Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 53



"Đệ không sao chứ?"

Lý Mộc Hiên ngước gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn Vu Bân, không gian xung quanh chợt ngưng đọng lại.

'Thịch'

Vu Bân nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một cảm xúc quái lạ, sư đệ của hắn có vẻ đáng yêu nhỉ.

Lý Mộc Hiên sau nhận ra mình đang nằm trên người hắn thì trở nên vô cùng luống cuống, hai má y đỏ bừng vội vàng lăn người sang một bên rồi đứng phắt dậy.

"Xin... xin lỗi, huynh không sao chứ?"

Nhìn gương mặt đầy áy náy của Lý Mộc Hiên, Vu Bân liền mềm lòng, hắn đứng dậy vươn tay xoa đầu y một cái.

"Ta không sao, mà đệ có hơi nhẹ rồi, nên ăn nhiều hơn."

Lý Mộc Hiên mặt đỏ lựng không dám ngước lên nhìn hắn, chỉ dám lí nhí thưa "Vâng."

Bên này cũng không khá khẩm bao nhiêu, Lưu Tuệ Phong hai mắt trừng trừng nhìn Cục bông đang cụp tai đầy tội nghiệp bị xách lên giữ không trung.

"Này, mi có tin là ta ném mi vào rừng cho dã thú ăn không hả?"

Lưu Tuệ Phong hạ giọng đầy đe dọa, cục bông bên ngoài giả bộ run lên một cái cho y vui lòng chứ nên trong đã không ngừng tự đắc, có ném vào thì thứ bị ăn thịt cũng không phải là nó.

Vu Bân lúc này lại lên tiếng "Ta thấy nó dường như là không muốn rời xa đệ, hay đệ cứ mang nó theo cùng vậy."

Cục bông phe phẩy đuôi đánh mắt một cái về phía Vu Bân, lần đầu tiên ta thấy ngươi có ích đấy.

Vu Bân vừa nhận được ánh mắt tán thưởng của con vật nào đó:..........

Lưu Tuệ Phong nghe Vu Bân nói thế thì có chau mày suy nghĩ, lại nhìn xuống cục bông đang cố gắng bày ra bộ mặt đáng thương nhất có thể nhìn mình, y cuối cùng cũng đành bất lực thở dài.

"Được rồi, ta cho ngươi theo, nhớ làm loạn nghe chưa!"

Cục bông thè lưỡi gật gật đầu, bộ dạng hớn hở hơn bao giờ hết, nó xông đến liếm vào mặt y khiến y vì nhột mà cười phá lên.

"Được rồi... đừng liếm nữa... bẩn chết đi được."

Cứ thế, một người một... ờm... cho qua, họ bắt đầu ngự kiếm trở về Lưu gia.

Lưu gia,

Không khí u ám bao trùm nơi đây, người làm ai nấy cũng treo trên gương mặt nụ cười u buồn, lúc Tuệ Phong bước vào cũng bị nó làm cho khó chịu mà nhíu mày.

Gia nhân đang quét sân thấy y bước vào liền bỏ cây chổi trong tay xuống chạy ra mà hô hoán.

"A! Đại thiếu gia trở về rồi!"

Lưu lão gia cùng phu nhân nghe tiếng hô cũng lật đật chạy ra, thấy con trai bằng da bằng thịt đứng trước mặt mình, Lưu phu nhân hai mắt đỏ hoa chạy đến ôm chầm lấy y.

"Về rồi, thật tốt quá."

Đột nhiên cảm nhận được tình thương của tình mẫu tử, Lưu Tuệ Phong có chút sững người, y vươn tay ôm lấy Lưu phu nhân, thật là ấm áp, cứ ngỡ mình sẽ bị gượng gạo khi gặp hai người họ, sẽ cảm thấy xa lạ, nào ngờ cảm giác này lại thân thuộc đến lạ. Là phản ứng của thân thể nguyên chủ hay từ chính bên trong tâm hồn khao khát được yêu thương của chính Lưu Tuệ Phong y đây?

"Mẫu thân, con về rồi."

Nhìn Lưu lão gia gương mặt nghiêm nghị đứng ở đằng xa nhưng đôi mắt chứa đầy tình thương khóe mắt y phút chốc đỏ hoe vương vấn ánh nước.

"Phụ thân..."

Lưu phu nhân ngay lập tức thả tay ra để y đi về phía phụ thân mình. Lưu Tuệ Phong ôm chầm lấy ông, ông cũng vươn tay ôm lại, gương mặt nghiêm nghị bây giờ đã không còn mà thay vào đó là nụ cười đầy yêu thương.

Lưu Tuệ Phong bỗng nhiên cảm thấy mình ích kỷ khi nghĩ rằng mình xuyên đến đây, sống trong thân thể này là một điều may mắn, y thấy mình cũng thật tham lam khi muốn hưởng thụ những tình thương vốn không thuộc về mình.

Nhưng sự việc đã lỡ, y cũng không biết cách nào để cứu vãn, nếu y đã sống nhờ thân thể này thôi thì hãy để y giúp nguyên chủ làm tròn chữ hiếu với họ đi, thật xin lỗi ngươi, Lưu Tuệ Phong.

Lưu Tuệ Phong sau khi được nói sơ qua về vấn đề của muội muội, khi liền theo sự hướng dẫn của phụ thân mà đến phòng của nàng.

Trên đường đi, trong lòng y đột nhiên hoang mang về một vấn đề, lúc nãy từ trong miệng phụ thân nghe được tên của vị muội muội này y thật sự bất ngờ, có thể trùng hợp đến như vậy hay sao?

'Cạch'

"Nó ở trong đó, con vào xem đi."

Lưu Tuệ Phong theo phụ thân tiến vào bên trong, nhẹ nhàng đi đến giường của muội muội, y có chút do dự vươn tay vén màn ra.

"....."

Giống, thật đúng là giống, cả ngay từ cái tên đến dung mạo đều rất giống em gái của y trước kia, Lưu Tuệ Nhiên.

Y cảm thấy hoang mang, đây vốn dĩ chỉ là trùng hợp hay còn có điều gì uẩn khúc ở đây?

Lưu Tuệ Phong nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường nắm lấy cổ tay của Lưu Tuệ Nhiên bắt mạch, vì hay đến phòng thuốc của Lý Mộc Hiên, xem qua các sách nên y cũng biết đôi chút về y thuật, chuẩn mạch đoán các bệnh đơn giản không phải là khó khăn gì.

Một lúc sau hai mày của y nhíu chặt lại, mạch tượng của Tuệ Nhiên vẫn ổn định không chút rối loạn nào, là y tìm không ra được bệnh hay nó vốn không có bệnh?

Y nhẹ nhàng đặt ta của Tuệ Nhiên xuống đắp chăn lên rồi quay qua hỏi phụ thân mình đang thở dài bên cạnh.

"Muội ấy như vậy từ bao giờ thưa phụ thân?"

Lưu lão gia sầu não day trán "Vào ba ngày trước, con bé có trốn ra ngoài chơi, không biết là chạy đi đâu chúng ta tìm mải cũng không được, cuối cùng là nhìn thấy nó nằm ngoài bìa rừng phía Nam trong tình trạng này, ta đã mời biết bao nhiêu đại phu giỏi nhưng vẫn khống đoán được bệnh của nó, ta nghi ngờ nó đang bị thứ gì đó ma quái làm hại nhưng không dám manh động, nên mới kêu con về xem sao."

Lưu Tuệ Phong nhìn vị muội muội đang an ổn nhắm mắt trên giường trầm ngâm suy nghĩ, xem ra vấn đề là ở khu rừng kia, có lẽ nàng đã đi vào rừng và gặp thứ gì đó nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê sâu như này.

Y cuối cùng cũng được trở về phòng mình mà nghỉ ngơi, nhìn căn phòng một lượt y không khỏi cảm thán, không hổ là thiếu gia của Lưu gia giàu có, phòng ngủ vừa rộng vừa đẹp, mấy món đồ trang trí nhìn qua là biết không phải là rẻ tiền rồi.

Thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, y ngồi xuống giường được lót nệm bông mềm mại, chợt nhớ đến thứ gì đó y vội vàng mở giới chỉ ra, đem cục bông đang nằm ngủ bế ra ngoài.

Thấy nó đang ngủ ngon y cũng không muốn lay dậy làm gì, đặt cục bông xuống giường y nhẹ nhàng bước ra phía sau bình phong đã chuẩn bị sẵn nước tắm ở đó.