Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 42: Hạnh Phúc Viên Mãn



Xuân hạ thu đông quay đi quay lại.

Lục Lệ Thành cố gắng để cuộc sống của mình trở nên bận rộn, sống qua ngày thật tốt.

Học tập, luận văn, thi cử.

3 năm sau.

Thời gian trôi đi thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới lúc Lục Lệ Thành tốt nghiệp.

Gần đến hạ chí.

Ánh nắng chói chang từ bầu trời xanh thăm thẳm dội xuống chiếu rọi cả thành phố S. Bóng cấy ngô đồng che kín cả bầu trời thành phố.

Đổ xuống con đường rợp bóng cấy là vô vàn vệt nắng với muôn hình muôn dạng tựa như cơn mưa cánh hoa anh đào tháng ba được chạm khắc óng ánh. Hơi ấm áp của không khí hòa quyện cùng mùi bụi bặm và mồ hôi in dấu trên những thân cấy. Mấy chú bồ câu trắng đang bay là là lượn vòng quanh những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng rồi phát ra những tiếng kêu gù gù gù não nùng.

Mùa hè như càng kéo dài vô tận.

Không có gió, thậm chí còn chẳng một gợn mây.

Buổi lễ tốt nghiệp tổ chức ở hội trường lớn của trường Đại Học S.

Vì chưa đến giờ bắt đầu buổi lễ trao bằng nên đại đa số mọi người tụ tập ở sân trường chụp ảnh.

Các bạn nam ngồi xổm dưới đất vô tư vừa hút thuốc vừa cười toe toét và bông đùa với một nhóm bạn nữ. Tiếng cười vang trong không trung truyền đến chân trời xa xôi.

Các bạn nữ mồm năm miệng mười nói về những đề tài muôn thủa như: làm đẹp, giảm béo, một bạn nam nào đó, một minh tinh nào đó.

Thẩm Nhược Giai cũng tới dự lễ tốt nghiệp của Lục Lệ Thành. Hai người chụo với nhau vài tấm hình kỉ niệm, sau đó rời khỏi trường. Lục Lệ Thành đã từ chối bữa tiệc tốt nghiệp với mọi người.

Cậu muốn tới một nơi với Thẩm Nhược Giai.

Ngoài phía xa xa kia là biển, mặt biển phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ. Phía gần bờ là bãi cát vàng mịn óng ả, cũng phản chiếu cái hoàng hôn của buổi chiều tà.

Thẩm Nhược Giai bất động nhìn mặt trời lặn, để mặc gió biển thổ tung mái tóc của cô, tung bay vạt áo của cô.



" Chị có nhớ lời hứa đã nói với em 3 năm trước không?" Lục Lệ Thành từ từ lại gần từ phía đằng sau, nhẹ nhàng nói.

" Tất nhiên rồi, chị đã nói sau khi em tốt nghiệp thì sẽ cho em một ước nguyện. Vậy em muốn gì?"

Lục Lệ Thành tới trước mặt cô, dùng một mảnh vải đen bịt kín mắt Thẩm Nhược Giai, sau đó thì thì thầm bên tai cô: " Trước hết chị phải bịt mắt lại đã, em đưa chị tới một nơi!"

" Gì vậy, tính mang bất ngờ gì cho chị đây?"

" Đi theo em!"

Cứ như vậy, Lục Lệ Thành nắm tay Thẩm Nhược Giai, hai người đi song song dọc bờ biển.

Sóng đánh vào bờ đá, dâng lên cao rồi lại trút xuống, như giang rộng vòng tay đón người con đi xa trở về, đón linh hồn tinh khiết cao cả. Ánh chiều tà xán lạn ở đường chân trời, khiến mặt biển trở thành một thánh điện huy hoàng.

Thẩm Nhược Giai bước thấp bước cao đi trên bãi biển, mắt cô bị một chiếc khăn đen bịt kín, chỉ thấy một màu đen sì.

“Em muốn cho chị xem gì vậy?” Cô hỏi.

Lục Lệ Thành cuối cùng cũng tháo chiếc khăn đen che mắt cô: " Khi nào em bảo chị mở mắt thì chị mở mắt ra nha… Năm, bốn, ba, hai, một... mở mắt đi!".

Thẩm Nhược Giai mở to mắt, bỗng có một ngôi sao băng vút qua bầu trời, sau đó bùng nổ, những ánh sao lấp lánh rơi xuống, sáng bừng cả một khoảng trời! Một tiếng "Đoàng!" rất gọn nổ tan và loạt pháo hoa bav vút lên chói sáng bầu trời.

“Đẹp quá!”

Ngay sau đó, lại một loạt chùm sáng từ mặt biển bay vút lên, tạo thành hình một trái tim trên nền trời, hòa quyện với gió mây…

Trên mặt biển yên tĩnh, những tia sáng màu tím bồng bềnh trên mặt nước…

Những sắc màu bung nở rực rỡ, huy hòang.

Lục Lệ Thành bỏ súng bắn pháo hoa xuống, một đường lửa chạy dài trên mặt cát tạo thành hình trái tim xung quanh hai người.

Cô cảm động vô cùng, khi nhìn Lục Lệ Thành, cậu đang quỳ xuống, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn kim cương" “Đồng ý lấy em nhé!”

" Vậy ước nguyện của em là muốn chị đồng ý gả cho em? "



Lục Lệ Thành gật đầu: " Uớc nguyện cả đời của em là ở bên cạnh chị, chăm sóc, yêu thương, bảo vệ chị, cùng nhau đi hết chặng đường của cuộc đời. "

Thẩm Nhược Giai nhìn cậu: " Hiếm mới có một ước nguyện, thật sự em ước điều này?"

Lục Lệ Thành hơi khẩn trương: " Chị đã nói chị sẽ thành toàn với mọi ước nguyện của em, hiện tại chị có đồng ý gả cho em không? Em chỉ có duy nhất một ước nguyện này thôi!"

Thẩm Nhược Giai tiến đến, giơ bàn tay ra: " Đeo cho chị đi!"

Lục Lệ Thành cười còn rạng rỡ hơn cả pháo hoa, cậu mong chóng lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, nói: “ Từ nay Thẩm Nhược Giai chị chính là vợ của em, không cho phép chị hối hận quay đầu!”

" Chị cũng không thể hối hận! Bởi vì nếu không đồng ý gả cho em, thì chị sẽ phải nuôi cái thai này một mình đó! "

Lục Lệ Thành ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn cô: " Có thai… chị…?"

" Đúng vậy a! Chị đã có thai được một tháng rồi." Thẩm Nhược Giai nghịch ngợm nháy mắt với cậu một cái.

Lục Lệ Thành hạnh phúc vô ngần, rạng rỡ ôm chặt lấy Thẩm Nhược Giai, cậu muốn gây bất ngờ cho cô, nào ngờ, người bị bất ngờ ngược lại là cậu.

" Em yêu chị, Giai Giai!"

" Chị cũng yêu em!"

Những làn sóng nhẹ vỗ bờ, tạo nên những âm thanh đều, nhịp nhàng như không bao giờ dứt.

Ngoài khơi xa, những ánh đèn trên thuyền câu chiếu xuống mặt nước làm cho biển càng lung linh, huyền ảo.

Trăng càng lên cao, biển càng đẹp.

Trên bầu trời đêm, một bông hoa bách hợp màu vàng kim vừa được phóng lên, rực rỡ vô cùng.

Không gian tràn một màu vàng thơ mộng.

Trên bãi biển, những cánh hoa dập dềnh trên ngọn sóng, phảng phất như đang đuổi theo bóng hai người ôm nhau trải dài dưới ánh trăng…

-HOÀN-