Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

Chương 88



Sau bao nhiêu ngày dưỡng bệnh, Trương Gia Bảo cuối cùng cũng có thể tiếp tục cắp sách đến trường.

Cậu được cha Trương đưa đến trường, lần này ông rất cẩn thận đưa cậu đến tận lớp. Còn không quên nhắc cậu vài câu: " Sau khi tan học, nếu không thấy ba hay cha ra đón thì hãy đứng cạnh cô giáo nhé. Nếu gặp người lạ muốn dẫn con đi thì cứ như lúc trước hét lên cho mọi người nghe thấy. Được không?".

Hai tay cậu nắm vai cặp gật đầu lia lịa. Trước khi tạm biệt ông, Trương Gia Bảo còn không quên hôn má một cái thật mạnh để tiễn cha Trương đi làm.

Vào lớp Hoa hướng dương nhỏ, Trương Gia Bảo theo kí ức ngồi vào chỗ nhỏ của mình. Vừa ngồi xuống một bé trai ngồi bên cạnh đã sáp vào hỏi: " Bảo ơi, cậu có sao không? Mình nghe cô giáo nói cậu bị bệnh phải ở nhà, nên rất nhớ cậu đó".

Xác định đây chính là thụ chính tương lai - Bạch Vi lúc nhỏ, cũng không có ác cảm gì với y. Trương Gia Bảo an ủi y: " Mình cũng nhớ cậu nữa Vi à. Với lại mình cũng nhớ cậu nữa ".

Rồi hai đứa bé ôm nhau cho nỗi nhớ với đi. Cô giáo ở kế bên thấy vậy thì cảm thấy thật đáng yêu. Bèn tặng cho hai đứa một cục kẹo nhỏ, sợ mấy bạn còn lại sẽ ghen tị nên cô đành lấy hết số kẹo còn dư phát hết cho cả lớp.

Thấy bọn trẻ đều vui vẻ ăn kẹo, cô giáo chủ nhiệm cũng cảm thấy vui vẻ. Đợi các bạn nhỏ ăn hết, rồi cả lớp chậm rãi bắt đầu buổi học hôm nay.

Đến chiều, Trương Gia Bảo nắm tay cô giáo và các bạn từ từ đi ra cổng trường. Trước cổng, ba Trương không biết từ lúc nào đã đứng đợi ở đó.

Cậu vội cảm ơn cô giáo, rồi chạy nhanh đến ôm lấy ba Trương. Cả hai làm công tác đóng dấu lên má rồi tạm biệt cô giáo ra về.

Học thêm nửa tháng, Trương Gia Bảo cuối cùng cũng bước vào kì nghỉ hè. Cậu được đi cha ba dẫn về nhà ông bà nội và ngoại trong kì nghỉ.

Gần trước 2, 3 đêm phải về nhà, Trương Gia Bảo gặp phải một chuyện bất ngờ và mới lạ. Chuyện là lúc đó cậu đang cùng anh chị em họ của mình chơi ở công viên gần nhà. Thì bỗng phát hiện ra một đứa bé lạ xuất hiện.



Trương Gia Bảo mở to mắt lại gần đứa bé sắp sĩ mình hỏi: " Chào bạn nha. Bạn là ai dị".

Cậu bé có hơi nhút nhát, khẽ đưa tay ra nắm tay cậu nói: " Chào... Chào bạn. Mình là Dương Vũ".

Trương Gia Bảo nở nụ cười nắm tay hắn lắc lia lịa: " Chào cậu, Dương Vũ. Mình tên là Trương Gia Bảo. Nhưng sao bạn lại ở đây một mình vậy, ba mẹ bạn đâu".

Nghe đến đây, nước mắt trên mặt Dương Vũ nhịn không được tuôn rơi rồi từ từ lớn dẫn: " Ba mẹ .... Huhuhu, mình bị lạc mất họ rồi".

Trương Gia Bảo thấy hắn có nguy cơ càng khóc lớn hơn, bèn cất tiếng an ủi: " Không sao, không sao. Mình giúp cậu tìm họ".

Tiếng khóc ngay lập tức dừng lại, Dương Vũ nhìn chằm chằm cậu hỏi: " Thật không ?".

Cậu gật gật đầu, cười tươi nói: " Thật. Đi theo mình". Rồi Trương Gia Bảo dắt tay hắn chạy chậm đến bên chân papa mình.

Ở phía sau, Dương Vũ đã nín khóc, nhìn chằm bàn tay đang tay mình gương mặt của hắn từ từ đỏ lên.

Mà Trương Gia Bảo thì đang nói chuyện với ba Trương: " Papa ơi, không hay rồi".

Ba Trương xoa xoa đầu cậu, từ tốn hỏi: " Có chuyện gì thế? Bảo Bảo".

Cậu kéo Dương Vũ đến trước mặt ba Trương, nói: " Đây là Dương Vũ ạ. Bạn ấy nói bị lạc mất ba mẹ rồi".



Ba Trương từ tươi cười đến hoảng hốt, ông gọi điện thông báo cho bảo vệ ở khu này về thông tin của Dương Vũ và nhắn nếu ba mẹ hắn có đến tìm thì đến nhà ông.

Khi đã sắp xếp xong xuôi, ông đưa bọn nhỏ nhà mình cùng Dương Vũ về nhà họ Trần ( nhà ngoại của Trương Gia Bảo, hai mẹ của ba Trương).

Đến gần tối muộn, bảo vệ mới gấp rút gọi cho ba Trương nói rằng ba mẹ của Dương Vũ đang trên đường đến nhà họ.

Khi bảo vệ vừa ngắt điện thoại, thì ba mẹ Dương đã đến. Lúc thấy Dương Vũ nhìn thấy hai người đã oà khóc chạy nhanh đến ôm chặt ba mẹ mình.

Cả gia đình được đoàn tụ, Dương Việt - ba Dương ( Alpha ) cảm kích nhìn ba Trương nói: " Thật cảm ơn anh. Bọn tôi vừa về nhà ông bà chơi mấy hôm. Ai dè đi vài vòng đã lạc mất con trai. Thật lòng cảm ơn anh nhiều".

Ba Trương cũng không tranh công nói: " Thật ra là tôi cũng không biết gì. Nhờ có bé Bảo nhà mình nên mới biết bé nó đi lạc mà nhờ bảo vệ thông báo ".

Dương Việt nghe vậy, quay qua cầm theo giỏ quà hơi cúi xuống bằng cậu nói: " Cảm ơn bé Bảo nhiều lắm. Nhờ có con mà ta mới tìm lại được bé Vũ, đây là quà cảm ơn mà chú tặng cho con".

Trương Gia Bảo nhìn papa mình, thấy ông ra hiệu ' có thể ' liền ôm giỏ quà cảm ơn.

Trước khi tạm biệt, Dương Vũ nhận ra mình phải chia tay cậu nên nắm chặt không buông. Hắn nhìn ba mẹ nhìn, ý muốn dẫn cậu đến nhà mình ở chung.

Mẹ Dương dở khóc dở cười, đành phải khuyên nhủ vài câu: " Vũ à. Còn không thể làm như vậy. Bảo còn phải ở với ba của mình, hay là như vầy mai mẹ dắt con đến chơi với bé Bảo, chịu hông?".

Lúc này Dương Vũ mới chu mỏ, bỏ tay Trương Gia Bảo ra nhìn cậu đầy luyến tiếc. Trước khi đi còn không quên nhắc cậu: " Bé Bảo, nhớ đợi mình. Mai mình sẽ đón cậu đi chơi". Rồi mới tạm biệt đi mất.