỏ máu vẫn nhìn vào cuốn sổ ghi chép.

Cơn gió lạnh thoảng qua từng đợt, đám thị vệ xung quanh có phần thất thần đứng cách xa giám sát ...
" Công tử ...!có cách hay chưa?? "
Liễu Mai đi tới lém lỉnh hỏi, cô liếc mắt nhìn qua lạnh nhạt
" Ta cần máu của một loài chim uyên ương "
" Đó ...!là loài gì ?? "
Liễu Mai ngốc trệ đưa ngón tay lên cằm suy ngẫm.

Cô hạ mi mắt, cầm lên một quyển sách lật ra vài trang.

Sau lại đứng lên lạnh nhạt
" Đây là một loài hiếm, trú ngụ ở những cái hồ lớn thơ mộng "
" Hồ?? Ta biết ...!ở ngoài kinh thành có một cái hồ ở bìa rừng rất đẹp.

Nó liên thông với một cái chùa trên đó, ngày hôm nay công chúa cũng chuẩn bị đi chùa bái lạy để cầu phước cho hoàng thượng "
" ...!"
" Công tử có muốn đi cùng?? "
Liễu Mai mỉm cười hỏi, cô nhẹ nhàng gật đầu sau đó nhìn vào cuốn sách ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lộc cộc...!!
Tiếng xe ngựa vang lên trong rừng núi hoang sơ, cô cưỡi ngựa một bên đi cạnh xe.

Đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định ...
Tấm mành hơi vén lên, Ngọc Diện đưa mắt lén nhìn thân ảnh cô đang cưỡi ngựa.

Liễu Mai bên cạnh thì thầm
" Công chúa ...!người sao vậy?? "
Ngọc Diện nhìn qua, nhẹ nhàng buông tấm mành xuống hạ mi mắt che đi cảm xúc hỗn loạn.

Lắc đầu im lặng ...
" ...!"
" ...!Công chúa ...!"
Liễu Mai cắn môi không biết nên nói gì, đành im lặng quan sát nàng ta ...
Một khắc sau \( 15 phút \), họ rốt cuộc cũng đến được một ngôi chùa được xây dựng trang nghiêm.

Bậc thang dài đi lên trên cao, bước xuống xe ngựa.

Ngọc Diện nhìn người người cầm giỏ đi lên chùa, nhìn qua đám thị vệ
" Các ngươi ở lại "
Nói rồi nàng ta bước lên cầu thang, Liễu Mai cũng nối bước theo sau.

Cô xuống ngựa nhìn lên trên, đôi mắt đỏ máu liếc nhìn xung quanh.

Ngoài rừng cây tươi mát, gió vi vu đong đưa cùng tiếng chim hót âm vang thật yên bình giản dị thì không có gì đáng ngờ ...
Bọn cô bước đến sân chùa, liền có một tiểu sư đang quét sân cầm chổi đi tới chắp tay
\- Nam mô a di đà phật...!! Thí chủ cần gì??
" Tiểu sư phụ ...!chúng ta muốn thắp hương lễ phật "
Liễu Mai cất tiếng nói, tiểu sư kia xoay người 
\- Mời thí chủ theo tiểu tăng
Bọn cô đi vào trong, nhan khói nghi ngút tỏa ra bay phấp phới.

Người bái lạy dưới đất thành tâm cầu nguyện, Ngọc Diện và Liễu Mai lần lượt được đưa cho mỗi người 3 cây nhan.

Tới lượt cô, đôi mắt lãnh lệ liếc xuống khiến tiểu sư kia sợ hãi rời đi ...
Ngọc Diện nhìn qua cô bước đi đến gốc cửa dựa vào đứng chờ.

Hơi mím môi rồi cũng quỳ xuống đệm trước tượng phật Quan Âm.

Nhắm mắt cầu khẩn ...
Thời gian trôi qua, nàng ta đứng lên cắm nhan vào lò hương lớn.

Rồi lại nhìn qua một chỗ xin săm, Liễu Mai hớn hở nói
" Chúng ta đến đó xem thử đi công ...!tiểu thư "
Ngọc Diện gật đầu hơi liếc mắt cảnh cáo Liễu Mai.

Sau đó cao quý đi đến chỗ xin quẻ, nhìn nơi này không có ai liền ngồi xuống.

Hướng vị sư phụ nói
" Ta muốn xin một quẻ săm "
\- Thí chủ muốn xem về điều gì??
Vị sư phụ nhìn Ngọc Diện chắp tay hỏi, nàng ta mím môi chưa kịp trả lời thì Liễu Mai đã lém lỉnh cất tiếng
" Số phận và tình duyên "
Vị sư phụ lấy ra hộp săm đưa đến trước mặt Ngọc Diện, nàng ta cầm lên sau đó lắc đến khi có một cây sâm rớt ra.

Vị sư phụ đẩy tới cho nàng ta một tờ giấy trắng cùng bút mực, nói
\- Hãy nhắm mắt lại ...!thả lỏng ...!viết những chữ mà thí chủ nghĩ tới trong vô thức ...
Ngọc Diện cầm bút nhắm lại đôi mắt, mọi thứ phút chốc trở thành một màu đêm đen tối.

Bỗng nàng ta cảm thấy ngạt thở cùng lạnh lẽo.

Như bị rơi xuống đáy biển, hoàn toàn nhấn chìm trong sự ôn nhu cùng lạnh giá của nước mặn.

Nhưng khi ánh mắt nàng ta cay xè cố gượng mở, liền thấy một bóng dáng mờ nhạt đang vươn tay...
Tâm trí Ngọc Diện lần nữa thay đổi, đó là ánh chiều tà hoàng hôn.

Sau là máu ...!nàng ta cảm nhận mình đang ở trong vòng tay của ai đó ...!Là một bóng hình mờ nhạt trên con tàu ...!lúc lại là một người nữ nhân ôm lấy nàng ta trên ngọn núi được ánh chiều tà thê lương bao phủ ...!Cảm giác thật không chân thật ...!Bóng hình hư ảo tà mị vô tình kia ...!đang xoay lưng ở vách đá ...
" Ah ...!"
Ngọc Diện mở mắt trước những mảnh vỡ ký ức mơ hồ, mồ hôi đọng lại trên trán khiến Liễu Mai thất kinh sợ hãi.

Vội lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng ta, lo lắng hỏi
" Người sao vậy? "
" Ta không sao ...!Hơi khó chịu một chút "
Ngọc Diện nắm lấy khăn lụa từ tay Liễu Mai, siết chặt lại như đang kìm chế điều gì đó.

Vị sư phụ có phần kinh ngạc, sau đó nâng tấm giấy trắng lên nhìn.

Rồi lại nhìn Ngọc Diện, nói
\- Hãy đi đến bên kia đổi sâm
Liễu Mai làm theo chỉ dẫn, đi đến một cái cây được treo rất nhiều bao đỏ có thêu số rất đẹp.

Lần tìm rồi tháo xuống một cái, mỉm cười cầm lấy chạy đến đưa cho sư thầy
" Đây ạ ...!"
Vị sư phụ đó mở ra hồng bao, cầm lấy mảnh giấy bên trong xem xét.

Sau lại nhìn Ngọc Diện bằng ánh mắt kỳ lạ, Liễu Mai mỉm cười hỏi

" Sao vậy?? Có phải tiểu thư nhà ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên tướng ...!bên lang quân tương lai không?? "
\- Vị thí chủ đây trong lòng ngỗn ngang tạp niệm khi xưa, đáy mắt ẩn hiện ưu sầu đau thương ...
Ngọc Diện kinh ngạc, đôi mắt không biết vô tình hay cố ý liếc đến thân ảnh cô đang bắt một vị tiểu sư phụ lại hỏi gì đó.

Dời con ngươi hạ mi, cười nhạt
" Vậy sao ...!"
\- Tiền kiếp yêu hận vẫn còn vươn
  Ký ức xóa nhòa do Thiên Mệnh
  Ẩn hiện bóng hình trong tiềm thức
  Vẫn chẳng rõ thông ...!đó là ai ...
  Kiếp này tơ duyên, đã tương ngộ
  Ngỗn ngang trăm bề, tình sầu đắng
  Nợ tình một kẻ ở phía sau
  Đời này phải trả, trọn kiếp không lìa
Vị sư phụ gấp tờ giấy lại bỏ vào hồng bao sau khi đọc xong, khiến hai nữ nhân ngơ ngẩn.

Cầm lên tờ giấy khi nãy Ngọc Diện viết, tiếp tục nói
\- Chữ viết của thí chủ đã thể hiện rõ sự thương tâm nhớ nhung, trong nét bút có phần run rẩy cùng không cam lòng.

Và theo như bằng tăng suy đoán, đây là tên một người mà thí chủ rất yêu ...
Ngọc Diện hai tay vươn ra, đôi mắt nhìn vào tờ giấy si ngốc.

Đón nhận từ tay sư thầy, sau đó không mở ra liền mà gập lại.

Nhận lấy hồng bao kia, bỏ nó vào chung
" Ta có thể đem về?? "
\- Được ...!Nhưng bằng tăng thấy thí chủ vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa lý giải.

Ký ức không ổn định, hãy tìm người có thể cho thí chủ câu trả lời.

Đừng để thí chủ quên đi, vì như thế thí chủ sẽ càng vấn vươn một bóng hình mờ ảo.

Tìm ra câu trả lời và đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất ...
" Đa tạ sư phụ "
Liễu Mai đưa bạc cho sư thầy đó rồi đuổi theo Ngọc Diện.

Cô đứng một nơi khá xa, cũng đã dò hỏi được con suối kia.

Rồi xoay người ra khỏi chùa, nhìn cái sân sạch sẽ.

Cây cối đung đưa rơi xuống lá vàng, vài sư tiểu đứng quét lá dọn dẹp.

Không khí trong lành với tiếng chim hót bình yên
" Công tử ...!người sẽ đi đến cái hồ kia sao?? "
Liễu Mai nhìn qua cô hỏi, cô lạnh nhạt gật đầu.
" Vậy ...!chúng ta về trước chứ công chúa?? "
" Ta ...!"
Ngọc Diện chần chừ không nói, Liễu Mai mím môi sau đó cười tươi ranh mãnh
" Ta và công chúa cũng muốn tham quan và xem loài chim đó thế nào.

Công tử, có tiện không?? "
" Tùy "
Cô xoay người bước đi, vòng ra sau chùa đi sâu vào trong rừng.

Phía sau là Ngọc Diện vẫn nhìn theo bóng lưng cô chăm chăm ...
Xạo xạc...!!!
Cơn gió thổi qua mát lạnh, âm thanh tiếng thác nước chảy vang lên truyền theo gió lọt vào tai cô.

Đi được một đoạn đường, cô nhìn thấy một cái hồ trong xanh mát lạnh.

Phiến lá rơi trên mặt nước cuốn trôi đi, Liễu Mai mỉm cười thích chí
" Đẹp quá ...!"
Cô nhìn xung quanh không có bóng người, hồ nước vẫn chẳng có hiện tượng gì kỳ lạ.

Liễu Mai ngó đông trông tây
" Chim uyên ương là gì?? Nó đâu vậy công tử?? "
Cô bình đạm, đôi mắt chú tăm quan sát.

Bỗng một vị tiểu sư phụ xách củi đi ngang qua.

Nghe thấy vậy liền cười, chắp một tay
\- A di đà phật!! Uyên ương một cặp, thả tay xuống nước
Cô liếc mắt nhìn qua bóng dáng dần xa khuất của tiểu sư đó.

Đưa tay kéo Ngọc Diện đến gần bờ suối khiến nàng ta kinh ngạc, lạnh nhạt
" Cùng nhau đặt tay xuống hồ "
Ngọc Diện ngây người, nhưng cũng ngoan ngoãn đồng lượt bỏ tay cùng cô xuống hồ.

Lá vàng thoáng qua mang đi hương thơm tự tại, mặt nước đón nhận thêm vài phiến lá cuốn trôi đi ...
Lõm bõm...!!
Từ dưới nước có hai con vịt đủ màu sắc xuất hiện đang bơi tới tay họ, đôi mắt Ngọc Diện kinh ngạc.

Liếc qua bàn tay trên bờ của nàng ta vẫn còn bị cô nắm chặt.

Dời đi sự chú ý xuống mặt nước, dần thấy hai con vật bơi tới mà cảm thấy đáng yêu.

Trông chúng vô cùng xinh đẹp, nụ cười vươn lên mỹ miều.

Ánh dương quang ấm áp xuyên qua tán lá rọi lên hai thân ảnh bọn cô ...
Giờ khắc này họ như bị lu mờ giữa cánh rừng xanh, Liễu Mai đứng một bên ngây ngẩn người
" Công chúa cười ...!"
Đôi mắt đỏ máu bỗng chốc lóe lên tia sáng lạnh, nắm chặt tay Ngọc Diện kéo mạnh.

Từ phía dưới nước bỗng chốc có gì đó phóng lên, cô xoay người né đi
Bịch...!!!!
Một con rắn phóng từ dưới nước lên trên đất, nọc độc phun ra, cô nhướn mày nhìn đến.

Xung quanh cành lá xào xạc đung đưa, bao nhiêu thân ảnh đen phóng tới ...!Rắn từ dưới chân bò tới bò lui hơn 20 con.

Một đóa hoa bạch liên đỏ máu sáng rực dưới ánh dương.

Liễu Mai sợ hãi hét lớn
" Ahhhhh ...!c ...!các ngươi ...!"
Một tên sát thủ nhìn qua vung kiếm, Ngọc Diện nhanh chân thoát khỏi tay cô xoay mình đá vào gã đó.

Đứng chắn trước mặt Liễu Mai nhíu mày

Cô bình tĩnh nhìn, bàn tay đưa lên từng đốt vẫn quấn quanh mảnh vải.

Nhưng có một cây đoản đao đang xoay vòng ẩn hiện lập lòe tinh quang băng lãnh sắc nhọn.

Đám sát thủ nhìn cô, sau khoảng 7 tên bắt đầu xông lên
Vụt !!! Bịch ...
Từng chiêu thức của cô vừa nhanh lại dứt khoát, đoản đao xoáy vòng xẹt qua chém đứt đầu 2 tên khiến chúng quỳ trên nền đất.

Đầu lại bay xa, Liễu Mai hai mắt sợ hãi
" Ahhhhhh ...!"
Trận chiến diễn ra khiến lá cây bay tứ tung, máu tươi văng lên không trung như tồn đọng lại.

Bọn họ đằng đằng sát khí đánh vào từng điểm chí mạng của cô.

Nhưng cô lại dễ dàng né tránh, đôi mắt nhìn xung quanh vẫn còn 5 tên.

Bọn chúng vây quanh cô, trên tay cầm chặt thanh kiếm.

Những con rắn dưới chân đang hướng cô bò tới, cô bật nhảy xoay vòng lên trên.

Bọn sát thủ ngước nhìn rồi phóng theo cô ...
Cô đạp một thân cây, phóng qua lật mình chém đầu một gã sát thủ.

Thân ảnh gã rơi xuống nhưng vẫn giữ vững tư thế quỳ kinh dị.

Ngọc Diện mím môi ngước lên quan sát từng đường đao tuyệt tình lại quyết đoán của cô.

Tựa như đang múa, bàn tay xoay vòng mềm mại nhưng lại mang cả nội lực mạnh mẽ ...
Bịch !!! Rầm ...
Đám sát thủ ngã quỳ xuống đè bẹp những con rắn khiến chúng nát bấy do lực từ trên cao.

Máu cùng xác th.ịt rắn vươn vãi kinh tởm khiến Liễu Mai như muốn ngất đi tại chỗ ...
Cô hơi nhíu mày lại, cảm thấy bản thân như đã vận động quá nhiều.

Sau khi giết tên cuối cùng, cô mới bay xuống nói
" Đi "
Bọn cô nhanh chân rời khỏi đó, âm thanh tiểu Bát Đản vang lên
\[ Ta chờ cái cảnh con rắn thúi bị như vậy \(\= ̄▽ ̄\=\).

Mà lúc đầu ta cứ tưởng lũ người cá tấn công ký chủ \]
Ha~ ...!Bọn chúng sẽ không ngu ngốc tới mức biết không phải đối thủ của ta mà đâm đầu vào chỗ chết
Đôi mắt cô liếc ra phía sau, nhìn cánh rừng xanh vắng lặng không có điểm gì bất thường mà cười nhạt.
\[ Ai lại đi tấn công ký chủ nhỉ?? \]
Một kẻ không tầm thường
Cô cùng Ngọc Diện đi vào khu rừng, có lẽ đã thoát khỏi sự nguy hiểm.

Vừa trở lại chùa thì vừa đúng lúc trời đổ ào xuống một cơn mưa lớn.

Liễu Mai nhìn mây đên âm u, cơn gió lạnh hung hăng đánh vào thân cây mà lo lắng
" Xem ra chúng ta không thể về ngay được ...!"
Cô nhìn ra ngoài xa xăm, chỉ còn lác đác vài người dân vào trú mưa trong chùa.

Từng hạt nặng trĩu rơi xuống nền đất như có thể thôi miên tâm trí khiến người trống rỗng tâm tư ...!Một tiểu sư đi tới
\- A di đà phật ...!mời ba vị thí chủ nán lại trú mưa, nếu không chê xin dùng bữa cơm chay đạm bạc
Cả ba người bọn cô cùng theo vị tiểu sư phụ đó vào trong, mỗi người được một gian phòng để nghỉ ngơi.

Cô ngồi xuống ghế, nhìn lên bàn ăn là đồ chay.

Không động đũa mà rơi vào trầm tư ...
Bùm...!!!
" Ký chủ không ăn để ta ăn giùm cho ...!\(ノ≧ڡ≦\) "
Nói rồi tiểu Bát Đản ở trên bàn xơi đồ, còn cô vẫn nhìn vào khoảng không vô định mà trầm ngâm suy nghĩ.

Cơn mưa bên ngoài lấn áp mọi âm thanh, lạnh lẽo nhưng lại khiến người dễ chịu khi muốn nằm lỳ trên giường ...
Nhưng điều đáng nói là cơn mưa kéo dài đến tận chiều tà vẫn không dứt, cô đang nhập định liền mở mắt ra.

Bình tĩnh đi xuống giường gỗ bước ra ngoài ...!Sương trắng dày đặc luân chuyển giữa không trung, bầu trời u ám đến nao lòng ...!Bóng dáng Ngọc Diện đi tới.

Phía sau là Liễu Mai đang cầm dù
" Công tử ...!hôm nay chúng ta có lẽ phải ở lại chùa ...!"
" Ừ "
" Liễu Mai đã cho binh lính trở về thông báo rồi "
Ngọc Diện hơi mím môi nói, cô liếc xuống nàng ta nhường đường cất tiếng
" Lạnh ...!vào ngồi "
Liễu Mai kinh ngạc, sau đó cũng mỉm cười kéo tay Ngọc Diện vào trong.

Tiểu Bát Đản đã sớm trốn ở một gốc ấm áp ngủ ngon lành.

Cô đóng cửa lại bước tới ghế ngồi xuống, Liễu Mai rót trà hỏi
" Công tử đã có cách cứu hoàng thượng?? "
" Ừ "
" Huynh ...!khi nào phụ hoàng ta mới được chữa trị?? "
" Cần 3 loại, máu của chim Uyên Ương, Thiên Sơn Tuyết Liên cùng quả Mộng Trường Sinh "
" Cái gì?? Toàn là thứ quý...!"
Liễu Mai kinh ngạc nói, Ngọc Diện nhíu mày hạ mi mắt
" Thiên Sơn Tuyết Liên ở tận núi cao ...!còn Mộng Trường Sinh?? Đó là quả gì chứ?? "
Cô bình tĩnh nhấp trà, đôi mắt nhìn vào Ngọc Diện.

Trả lời ...
" Hiện tại ta chỉ có phương cách này để giải, và ta biết tìm chúng ở đâu.

Hiện tại chỉ cần lấy được máu của chim Uyên Ương trước "
Bên ngoài trời âm u cùng cơn mưa lớn đến lạnh người, sau khi Ngọc Diện trở về cô cũng bắt đầu ngồi trên giường tịnh tâm thiền định ...
Giữa đêm khuya, mây đen bao phủ mọi thứ.

Các chúa tiểu cầm dù cùng đèn đi kiểm tra chùa.

Vừa ngáp vừa đi, bỗng một bóng dáng vụt qua bịt miệng khứa cổ vị chúa tiểu một cách...!Bóng đen tuyền thân thủ cao cường, nhìn cái xác đầy máu lan đi nhanh chóng do nước mưa.

Màn đêm bao phủ dung nhan, chỉ biết thân hình vạm vỡ cao lớn như quỷ dữ đoạt mạng đứng trong sương gió ...
Vụt...!! Vù ...

Mọi âm thanh trong ngôi chùa đều chỉ là tiếng gió và cây lá xào xạc.

Đôi khi trong sảnh lại phát ra tiếng tụng kinh gõ mõ giữa đêm khuya ...
Mọi thứ sẽ trôi qua thật êm đềm nếu như không có tiếng la hét thất thanh phá vỡ không gian tĩnh lặng
\- Ahhhhhhhh ...!C ...!có người ...!c ...!chết ...
Mọi người lo sợ gấp gáp chạy qua, nhìn vị chúa tiểu đang run lẩy bẩy ngồi trên nền đất chỉ vào trong.

Có một thi thể đang gục đầu đập trán lên cái mõ gỗ lớn.

Đó là một vị sư phụ, các thầy kinh hách quay lại liền thấy có thêm người chạy vào hốt hoảng
\- Trụ ...!trụ trì ...!có ...!có rất nhiều đồng môn chết ở ...!k ...!khắp nơi ...!trong chùa ...
Nghe xong ai cũng đều không tránh khỏi lạnh sóng lưng ...
Đoàng !!!
Sấm sét rầm vang giữa khung trời đêm, một vị sư phụ nhíu mày
\- Là ai đã làm chuyện này??
\- Ah ...!hôm ...!hôm nay có một kẻ trông rất kỳ ...  kỳ dị tá túc lại chùa ...!Rất đáng nghi
Một chúa tiểu run sợ cất tiếng, bọn họ nhìn nhau không nói câu nào...
Một khắc sau, bọn cô đều tập hợp đầy đủ trong sảnh chùa.

Xung quanh là tượng phật được ánh nến lung linh chiếu rọi.

Ngọc Diện nhíu mày nhìn vũng máu đang được lao dọn, hỏi
" Chuyện này là sao thưa sư phụ?? "
\- Người trong tự bị sát hại, lão nạp muốn hỏi vị công tử đây đã ở đâu??
Cô vẫn đứng đó lạnh nhạt chắp hai tay ra sau im lặng, Liễu Mai cất tiếng bĩu môi
" Giữa đêm không ở phòng ngủ chẳng lẽ ra ngoài dạo sao?? "
\- ...
" Liễu Mai ...!"
Ngọc Diện liếc qua nhắc nhở, nhìn các sư thầy khó xử rồi lại nhìn qua thân ảnh cô.

Cô bình đạm hé môi
" Nghi ngờ ta?? "
\- ...!A di đà phật, lão nạp thật sự không phải có ý muốn nghi ngờ thí chủ.

Nhưng đồng môn trong tự chết bất đắc kỳ tử, khiến ai nấy hoang mang ...
" Nhưng như vậy cũng không thể nghi ngờ công tử nhà ta "
Liễu Mai tức giận nói, sau đó mím môi bởi cái trừng mắt của Ngọc Diện.

Nàng ta bước đến gần cô
" Huynh có cách nào chứng minh sự trong sạch?? "
Cô liếc qua nàng ta, sau đó xoay người bước đến bên thềm cửa.

Đưa tay mở ra, lặng nhìn cơn mưa hối hả ầm vang bao trùm tất cả..Cơn gió lạnh lướt qua, cô nhìn vào khoảng không nhớ lại hình ảnh đám sát thủ.

Ngọc Diện đi tới nghi hoặc
" Có khi nào là do chúng?? "
Liễu Mai nghe xong, đảo mắt một vòng rồi như nhảy dựng lên nói
" Phải rồi, phải rồi ...!Lúc trưa có một đám sát thủ tấn công chúng ta ở phía sau chùa.

Hãy cho người vào đó tìm, chắc là còn xác "
Các sư phụ nhìn nhau, rồi cũng gật đầu cho người đi kiểm tra.

Cô im lặng đứng đó, nhìn ngắm cơn mưa hối hả liên hồi.

Ngọc Diện ngồi ở một bên ghế nhấp trà, hai mắt đen tuyền vẫn liếc nhìn bóng lưng cô...
Nửa canh giờ \( 1 tiếng \) sau các tiểu sư phụ chạy vào, bọn họ thân mình ướt sũng.

Mệt mỏi nói
\- Trụ trì ...!chúng con tìm khắp nơi trong rừng nhưng vẫn không thấy thi thể nào
\- Cái này ...
Trụ trì khó xử nhìn qua Ngọc Diện, Liễu Mai kinh ngạc tức giận
" Không lý nào ...!rõ ràng là có 7 tên sát thủ.

Chẳng lẽ bọn chúng tự bốc hơi?? Các người tìm có kỹ hay không?? "
" Liễu Mai, im miệng!! Xin các sư phụ thứ lỗi, nhưng có khi nào là bị thú hoang tha đi?? "
\- Chúng ta đã kiểm tra rất cẩn thận, không có dấu vết nào của thú lớn đi săn.

Nếu có đã để lại dấu chân dưới vũng bùn
Một vị tiểu tăng nói, cô vẫn im lặng không cất tiếng nào khiến mọi thứ dần trở nên tĩnh mịch.

Bỗng một vị đạo tăng chỉ vào cô tức giận thốt
\- Là hắn ...!nhất định là hắn đã giết người của chúng ta.

Trụ trì, tên đó là người của Kỳ Nghệ Quốc, hôm trước con ra chợ liền được nghe kể lại.

Nhất định là hắn ...!cực kỳ đáng nghi ...
\- Cái gì??
" Không phải ...!chúng ta đến đây là để muốn tìm chim Uyên Ương để cứu phụ hoàng.

Không có ý giết hại người trong tự ...!"
Ngọc Diện nhíu mày đứng lên nói, các sư phụ sau khi nghe xong liền xem đó như lời chứng thực, nhanh chóng ra lệnh
\- Bảo vệ công chúa.

Bao vây hắn lại ...
" Các người ...!"
Liễu Mai nhìn đám tiểu tăng cầm côn đứng một bên chĩa về phía cô đang đơn thân độc mã đứng ở ngay cửa ra vào.

Thậm chí đám thị vệ cũng rút kiếm một bên hướng về phía cô, đôi mắt đỏ máu nhẹ nhàng lướt qua bọn họ.

Hé môi đỏ mọng, hướng gã vừa đổ tội cho cô
" Sao ngươi khẳng định đó là ta? "
\- ...!Ta ...!ngươi chính là kẻ đáng nghi nhất ...
" Tên tăng sư kia, ngươi nghe bên ngoài đồn bậy bạ liền biết được công tử đây là người của Kỳ Nghệ Quốc.

Chưa có bằng chứng, chỉ có cái danh phận xứ khác liền phán họ là kẻ giết người.

Đây là ý gì?? "
Liễu Mai đanh đá liếc mắt khinh bỉ nói khiến gã mặt mày trắng bệch ...
Vụt !!!
Một đoản đao lóe sáng tinh quang kề ngay cạnh cổ gã.

Cô lướt qua như cơn gió dễ dàng tránh thoát đám người đang bao vây, họ kinh ngạc dời qua một bên.

Trụ trì lo lắng nói
\- Thí chủ không nên manh động
Cô không quan tâm, đôi mắt vẫn bình thản nhìn vào khoảng không 
" Kẻ đó tha chết cho ngươi để ngươi đổ tội cho ta, cũng không có nghĩa sẽ bình an mà sống "
Lời nói của cô tựa như khúc nhạc đệm êm, nhưng lại khiến gương mặt gã đó trắng bệch không còn giọt máu.

Vội quỳ xuống
\- Xin tha mạng ...!xin ...!xin tha mạng ...!Ta ...!ta không ...!không biết gì cả ...!Ta ...!ta chỉ ...!chỉ muốn giữ mạng ...
Roẹt...!!
Cái đầu bay ra trong đêm tối, máu đỏ văng tứ tung trên sàn giá lạnh.

Mọi người kinh ngạc nhìn cái thi thể mất đầu vẫn quỳ đó không ngã xuống.

Máu từ đoản đao sắc lãnh đang dần tự trút đi.

Cô cất tiếng
" Thứ nhất : Đây là cách giết người của ta
   Thứ hai : Ta không có lý do giết các ngươi
    Thứ ba : Không có bằng chứng nói ta là kẻ đã giết chúng tăng trong tự "
Mọi người ngẩn ngơ nhìn nhau, một vị sư phụ nhíu mày

\- N ...!ngươi ...!cũng không cần giết hắn ...
" Để chứng minh ta không giết người cũng như dẹp giùm các ngươi một phật tử chẳng trọng thanh quy "
\- ...
\- ...!C ...!cái này ...!l ...!lão nạp cũng không thể thả ngươi đi khi không tìm ra hung thủ ...
" Tìm ra để làm gì?? Các ngươi có chắc mình đủ bản lĩnh để tố cáo?? Hay dùng những nguyên tắc rẻ mạt của nơi này để đem họ ra xét xử?? "
\- Ý của thí chủ là gì??
" Ta không giết họ, nhưng kẻ giết họ lại  muốn tố cáo tội danh cho ta.

Xem như ta cũng gián tiếp hại chết những người đó ...!"
Cô liếc qua Ngọc Diện, nàng ta hiểu ý liền nối tiếp lời cô
" Bổn cung sẽ cho người mang phí thiệt hại đến đây bồi thường.

Cũng như mua lại đôi chim Uyên Ương phía sau khu rừng.

Các vị hãy chôn cất những người đã chết, sau đó hãy xem như không có chuyện gì xảy ra "
Mọi thứ chìm vào yên lặng, đám người đó nhìn nhau phân vân.
\- Chuyện này ...!công chúa ...
" Suy nghĩ cho kỹ, nơi này cũng chỉ là một ngôi chùa vô danh.

Nên biết đâu là nơi không thể đâm đầu ...!"
Cô lạnh nhạt nói, khiến bọn họ thật sự không thể không khuất phục.

Trụ trì thở dài gật đầu
\- Người chết cũng đã chết ...!vậy thì cứ để mọi chuyện sóng yên biển lặng đi
Cô bình lặng nhìn cơn mưa đã tạnh, khung trời mây tan đi để lộ một màu xanh dương trong trẻo thanh khiết.

Sương mù lơ lửng giữa không trung vẫn chưa tan, khí hàn lạnh giá khiến người cảm thấy lười biếng ...
Thế là mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi, cô bước ra ngoài rời đi.

Đôi con ngươi đỏ máu xẹt qua tinh quang, khóe môi mấp máy ba từ hòa vào trong gió mà như không tồn tại ...
" Thiên Ngục Cung ...!"
Tại một gốc tối, một thân ảnh hòa vào trong sự tĩnh lặng không ai nhìn thấy.

Nụ cười vươn lên trên môi đầy thâm hiểm, âm thanh vang vọng khẽ khàn
" Ha ha~ ...!Dứt khoát lắm ...!rất tốt ...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khi họ trở về hoàng cung, đã có một thân hình đứng đó hiên ngang chờ sẵn.

Đôi mắt lạnh rét thấu xương, phía sau là quân sĩ nghiêm nghị...
Xe ngựa dừng lại, Ngọc Diện bước xuống kinh ngạc.

Liễu Mai mỉm cười thì thầm
" Công chúa ...!là tướng quân kìa ...!"
Lãnh Ninh Hiên bước tới, đôi mắt liếc qua cô đầy thù địch.

Nhưng cô vẫn không đoái hoài gì tới hắn, Ngọc Diện cất tiếng nhìn nam tử đã đi tới trước mặt
" Huynh đứng đây làm gì?? "
" Đón muội "
" Ta không sao "
" Hừ ...!"
Liễu Mai cười khúc khích nhìn gương mặt khó coi của Lãnh Ninh Hiên.

Sau đó nói
" Tướng quân, người đứng đây từ sớm là để chờ công chúa?? Chẳng lẽ có gì muốn nói sao?? "
Bọn họ kẻ qua người lại, cô cũng chẳng bận tâm định rời đi
" Đứng lại "
Âm thanh Lãnh Ninh Hiên vang lên, cô dừng bước chân chờ hắn tới gần.

Đôi mắt sắc lãnh nhìn cô
" Ngươi đã có cách cứu hoàng thượng?? "
" Phải "
" Cần thứ gì?? Tốt nhất là mau chữa trị nhanh, rồi rời khỏi Phi Vũ Quốc "
" Ha~ ...!"
Cô liếc đôi con ngươi đỏ máu qua phía hắn, phát ra một âm tiết nhất định rồi cũng lạnh lùng bỏ đi không quan tâm.

Lãnh Ninh Hiên siết chặt tay cắn răng hạ mi mắt che đi sự mông lung cùng tia hoảng loạn.

Không để ý Ngọc Diện đang nhìn hắn bằng ánh mắt đăm chiêu ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_        \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Hoàng thượng đã cho người đem Thiên Sơn Tuyết Liên tới.

Đang được bảo quản cẩn thận ở chỗ Phả Ngư và Sát Hằng "
Phụng Nguyền Lam nhìn cô đang nhấp trà, mấy hôm trước cô đã nhờ nàng ta cho người báo tin đi.

Cũng như việc lấy Thiên Sơn Tuyết Liên từ trong cung ...
" Ta đi xem "
Cô nói rồi đứng lên, vừa bước tới cửa đã đụng mặt với Lâm Anh Tài.

Hắn gãi đầu nhìn cô hỏi
" Ngươi đi đâu vậy? "
" Xem hoa "
" Àh ...!sao đêm qua ngươi không về?? "
" Mưa "
" Ta nghe nói ngươi còn ở cạnh công chúa, cô nam quả nữ.

Có trao dồi tình cảm không?? "
Lâm Anh Tài cười ngốc nghếch hỏi, cô liếc nhìn hắn bỏ lại hai chữ rồi lướt đi
" Phiền phức "
Hắn ngớ mặt không hiểu mình nói sai cái gì, gãi đầu sau đó cũng nhún vai đi vào cùng Phụng Nguyền Lam bàn chuyện
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_     \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô nhìn ngọn núi giả đang được đặt trong một cái lồng lớn bền bỉ, đóa hoa màu trắng thuần xinh đẹp như tỏa ra tiên khí đang được kẹp ở giữa khe núi mà nở rộ.

Cô đưa tay lên lồng sắt lạnh, hai bên là Sát Hằng và Phả Ngư đứng canh.

Cô hạ mi mắt, ngón trỏ dài thanh thoát gõ lên trên thanh sắt trầm tư ...
Sau đó lấy trong người ra một cái lọ ngọc nhỏ màu hồng nhạt, mở nắp ra cô rắc lên trên từng thanh sắt một ít bột phấn hồng.

Cho đến ổ khóa, hai người kia không hiểu cô làm gì.
Cũng không phận sự mà câm nín đứng trơ mắt nhìn ...!Cho đến khi cô phủ toàn bộ thuốc lên thanh sắt, nhìn nó vẫn bình thường không có gì khác lạ mới hài lòng cất tiếng
" Đừng cho ai chạm vào "
Nói rồi cô xoay người rời đi, thân ảnh tà mị phút chốc như cơn gió mà biến mất ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Giữa đêm khuya, thị vệ tuần tra nghiêm ngặt vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Gió lạnh thoảng qua từng đợt, cô ngồi trên nốc nhà ung dung nhìn Phả Ngư và Sát Hằng vẫn luôn đề cao cảnh giác không hề buông lỏng ...
Mọi thứ trôi qua trong tĩnh lặng, cô vẫn ngồi đó nhìn xuống.

Đôi con ngươi đỏ máu liếc qua từng bụi cỏ cành cây nhưng vẫn không có dấu hiệu bất thường.

Gió lạnh thoang thoảng lướt qua da thịt, ánh đèn vàng trong đêm có phần quỷ dị ...
\[ Ký chủ ...!Rốt cuộc ai đang hại người? Là lũ người cá sao? \]
" Không ...!"
\[ Người đang chờ kẻ đó? \]
" Phải "
Từng đốt ngón tay cô khẽ chuyển nhẹ nhàng trong gió, nó được quấn quanh bởi vải đỏ thon gọn cột chặt ma mị.

Đôi con ngươi bên phải đảo nhẹ xung quanh, vẫn chính là không có gì kỳ lạ.
Thời gian trôi qua từng khắc, bầu trời đêm với ánh trăng vẫn sáng rực lãnh tình rọi xuống đóa hoa trắng toát thuần khiết đang bừng nở lộng lẫy giữa khe núi nhỏ trong lồng sắt.

Cô trầm mặt vươn lên nụ cười nhạt
" Ha~ ...!Cũng thông minh lắm ...!".