Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 67: Đáp ứng





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Hứa Giai Ninh ngây ngốc sững sờ hồi lâu mới như hiểu được ý của anh. Mặt cô phút chốc đỏ bừng lên, nắm chặt lấy ga giường, không thốt ra được lời nào.

Quý Minh Viễn kiên nhẫn đợi một lúc, thấy cô thật sự không nói nên lời, trong lòng anh cũng chợt dâng lên vô vàn sự cảm khái. Khẽ thở dài một hơi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

“Tôi biết câu nói này có hơi đột ngột. Lúc trước tôi từng nói muốn đợi có kết quả kiểm tra lại rồi mới để em đưa ra quyết định. Nhưng sau đó nghĩ lại, thật sự không cần thiết phải phiền phức như vậy.”

“Đương nhiên, tôi không nói kết quả kiểm tra đó không quan trọng. Tôi vẫn sẽ làm kiểm tra, cũng sẽ đưa kết quả cho em xem. Chỉ là trước đó, tôi muốn xác định quan hệ trước.”

Quý Minh Viễn vừa nói, vừa nâng mắt lên nhìn Hứa Giai Ninh: “Quyền quyết định vẫn là ở em. Em có thể từ chối tôi bất cứ lúc nào.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Tâm trạng của Hứa Giai Ninh nhất thời vô cùng phức tạp, trầm mặc một hồi, cô nói: “Thầy Quý, em hiểu, cũng biết thầy là muốn chịu trách nhiệm, sợ em gánh lấy nguy hiểm. Nhưng thứ quyết định em có đáp ứng thầy hay không từ trước đến nay đều không phải là một tờ giấy kết quả đó…”

Cô nói, sợ Quý Minh Viễn không tin cô liền ngẩng đầu lên, vô cùng chân thành nhìn vào mắt anh.

Quý Minh Viễn có chút cảm động, anh cười nhẹ, nói: “Vậy là cái gì? Em có thể nói cho tôi biết được không?”

Hứa Giai Ninh lại im lặng một lúc, cuối cùng tựa như lấy hết can đảm, cô hỏi Quý Minh Viễn: “Thầy Quý, tối nay thầy… Bị thứ gì kích thích sao?” Nếu không sao anh lại đột nhiên nói với cô những lời này?

Đúng vậy, đến bây giờ, cô đã không còn cảm thấy bất ngờ khi Quý Minh Viễn tỏ tình với mình nữa. Chuyện anh thích cô, cô đã biết rất rõ. Chỉ là mới qua vài ngày, anh mới vừa bình tĩnh đề nghị đợi đến khi kiểm tra sức khoẻ xong cho cô đưa ra quyết định, sao hiện tại lại đột ngột dời lịch trình lên trước rồi? Trừ phi, là vì chuyện tối nay đã kích thích anh, khiến anh cảm thấy muốn bảo vệ cô, yêu thương che chở cô gì đó?

Hứa Giai Ninh biết bản thân nghĩ như vậy là có chút tự mình đa tình, nhưng ngoài điều đó ra, cô không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác!


Hứa Giai Ninh đỏ mặt dè dặt cẩn thận nhìn Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn đương nhiên biết Hứa Giai Ninh đang nghĩ gì, nhất thời anh có chút buồn cười, lại có chút bất lực.

“Có phải em cho rằng, tôi vẫn luôn có thể duy trì sự bình tĩnh không?” Anh bình tĩnh hỏi, quả nhiên liền thấy Hứa Giai Ninh lộ ra vẻ mặt có phần bất ngờ, tựa hồ muốn hỏi: Lẽ nào không phải sao?

Dĩ nhiên không phải! “Không phải tôi đã từng nói với em rồi sao, tôi không phải là một người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Nếu đã không phải là một người có kinh nghiệm thì sao có thể luôn giữ bình tĩnh được chứ?” Quý Minh Viễn nói: “Thật ra đôi lúc tôi sẽ cảm thấy rất hỗn loạn, đặc biệt là khi em có biểu hiện khác với ngày thường, tôi sẽ bị em dẫn dắt đi. Tôi cũng từng nói, em đừng thần thánh hoá tôi, vì tôi chỉ là một người bình thường, sẽ có thất tình lục dục, sẽ có những lo lắng bất an. Đặc biệt là trong tình yêu, một lĩnh vực mà tôi không thành thạo.”

“Tôi không thể chấp nhận được sự hỗn loạn thê thảm của mình, tôi đã từng nghĩ đến việc làm thế nào để thoát ra khỏi hiện trạng này, câu trả lời cuối cùng, chính là ở bên em.”

Đôi mắt khoá chặt lấy Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn nói ra ba chữ đó một cách chắc chắn, ngừng một chút, anh lại hỏi: “Cho nên Giai Ninh, em sẽ đáp ứng tôi chứ?”

Hứa Giai Ninh lại im lặng một hồi lâu, dù cho câu trả lời đã dừng lại bên miệng.

“Thầy Quý, ở bên em có thực sự khiến thầy vui vẻ không?” Cô nhẹ giọng hỏi, ngữ khí có chút không chắc chắn.

“Tôi nghĩ là sẽ.” Quý Minh Viễn nhẹ nhàng nói: “Những ngày qua, chỉ cần chúng ta tiếp xúc với nhau, tôi đều sẽ cảm thấy rất tốt, sự tốt đẹp trước giờ chưa từng có.”

Vành mắt Hứa Giai Ninh trong phút chốc trở nên nóng rực.

“Thầy Quý, không phải em không đáp ứng thầy, cũng không phải là muốn đùa giỡn chơi trò mập mờ với thầy, chỉ là em không chắc, không chắc mình có thể mang lại sự vui vẻ hạnh phúc cho thầy hay không.” Hứa Giai Ninh khàn giọng nói: “Em đã từng nói, em vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói với thầy, những chuyện đó có thể sẽ khiến thầy tức giận, thậm chí có thể sẽ khiến thầy thất vọng về em, em…”

“Tôi biết.” Quý Minh Viễn ngắt lời cô: “Nhưng suy cho cùng thì chúng ta đang sống trong thực tế chứ không phải trong truyện cổ tích, không thể chỉ hi vọng sau một kết thúc tốt đẹp sẽ luôn là sự vui vẻ hạnh phúc chờ đợi chúng ta. Hai người ở bên nhau, đón nhận hạnh phúc tất nhiên quan trọng, nhưng sự chuẩn bị để cùng nhau đối mặt với khó khăn cũng quan trọng không kém.”

“Giai Ninh, điều tôi muốn nói với em là, tôi đã làm được nó rồi.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh đột nhiên rất muốn khóc, cô muốn trút bỏ hết mọi cảm xúc kìm nén trong lòng ra. Nhưng mà vào thời khắc này, cô đã nhịn xuống, cô đối mặt với Quý Minh Viễn, nở một nụ cười không thể rạng rỡ xinh đẹp hơn.

“Được, em đáp ứng thầy.” Hứa Giai Ninh nói.

Mặc dù không bất ngờ với kết quả này, nhưng khi hạnh phúc ập đến, Quý Minh Viễn vẫn sững sờ trong giây lát. Có điều Hứa Giai Ninh đã chủ động tiến lại gần, đưa tay lên ôm lấy anh. Xúc cảm ấm áp và nhịp tim đang đập không ngừng đó chân thật như vậy, Quý Minh Viễn hồi thần lại, cũng ôm chặt lấy cô.

*

Ôm nhau một lúc, hai người bình tĩnh trở lại, quay về chủ đề ban đầu.

“Thầy Quý, em thực sự không sao cả, hay là tối nay về khách sạn nhé?” Hứa Giai Ninh nói.

Quý Minh Viễn nhìn người vừa đồng ý làm bạn gái của mình, suy nghĩ vài giây, anh nói: “Không được.”

Hứa Giai Ninh: “…” Được rồi, làm bạn gái cũng không có đặc quyền gì cả.

*

Một đêm này, Hứa Giai Ninh ở trong bệnh viện ngủ rất ngon. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Quý Minh Viễn nói với cô Tào Bân đã bị bắt vào hai giờ đêm qua.

Nghe được tin này, Hứa Giai Ninh phút chốc liền xuất thần, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Cô nhìn Quý Minh Viễn cười nhẹ. Cô xuất thần không phải vì cảm thấy đáng tiếc cho Tào Bân mà chỉ thổn thức vì trên thế giới này lại có một người sống thất bại như vậy. Nhất là tất cả những điều này đều do chính anh ta gây ra. Từ nay về sau, dù anh ta tốt hay xấu đều không liên quan gì đến cô nữa rồi. Tất nhiên, trước đây cũng không có chút quan hệ gì.


Vì sự việc nhỏ ngoài ý muốn này, hai người không thể không trì hoãn thời gian về Lâm Thành. Một mặt là để Hứa Giai Ninh hồi phục sức khoẻ, mặt khác là để hợp tác với cảnh sát lập biên bản điều tra.

Thời gian ghi chép được sắp xếp vào ngày thứ ba sau khi sự việc xảy ra, thời gian diễn ra chưa đầy một tiếng. Sau khi kết thúc, cảnh quan Tề đã đích thân tiễn cô ra ngoài, không quên biểu dương cô vì những đóng góp của cô trong việc bắt giữ Tào Bân. Thành thật mà nói, Hứa Giai Ninh rất xấu hổ, cô cảm thấy mình chẳng làm được gì ngoài việc gây thêm rắc rối, không ngờ đến cuối cùng còn nhận được một màn khen ngợi.

“Không thể nói như thế được.” Cảnh quan Tề cười an ủi cô: “Nếu không có cuộc gọi đó của cô, chúng tôi đã không thể khoá chặt anh ta một cách chuẩn xác như vậy. Trong quá trình bắt giữ sau đó, cũng là cô chỉ ra phương hướng cho chúng tôi, tất cả những việc này đều rất quan trọng. Vốn dĩ tôi còn muốn mời cô một bữa để bày tỏ tình cảm, nhưng quả thực không có thời gian. May mà thầy giáo của cô đã nói sẽ thay chúng tôi thưởng cho cô.” Ông ấy mỉm cười ra hiệu một chút với Quý Minh Viễn.

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh lén lút liếc nhìn Quý Minh Viễn, thấy anh cười không nói gì, cô lại lén lút rời ánh mắt đi chỗ khác.

Nói chuyện thêm một lúc, hai người liền tạm biệt cảnh quan Tề rồi rời khỏi phân cục. Mấy ngày nay Vũ Thành thay đổi nhiệt độ liên tục, bắt đầu đổ mưa. Để đề phòng mưa ướt, Quý Minh Viễn đã gọi xe trước, hai người vừa ra khỏi phân cục đã lên xe luôn.

“Thầy Quý, nghe nói tối hôm đó các thầy đã lật hơn nửa Vũ Thành để tìm em?”

Đây là những điều cảnh quan Tề vừa nói với cô, sau khi lên xe, Hứa Giai Ninh đã làm công tác chuẩn bị rất lâu mới có dũng khí để hỏi ra.

“Không thì thế nào chứ, dù sao cũng phải tìm được em, rắc rối phiền phức chút cũng chẳng sao.”

Quý Minh Viễn nói với dáng vẻ rất không quan tâm, nhưng trong lòng Hứa Giai Ninh lại rất cảm động. Cho dù có cần thiết hay không thì cô cũng đã rất cảm động.

“Khi nào chúng ta trở về Lâm Thành vậy ạ?” Hứa Giai Ninh lại hỏi.

“Em đã bình phục hẳn chưa?” Quý Minh Viễn nhìn cô, hỏi ngược lại.

“Tốt rồi, một chút vấn đề cũng không còn đâu.” Như sợ anh không tin, khi nói Hứa Giai Ninh còn dùng sức gật đầu thật mạnh.

Quý Minh Viễn bật cười: “Ngốc.” Ngừng một chút: “Vậy thì hai ngày này đi, anh sẽ đặt vé sớm nhất có thể.”

“Vâng.”

Lúc này mưa ngoài cửa sổ trở nên lớn hơn. Hứa Giai Ninh không khỏi nhìn ngắm màn mưa của thành phố qua cửa sổ. Quý Minh Viễn ở bên cạnh đợi một lúc, không đợi được cô hỏi, trong lòng anh khó tránh khỏi cảm giác không kiên nhẫn. Những lời cảnh quan Tề vừa nói cô để đi đâu rồi, đã nói anh sẽ thưởng cho cô thay ông ấy, cô vậy mà lại không tò mò chút nào sao? Trong đầu cô nghĩ gì vậy?

“Sắp tối rồi, có muốn ăn gì không?” Quả thực không nhịn được, cũng không muốn nhịn nữa, Quý Minh Viễn dứt khoát hỏi.

“Cũng bình thường, không thấy đói lắm ạ.” Hứa Giai Ninh nói: “Món bánh bao chiên ăn ở nhà hàng khách sạn tối qua khá ngon, tối nay em vẫn muốn thử nó.”

Quý Minh Viễn: “…”

“Anh nghe nói cách khách sạn không xa có một nhà hàng không tệ, em có muốn đến ăn thử không?” Quý Minh Viễn nhịn xuống hành động muốn gõ đầu cô, hỏi.

Hứa Giai Ninh vừa nghe đã muốn uyển chuyển từ chối, không muốn anh lãng phí tiền mời mình ăn tối. May mà trước khi nói, cô đã liếc nhìn Quý Minh Viễn một cái. Trong mắt người đàn ông viết đầy dòng chữ ’em thử từ chối lần nữa xem’.

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh ngừng nói vài giây, bỗng hơi hiểu ra: “Vậy thì đi thử chút?”

Giọng điệu vô cùng không chắc chắn, thậm chí còn mang theo chút miễn cưỡng. Khuôn mặt của Quý Minh Viễn lại càng tái xanh, ánh mắt anh nhìn cô thêm thâm trầm.

Học bá tiểu Hứa cảm thấy như gặp phải một đề bài khó giải chưa từng có, cô có chút xoắn xuýt: “Đáp án chính xác rốt cuộc là có phải đi hay không vậy?”

Sau khi nói xong câu này, cô liền cảm thấy có chút ủy khuất rồi. Sao đi ăn một bữa cơm thôi mà lại khó vậy chứ?


Quý Minh Viễn cũng muốn biết tại sao việc mời ai đó đi ăn lại khó đến vậy, anh không nhịn được, thưởng cho cô một cái gõ vào trán.

“Hứa Giai Ninh, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị em làm cho tức chết.”

Hứa Giai Ninh: “… Không phải anh hỏi em có muốn ăn gì không sao?” Vậy nên cô trả lời rồi nha.

“Là anh hỏi không sai, nhưng mối quan hệ hiện tại của chúng ta đã khác rồi, cho nên em nghĩ anh chỉ nói về ăn uống thôi sao bạn học tiểu Hứa?” Đó gọi là hẹn hò đấy, cô gái ngốc!

Hứa Giai Ninh nào còn không hiểu, cô sớm đã hiểu ra khi anh nói sắp bị cô làm cho tức chết rồi. Lúc này thấy dáng vẻ khổ không nói nên lời của anh cô không khỏi mỉm cười.

“Không thể hẹn hò trong nhà hàng khách sạn sao?” Cô nín cười, giả bộ rất khó hiểu hỏi.

Quý Minh Viễn: “… Thú vị nha, cô nương.” Xoa xoa trán, anh bất lực trừng mắt với cô.

Hứa Giai Ninh cười rộ lên, dưới ánh nhìn chằm chắm như hận không thể rèn sắt thành thép của anh, cô gật đầu nói: “Vâng, thế đi nhà hàng anh nói đi.”

*

Xe taxi thuận lợi chạy một đường, hai người nhanh chóng đến nhà hàng riêng mà Quý Minh Viễn nói. Thời gian không còn sớm nhưng may hôm nay mưa nên không có nhiều người ra ngoài, hai người không đợi bao lâu đã được sắp xếp chỗ ngồi.

“Mời gọi món.”

Người phục vụ đưa ipad dùng để gọi món cho Quý Minh Viễn, người đàn ông từ chối, ra hiệu anh ta đưa cho Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh đang quan sát thiết kế và bài trí nội thất của nhà hàng, thấy ipad được đưa tới, cô hơi khó hiểu nhìn Quý Minh Viễn.

“Thầy Quý?”

“Nếu đã là thưởng cho em, vậy chắc chắn phải để em gọi món rồi.”

Hứa Giai Ninh: “… Nhưng em không biết món nào ngon.”

“Cứ theo khẩu vị của em mà gọi, em gọi cái gì anh ăn cái đó.” Quý Minh Viễn vừa nói vừa đưa tách trà qua, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Hứa Giai Ninh đột nhiên có cảm giác như bị mê hoặc, cô vội vàng cầm lấy ipad, bắt đầu gọi món.

Pé Hoa Linh: Nay học cả ngày đến tối mới bắt đầu dịch được, còn ham hố muốn làm 2 chương cho mọi người nên sang ngày mới mới đăng được tội lỗi tội lỗi uhuhu:))

Vì bắt đầu ở bên nhau rồi nên mình đổi xưng hô nha mặc dù tiểu Giai Ninh vẫn gọi là thầy Quý:)))