Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 151: Thế Giới Phù Thủy ! Quyền Năng Bất Diệt 15




Sau khi trở về , tình trạng của Băng Du đã ngày càng tệ.

Thiên Sơ dùng ma pháp để chế thuốc , rồi đưa cho cô bé uống.

Mọi người trong phòng hồi hộp , thân thể Băng Du được bao phủ bởi ma pháp.

Sau đó mọi thứ tan đi , hai mắt mở ra nhìn xung quanh.

Phùng Hy Hy vui vẻ , nước mắt hai hàng ôm chầm lấy cô ta
" Cậu làm tớ sợ quá "
" Xin lỗi "
Âm thanh yếu ớt vang lên , nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười tươi tắn.

Hoàng Hậu Mira nắm lấy tay cô ta
" Con không sao là tốt , lát nữa ta cho người đi làm đồ để con tẩm bổ "
Trong gian phòng tràn đầy không khí hòa hợp , đáy lòng cô dâng lên cỗ cảm giác phấn khích khi thấy bọn họ vui vẻ hạnh phúc.

Xoay người ra ngoài , sau khi trở về Thịnh Phong Thần đã biến mất.

Không biết là đi nơi nào , cô bước vào nhà kính.

Quả nhiên Lăng Vũ đang ngồi trên ghế uống trà ôm sách ngắm nhìn những đóa hoa hồng trãi dài kia.

Hương thơm quanh quẩn trong nhà kính , cô bước tới lạnh nhạt ngồi xuống đối diện
" Không ra đón ? "
" ...!"
" Sao vậy ? "
" ...!"
" Khó chịu ? "
" ...!"
Cô nhìn hắn , vẫn im lặng không nói câu nào.

Cô thấy vậy cũng không nói nhiều , đứng lên tưới hoa.

Ánh sáng của bầu trời soi sáng chiếu qua cửa kính dày , không mang theo sự nóng bức mà lại rất chan hòa.

Cô bước đi theo dãy hoa , một vòng tay ôm lấy eo cô siết chặt lại.

Đầu cúi xuống để trên vai cô , môi kéo lên đường cung lạnh nhạt.

Hỏi
" Sao ? "
" ...!Nói dối "
" Hử ?? "
" NÓI DỐI !! "
Lăng Vũ quát lên , âm thanh mang theo sát khí cùng băng lãnh khiến tâm người run sợ.

Cô lạnh nhạt liếc mắt , hắn vẫn cúi đầu khiến cô không thể thấy được cảm xúc.

Không khí trầm lặng đến đáng sợ , mọi thứ quỷ dị lạ thường.

Cô không hỏi , cũng không giải thích , chỉ lẳng lặng đứng đó tưới hoa.

Tiếng nước chảy xuôi xuống mang theo sự êm dịu , nhưng lại có cảm giác ngột ngạt ...
Lăng Vũ buông ra xoay người bỏ đi , cô nhìn theo sau đó cũng chẳng quan tâm gì.

Từ trong gốc xa , một bóng đen đang đứng.

Đôi mắt mang theo tức giận cùng căm phẫn , đầy gai nhọn phóng lên người cô như muốn xé tan da thịt và xương cốt của cô ...
____________________________
Băng Du đi xung quanh khu vườn tìm kiếm bóng hình nam nhân , cô ta đã tốt lên rất nhiều.

Trong lòng chảy qua dòng nước ấm
" Cảm ơn ...!anh "
Cô ta nói chuyện với không gian trống lặng , chỉ nghe thấy một tiếng đáp trả lạnh lẽo nhưng không thấy người
" Không gì "
" Anh ...!anh có bị thương không ? "
" Không "
" Em xin lỗi , vì em mà anh với chị Ngạo Cơ phải khổ nhọc "
" ...!"
" E ...!em có làm một ít bánh , anh ăn nha "
Băng Du đưa lên cái giỏ tre đậy nắp , hai má có chút hồng nhìn quanh khu vườn lớn.

Thịnh Phong Thần từ đâu xuất hiện , đưa tay lạnh lùng nhận lấy.

Băng Du mím môi lại
" Em ...!em có thể ngồi với anh không ? "
" ...!Ừ "

Hắn ngồi xuống một gốc cây mở nắp ra , bên trong là cái bánh kem dâu.

Cầm nĩa lên ghim xuống ăn , Băng Du ngồi cạnh hắn mà trái tim như đánh trống .
" Àh ...!anh ...!thấy ngon không ? "
" Ừ ...!"
" Sao ...!a ...!anh khi trước không đi học ? "
" Không thích "
Hắn vẫn lạnh lùng nhìn vào khoảng không , Băng Du mỉm cười nhìn sườn mặt của hắn vẫn đang đeo mặt nạ.

Trong lòng không khỏi mơ mộng về một chàng Bạch Mã Hoàng Tử ...!Cả hai cứ ngồi đó , một người ăn một người mơ tưởng về tương lai.

Không khí chan hòa cùng hương thơm nền cỏ đi vào lòng người , một đôi nam nữ xinh đẹp cùng khu vườn tựa như mĩ cảnh ...
Hoàng Hậu Mira từ xa trông thấy , hai mắt híp lại mỉm cười dịu dàng.

Cẩn Duệ đi cạnh hỏi
" Có gì sao ạ ? "
" Chúng ta đi nơi khác tham quan "
" Vâng "
___________________________
Mấy ngày sau , mọi thứ trở lại bình thường.

Cũng không có chuyện gì xảy ra nữa , học sinh đi học đầy đủ vui vẻ như ngày đầu.

Cô ngồi trong phòng họp nhìn phù thủy Ngỗ La đã bình phục.

Bà lên tiếng
" Ngạo Cơ , con vừa mới khai phá ma pháp ? "
" Vâng "
" Tốt lắm , khi trước con không có ma pháp nhất định.

Lần này thì tốt rồi "
Ngỗ La gật đầu hài lòng , Thiên Sơ nhìn qua nói
" Chúng ta cũng nên tổ chức kỳ khế ước thú rồi "
" Năm nay sẽ làm thế nào ? "
Kỳ Anh nâng gọng kính hỏi , phù thủy trưởng lão An Nguyệt trả lời
" Chúng ta sẽ tổ chức phần thi đấu cho các thú khế ước của mỗi học sinh , vừa giải trí vừa phân loại cấp bậc "
" Vậy có phần thưởng ? "
Cẩn Duệ nhấp trà hỏi , Thiên Sơ mỉm cười ôn hòa
" Tất nhiên , chúng ta sẽ lấy Bàng Anh Thảo làm phần thưởng.

Nó có khả năng giúp cho các sủng thú tăng cường sức mạnh và hóa hình lâu hơn "
" Bàng Anh Thảo ? "
Kỳ Anh kinh ngạc , từ trên không trung mỗi chỗ ba người bọn cô rơi xuống một quyển sách cổ.

Bên trong có hình ảnh và dòng chữ cổ xưa , cô liếc mắt xuống.

An Nguyệt nói
" Bàng Anh Thảo nghe nói là cây Thánh Linh trong rừng cấm.

Nó nằm tận sâu trong rừng , có công dụng giúp cho một con vật tăng sức mạnh và hóa hình.

Cũng như việc khai phá ra ma pháp là đều có thể "
" Lợi hại như vậy ? "
Cẩn Duệ kinh ngạc , Ngỗ La mỉm cười nói
" Chúng ta đã đi rất lâu và tốn rất nhiều công sức mới có thể hái về , mỗi quả khi hái xuống chỉ cần gặp một chút bất trắc nhỏ đều sẽ bốc hơi và mất tác dụng.

Chúng ta phải bao bọc nó bằng nước của suối nguồn Vĩnh Cửu để bảo vệ Bàng Anh Thảo lâu dài.

Công dụng rất tuyệt , nhưng khi hái thì chỉ được một quả.

Vì 10 năm mới ra được 1 trái duy nhất "
Cẩn Duệ sững người , nhìn vào cuốn sách cổ.

Không tin hỏi
" Vậy là ...!rất hiếm rồi ? "
" Phải !! Vì vậy cuộc thi lần này các con phải làm cho tốt "
Thiên Sơ mỉm cười nói , bọn cô sau khi tan họp liền tức tốc chuẩn bị mọi thứ.

Cô trên đường trở về , bỗng nhiên thấy Băng Du đợi ngay trước cửa phòng liền tiến lại hỏi
" Sao vậy ? "
" Chị ...!em có chuyện muốn xin ý kiến "
Băng Du mỉm cười , hai má có chút đỏ ửng.

Cô nhướn này liễu gật đầu , mở cửa cho cô ta vào.

Căn phòng rộng lớn sáng sủa lại mang theo cỗ hơi thở bí ẩn khiến người vừa sợ hãi vừa trầm mê ...!Cô ngồi xuống giường , Băng Du ngồi trên ghế cầm tách trà hơi cúi đầu mím môi.

Cô vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi , Băng Du hít một hơi sâu

" Chị , yêu là thế nào ? "
" ...!"
Cô nhất thời im lặng , Băng Du hồi hộp chờ câu trả lời.

Cô vắt chéo chân lên nhau , uống trà cười nhẹ cao quý
" Em yêu ? "
" Em ...!em không biết "
Băng Du đỏ mặt cúi đầu , cô vẫn hạ mi mắt để nó rũ xuống run nhẹ.

Nhấp trà
" Cảm giác thế nào ? "
" Tim đập rất nhanh , không gặp sẽ nhớ , khi người đó xuất hiện em cảm thấy rất vui và hồi hộp.

Khi anh ấy giúp em , em thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc "
" Em muốn gì ở hắn ? "
" Em ...!em muốn gặp anh ấy nhiều , muốn nói chuyện nhiều hơn.

Cùng anh ấy thân thiết hơn v ...!và cũng muốn quan tâm đến anh ấy "
" Vậy là yêu "
Cô hạ tay cầm tách trà xuống , đưa ra kết luận.

Băng Du gương mặt đỏ gắt , thật ra cô ta không hề chú ý từ đầu tới cuối đều do chính mình trả lời.

Còn cô lại là người hỏi ...!đây chính là cách khi không biết , sẽ liều lái câu chuyện để người đó tự nói ra.

Chính mình chỉ cần đưa ra kết luận ...!Vì đơn giản , một con người đã muốn hỏi gì về tình cảm thì chính là trái tim có cảm giác.

Chỉ cần một lời khẳng định từ ai đó để lấy dũng khí mà thôi ...
" Em ...!em phải làm gì để anh ấy thích em ? "
" Em muốn làm gì ? "
" Quan tâm "
" Trong sự quan tâm cần điều gì ? "
" ...!Cái này ...!em không biết "
" Người đó thích gì ? "
" ...!Em không biết "
" Vậy cần làm gì ? "
" Em ...!em sẽ tìm thông tin "
" Vậy đi đi "
Cô mỉm cười nhạt nhu hòa , Băng Du hiểu ra đứng lên cảm kích cúi đầu
" Cảm ơn chị , em đi trước "
Cô nhìn Băng Du vui vẻ chạy đi như ánh mặt trời , chính mình đặt tách trà xuống.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn vào khoảng không vô định , sau đó bất giác vươn lên nụ cười đầy lạnh lẽo ...
___________________________
Màn đêm buông xuống tĩnh lặng , trên cơ thể cô mặc một chiếc váy đỏ dài hai dây.

Áo khoác mỏng làm làn da như ẩn như hiện dưới ánh trăng , mái tóc tím bung xõa thật dài trong gió lạnh.

Cô xinh đẹp bước đi ngắm mặt trăng khuyết sáng ngời cô độc , đôi chân cứ bước trong vô định và dừng lại.

Cô đứng một hướng khá xa không về gian nhà kính đầy hoa hồng , từng đóa hoa nở đỏ rực cùng sự kỳ bí của đêm khuya khiến khung cảnh ấy thật đẹp và mộng ảo.

Cô ngắm nhìn nó , ánh sáng phản chiếu từ kính đôi khi le lói lên mặt đất , tinh quang kia thật khiến người nao lòng và dễ lạc bước .
Từ phía sau một vòng tay ôm lấy cô , đôi mắt liếc qua liền thấy đó là Lăng Vũ.

Hắn vẫn tựa mặt lên vai cô , mắt kính che đi đôi mắt
" Tại sao em gạt tôi ? "
" ...!"
" ...!Em hứa sẽ không thân cận với tên đó "
" ...!"
" Nói dối ...!"
Âm thanh hắn lạnh lẽo mang theo sự tức giận nhàn nhạt , cô vẫn im lặng không nói.

Lăng Vũ siết lấy vòng eo cô , hơi thở có chút bạo loạn.

Nhưng rất nhanh trở về bình thường , thủ thỉ bên tai cô đầy hàn băng
" Em nói dối ...!"
" ...!"
" ...!Em hôn hắn "
" ...!"
" Một đóa hoa hồng tuy đầy gai nhưng vẫn khiến người muốn có được.

Kiều diễm g.iết ch.ết tâm , rực rỡ như màu máu , lạnh lùng tựa nữ vương , kiêu ngạo nhưng khiến người trầm luyến trong sự khát vọng của điên loạn.

Chiếm đoạt và tranh giành , rốt cuộc ...!là hoa sở hữu người ...!hay người ...!sở hữu hoa ? "

Âm thanh quỷ dị đầy lạnh lùng ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể giết người , hắn xoay người cô lại không chần chừ hôn lên đôi môi cô.

Ôm chặt cô như sợ cô đi mất , một nụ hôn rất nhẹ nhàng.

Môi chạm môi nhưng cô có thể cảm nhận sự tức giận và băng giá trong nụ hôn này.

Nó không mãnh liệt hay tàn bạo , nhưng lại mang đầy sự tăm tối của màn đêm.

Tựa như muốn nhấn chìm cô vào bóng tối vô tận ...!Cô nhìn hắn , sau đó mỉm cười nhẹ choàng tay lên cổ hắn.

Lăng Vũ sững người , rời khỏi môi cô gục đầu xuống đôi vai xinh đẹp.

Phả ra làn khí nóng xuyên qua lớp áo khoác mỏng manh ...
Im lặng , tất cả chìm vào sự im lặng.

Ánh trăng sáng soi chiếu lên hai bóng dáng đó , thật đẹp ...!tựa như một bức tranh được tỉ mỉ vẽ lên bằng đôi tay khéo léo.

Một nam một nữ ...!khung cảnh này khiến người không thể nhìn ra được nó có ý nghĩa gì.

Chỉ biết trầm mình vào sự đẹp đẽ và kỳ diệu đó , sự bí ẩn luôn lôi kéo linh hồn người.

Từ từ ăn mòn tâm trí , từ từ cảm nhận cái đẹp đến lạ thường kia ...!cho đến khi ...! hoàn toàn lạc lối ...
Từ phía xa , Thịnh Phong Thần đứng trong góc nhìn bọn cô.

Đôi mắt một mảng lạnh lẽo của hầm băng , bàn tay bất giác đưa lên môi mình.

Sau đó đứng dựa vào tường , đơn bạc ngắm nhìn ánh trăng ...
__________________________
Ánh dương nhẹ nhàng bao phủ lấy cả ngôi trường tựa như lâu đài ấy , vầng dương quang sáng soi ôm lấy từng người.

Băng Du mỉm cười vui vẻ , hai má có chút hồng lên nhìn Hoàng Hậu Mira đang cười dịu dàng
" Con sao vậy ? "
" Dì ...!"
" Hử ? Nói đi con "
" Anh ...!Anh ...!Phong Thần ...!không ...!Đại Vương Tử thích những gì ạ ? "
Mira nghe xong đưa tay lên cằm ra vẻ suy tư , còn Băng Du đã lo lắng đến mức nghe rõ tiếng đập của trái tim mình.

Hoàng Hậu mỉm cười dịu dàng
" Ta tuy là mẫu hậu nó , nhưng cũng không hiểu rõ thằng con này.

Nhưng ta biết thằng bé có thích một thứ ...!"
" Là ...!là gì vậy ạ ? "
Băng Du hồi hộp hỏi , Mira vui vẻ nắm tay cô ta đưa ra một hạt giống nhỏ , nói
" Thằng bé rất thích hoa Dương Tử của loài người , con trồng rồi đem tặng nó "
Băng Du ngẩn người nhìn hạt giống trên tay mình , nắm chặt lại khó hiểu hỏi
" Sao dì lại có ? "
" Chẳng phải là muốn giúp con sao ? "
Mira cười thần bí khiến Băng Du đỏ mặt , vội cúi đầu nói
" Con ...!con cảm ơn , con đi trước "
Mira nhìn theo bóng lưng cô ta , mỉm cười dịu dàng sau đó háo hức trở về .
Thời gian trôi qua , ngồi trong lớp học cô vẫn bận rộn làm việc.

Không quan tâm thầy Lran đang nói gì , cả ba người đều phải ký cả đống công văn .
" Các em , năm nay chúng ta sẽ tổ chức kỳ ký kết khế ước với thú.

Nó sẽ là biểu tượng cho mỗi người , mỗi con đều có sức mạnh riêng "
Băng Du nghe xong có chút kinh ngạc , hơi cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Cô đứng lên bước ra ngoài , ngày mai là ngày chính thức bắt đầu kỳ kiểm tra.

Mọi người đều hồi hộp không thôi ...
" Chị ...!em ...!"
Băng Du chạy theo có chút ấp úng , cô hơi xoay người
" Có vấn đề gì ? "
" Dạ không ạ , em xin phép "
Cô nhìn bóng lưng cô gái , khóe môi vươn lên nụ cười nhạt không rõ .
____________________________
Trong khoảng sân rộng lớn , học sinh vây quanh ngồi trên ghế kháng đài chờ lượt mình.

Ở giữa là một vòng tròn lớn với mặt nước màu xanh dương trong vắt , tựa như một cái hồ lớn êm đềm.

Cẩn Duệ cưỡi chổi bay lên không trung , cất tiếng
" Đây là Khế Hồ , các em sẽ được nhận ma thú của mình ở đây.

Nếu ai đã có rồi thì không cần thực hiện , sau đó mỗi người bầu ra lá phiếu những người sở hữu một thú vật có đủ tư cách tham gia kỳ thi bỏ vào trong hộp.

Mọi thứ bắt đầu ...!"
Nghe xong , học sinh xung quanh lần lượt bay lên không trung xòe tay đọc câu thần chú.

Nếu có sự liên kết , sẽ có một con thú bước ra.

Nhưng nếu không có tư cách phù hợp thì vẫn sẽ chưa có một con nào.

Mọi người gương mặt mong chờ lo lắng không thôi , Phùng Hy Hy bay đến , hai mắt nhắm lại
" Water lake !! Please listen to my request, come here and make a strong connection.

His light will give you a favor ( Hỡi hồ nước !! Xin hãy nghe lời thỉnh cầu của con , hãy đến đây và tạo ra sự liên kết chặt chẽ.

Ánh sáng của người sẽ ban cho con một thú sủng ) "
Từ mặt hồ một vầng sáng bay lên , một con thỏ trắng nhảy vào lòng Hy Hy.


Cô ta vui vẻ bay lại chỗ ngồi , Băng Du bên cạnh cũng rất thích thú
" Dễ thương quá "
" Ừ !!! Thật dễ thương "
Tiếp đến là Thịnh Uy Hỏa , hắn nhàm chán bay lên .
" Come here !!! My animal ( Đến đây !!! Thú của ta ) "
Âm thanh kiêu ngạo vang lên , một ngọn lửa đỏ cháy rực dưới hồ bay lên.

Một con rồng nhỏ toàn thân bằng lửa đỏ , đôi mắt hếch lên kiêu ngạo hất mặt.

Uy Hỏa nhìn nó chảnh với mình mà tức giận
" Lại đây "
" Hứ "
" Ngươi ...!lại đây "
" Hứ !! Không "
Âm thanh con rồng vang lên , mọi người kinh ngạc.

Tiếng nói bàn tán xôn xao
- Là thú thần
- Biết nói chuyện kìa
- Đáng ngưỡng mộ nha
- Ôi !! Vương Tử của lòng em
- Thật giỏi
........
Thịnh Uy Hỏa bay đến nắm cổ nó bay đi , không quan tâm ánh mắt của người khác mà rời khỏi đó.

Cô ngồi trong một góc khuất , Lăng Vũ ôm sách ngồi cạnh cúi đầu.

Cô cười nhạt hỏi
" Không lên sao ? "
" ...!"
Hắn không trả lời mà vẫn cúi đầu , Cẩn Duệ cưỡi chổi bay đến giữa không trung.

Trong lòng hồi hộp , sau đó nhắm mắt
" Bring me the miracle, let me sign a contract with the beast ( Hãy mang đến điều kỳ diệu , cho ta ký kết khế ước với một con thú )
Ánh sáng bao bọc lấy , mặt hồ bỗng yên tĩnh , mọi người chờ đợi xem động tĩnh.

Nhưng vẫn chưa có gì xảy ra , Cẩn Duệ thất vọng sau đó trở về chỗ.

Bỗng cảm nhận nhẹ một cơn gió , nhìn qua liền thấy một vòng xoáy gió lúc ẩn lúc hiện.

Mỉm cười
" Lại đây "
Ngọn gió bay tới chà chà vào mặt Cẩn Duệ , cô ta vui vẻ ôm nó
" Ngươi là Ripo "
Lần lượt học sinh đi lên để xem thú của mình , Fry ôm một con rùa với mai đỏ nhìn qua Băng Du
" Cậu lên đi tiểu Du "
" Tớ ...!"
" Đi đi "
Fry mỉm cười đẩy cô ta cưỡi chổi bay lên , học sinh nhìn Băng Du chờ đợi.

Cả Cẩn Duệ cũng nói
" Em đọc thần chú kêu gọi tùy thích "
" Em ...!xin lỗi ...!em có thú rồi "
" Cái gì ? Có rồi , từ khi nào ? "
Cẩn Duệ kinh ngạc hỏi , mọi người trong kháng đài cũng xôn xao tò mò.

Băng Du mỉm cười gãi mặt
" Yomi "
Cô ta kêu lên , một con chim xinh đẹp bay đến bên cạnh vai.

Nó nhìn xung quanh rồi cất tiếng
" Xin chào mọi người , tôi là Yomi.

Rất hân hạnh được gặp "
Âm thanh đó vang lên thật nhẹ nhàng nhưng khiến mọi người chấn động , vốn những người mang trong mình dòng máu thuần chủng đặc biệt hoặc có sức mạnh rất lớn mới sở hữu được một con thần thú biết nói.

Vậy mà Băng Du lại có , ai cũng nghĩ cô ta thật sự là quá may mắn ...!Cũng không ít người ghen tị , ngay cả Cẩn Duệ cũng không có được một con thần thú.

Vậy mà một cô gái loài người lại sở hữu ...
" Vậy em không cần ký kết nữa , đi đi "
Cẩn Duệ mỉm cười nói , không hỏi gì nữa , sau buổi chọn thú thì tin đồn lan ra khắp nơi.

Rất nhiều người bất ngờ vì Băng Du sở hữu một con thần thú , càng thêm tin tưởng sự lựa chọn của Hội Đồng Phù Thủy.

Nhanh chóng tên tuổi cô ta vang danh ...
Cô đi song song với Lăng Vũ , hàng mày hơi nhướn lên
" Sao không thử ? "
" Không muốn "
Hắn chỉ vỏn vẹn nói như vậy , cô nhìn vào khoảng không vô định.

Từ đầu tới cuối cũng không thấy Thịnh Phong Thần đâu ...
Ánh hoàng hôn dần buông , cơn gió trôi qua ấm áp hài hòa.

Cô bước đi trong khu vườn lớn , cây cối xung quanh vang lên tiếng lá xào xạc.

Mái tóc tím khẽ tung bay , cô đứng đó vững trãi.

Hàng mi khẽ run nhìn lên , nụ cười nhợt nhạt ...
Thời gian ...!nhanh thôi ...!ta sẽ khiến khoảnh khắc đó tồn đọng lại trong tâm khảm các ngươi ...!Khiến nó trở thành nỗi ám ảnh ...!