Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta

Chương 55: Theo anh tới cùng



Ninh Lạc Điềm sửng sốt nhìn cậu, cả nửa ngày cũng không mở miệng nói được câu nào.

Ý của cậu là bọn họ sẽ không chia tay nữa?

Nghiêm Trạch Viễn vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm nhưng lại có chút mất kiên nhẫn kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên tóc cô, hít hà mùi hương chỉ thuộc về cô.

Bàn tay cô căng thẳng siết lấy góc váy của mình, không dám cử động lung tung, để mặc cho cậu ôm mình.

Từng phút từng giây cứ thế trôi qua, Ninh Lạc Điềm có cảm giác giữa bọn họ chưa từng có cuộc chia ly nào, bây giờ cô tựa vào lòng cậu, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim cậu.

Nhớ lại những lời cậu vừa nói, Ninh Lạc Điềm chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cậu vẫn anh tuấn như vậy nhưng đã không còn vẻ dịu dàng như trước nữa. Ninh Lạc Điềm hiểu được nỗi lòng của cậu.

"Viễn."

Nghiêm Trạch Viễn rũ mắt nhìn cô gái trong lòng, thấp giọng hỏi: "Em muốn nói gì?"

Hai tay của Ninh Lạc Điềm ôm chặt lấy thắt lưng cậu, giọng điệu vô cùng kiên định: "Em không muốn chia tay."

Nghiêm Trạch Viễn lơ đãng nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thật vô vị.

"Vậy sao?" Cậu hờ hữ thốt lên hai chữ.

Ninh Lạc Điềm khẽ mím môi, có lẽ cậu vẫn còn để bụng những lời cô nói, nhưng không phải cậu cũng đã rất tuyệt tình hay sao? Lần này xem như bọn họ hoà nhau vậy.

"Mẹ của anh đang ở đâu?" Cô không muốn so đo với cậu nữa, chuyện quan trọng trước mắt chính là mẹ cậu, không biết mụ đàn bà đáng chết kia đã đưa bác ấy đi đâu rồi.

Bàn tay đang đặt bên hông cô từ từ nắm chặt lại, Ninh Lạc Điềm còn cảm nhận được hơi thở của cậu dần trở nên nặng nề, giống như đang đè nén thứ gì đó: "Ở dưới sông."

Ninh Lạc Điềm lập tức đưa tay che miệng lại, đôi mắt trừng lớn như không muốn tiếp nhận sự thật này. Sao có thể chứ? Sao bà ta có thể làm như vậy?

Giờ thì cô đã biết tại sao cậu lại câm phẫn đến mức muốn giết người, bà ta có còn là con người nữa không?

Ninh Lạc Điềm cẩn thận quan sát cậu một chút, sau đó lại vùi mặt vào trong ngực cậu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.



Nghiêm Trạch Viễn ôm chặt lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô, cảm giác ẩm ướt trước ngực khiến trái tim cậu một hồi đau đớn, bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, giọng nói thập phần ôn nhu: "Ngoan, không khóc."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cô vẫn cứ khóc.

"Dù khó khăn đến mấy cũng phải tìm được."

"Em sẽ theo anh tới cùng."

"Được."

Hai mươi phút sau, A Hải cho xe dừng lại ở một đoạn sông vắng, xung quanh ngoài cây cối ra thì chỉ có mấy căn nhà nằm dọc theo bờ sông.

Đoạn sông này tuy không sâu, nước cũng không chảy siết nhưng lại vô cùng vắng vẻ, Ninh Lạc Điềm trông thấy một nhóm người đang lặn hụp dưới sông tìm kiếm thì không khỏi khẩn trương, từ nhỏ chị cô đã được ông Ninh dạy bơi rất kỹ, vì vậy cô cũng muốn giúp mọi người một tay.

Nhưng hiện tại cô lại đang mặc váy, Nghiêm Trạch Viễn cũng không cho cô xuống nước.

Ninh Lạc Điềm đứng lóng ngóng một hồi lâu, Nghiêm Trạch Viễn thì đã lặn xuống sông từ đời nào rồi, cô nhìn xung quanh, thấy A Hải đang ngồi bên bờ sông kiểm tra số hài cốt đã tìm được, cô vội vã đi đến hỏi.

"Anh có mang theo bộ quần áo nào không?"

"Có." A Hải lạnh lùng đáp, Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói: "Nhưng cô không mặc vừa."

"Sẽ mặc vừa mà."

A Hải nghiêm mặt nói: "Lúc nãy cô không nghe cậu Nghiêm nói à?"

Ninh Lạc Điềm không tranh luận với anh ta nữa, xoay người đi về phía mấy chiếc xe, cuối cùng cô cũng tìm thấy một bộ quần áo dành cho nam.

Nghiêm Trạch Viễn ngoi lên khỏi mặt nước, trong tay là một mảnh xương trắng. Cậu nhanh chóng bơi vào bờ, cẩn thận đặt vào trong quách, theo thói quen đưa mắt tìm kiếm.

"A Hải." Cậu lạnh giọng hỏi: "Lạc Điềm đâu?"



A Hải hơi nghiêng đầu sang trái, mắt hướng về phía mấy chiếc xe: "Có lẽ cô ấy đang ở trên xe."

Nghiêm Trạch Viễn gật đầu một cái rồi nói: "Cũng trưa rồi, anh đi mua thức ăn cho mọi người đi."

Lúc A Hải đi được một đoạn, cậu lại nói: "Phải rồi, anh hỏi xem Lạc Điềm muốn ăn gì, tiện thể mua thêm ít bánh ngọt cho cô ấy."

"Vâng."

Ninh Lạc Điềm thay quần áo xong cũng là lúc A Hải đang đi đến, anh ta nhìn cô một lượt đầu tới chân, lắc lắc đầu.

"Đã nói cô mặc không vừa."

Ninh Lạc Điềm ngồi bệch xuống đất xoắn ống quần lên, không nói gì.

"Cô muốn ăn gì?"

"Viễn ăn gì tôi sẽ ăn cái đó."

A Hải gật đầu: "Được."

Thật ra anh ta cũng không biết bọn họ muốn ăn cái gì.

Sau khi A Hải rời đi, Ninh Lạc Điềm nhanh chóng đi về phía đám đông, Nghiêm Trạch Viễn vẫn chưa ra khỏi mặt nước, một người thợ lặn thấy cô liền lên tiếng nhắc nhở: "Cô Ninh, cô nên ở trên bờ..."

Anh ta nói được một nửa thì im bật lại, Ninh Lạc Điềm đã nhảy xuống sông mất rồi.

Nước ở khúc sông này khá trong, Ninh Lạc Điềm từ từ lặn sâu xuống đáy, mười ngón tay không ngừng lần mò tìm kiếm. Dưới đáy sông ngoài cát đá ra còn có một ít rác thải, kiên nhẫn một lúc lâu cuối cùng cô cũng bắt được thứ gì đó.

Ngoi lên khỏi mặt nước, cô vội vàng xoè bàn tay đang nắm chặt của mình ra, nhìn một hồi cũng không biết có phải hay không.

"Ninh Lạc Điềm."

Có người vừa hét tên cô, Ninh Lạc Điềm hoảng hốt quay đầu thì thấy Nghiêm Trạch Viễn đang dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía mình.