Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 72



Vì không bị thương nặng cho nên Tô Uyển Ân chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày liền được xuất viện.

Đứng trước cửa chính bệnh viện, Tô Uyển Ân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tuyết rơi trắng xoá, khẽ thở dài trong lòng, cũng đã tới lúc cô nên đối diện với mọi thứ!

Hít thở sâu, Tô Uyển Ân bắt taxi quay về biệt thự Tô gia, sự xuất hiện của cô khiến ông bà Tô có chút kinh ngạc, ánh mắt theo bản năng kiếm tìm, rồi lại ngờ vực quay sang nhìn nhau.

“Con rể Lạc đâu?” Tô Trí Quang mi tâm nhíu chặt, âm trầm hỏi.

“Anh ấy…”

Trong khi Tô Uyển Ân còn chưa biết mở lời ra làm sao thì Tô Trí Quang liền kéo con gái lại ngồi xuống bên ghế sô pha. “Không tới cũng tốt! Đúng lúc ba đang có chuyện muốn nói với con đây!”

Đôi mắt Tô Uyển Ân chợt loé lên một tia sáng, trong lòng âu lo trồi lên dự cảm xấu, thần sắc cô càng lúc càng tệ đi, tựa hồ như có thứ gì đó đâm chọc trong tim.

“Con gái à… Tô Thế gần đây đang triển khai một dự án mới, con có thể nói khéo với chồng con đầu tư vào không?” Tô Trí Quang lưỡng lự một thoáng, rồi cũng mở lời, thật ra Tô Uyển Ân cũng sớm đoán được ý đồ của ba, từ đầu đến cuối, đối với ông ấy cuộc hôn nhân của con gái chỉ là mối giao dịch thương mại, mà cô cũng chỉ là con cờ trong tay ba, hiển nhiên ông chẳng quan tâm gì tới cuộc sống của cô ở Lạc gia, hễ gặp mặt liền hỏi về tiền đầu tư.

Rốt cuộc ông sinh cô ra làm cái gì?

Là công cụ kêu gọi đầu tư?

Hay là con cờ kinh doanh của ông?

Khoé mắt hoe đỏ, Tô Uyển Ân ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt trắng bệch như tờ, trong đáy mắt cô ẩn duật chút âm trầm và đau đáu, cô nhìn thẳng vào mắt ba mẹ mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba mẹ, con đã ly hôn rồi.”

Lời của cô như sét đánh giữa trời quang, khiến ông bà Tô chết lặng, chừng vài giây sau, Tô Trí Quang mới lắp bắp được nên lời. “Cái… cái gì mà ly hôn? Con không muốn giúp ba cũng không nên nói năng sằng bậy thế chứ!”

Bà Tô cũng không kìm lòng được, nhẹ nắm lấy tay con gái, run rẩy cất lời. “Ân Nhi… Ly hôn không phải chuyện đùa đâu! Khó khăn lắm con mới được gả vào nhà họ Lạc, sao… có thể ly hôn dễ dàng như thế? Cho dù chồng con có ngoại tình hay gì đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, con đừng bồng bột ha…Bình tĩnh một chút!”

Tô Uyển Ân cười khổ trong lòng, lồng ngực trái truyền tới cơn đau mãnh liệt. Đó là thái độ mà ba mẹ ruột dành cho cô sao?

Họ hoàn toàn không hỏi thăm tới lý do ly hôn, mà chỉ một mực lo sợ mất đi mối làm ăn lớn, lại càng sợ cô đánh mất đi thanh danh Tô gia.

Cái gì mà bồng bồng bột? Cái gì mà giữ bình tĩnh?

Chẳng phải chung quy lại vẫn là muốn khuyên cô đừng ly hôn sao?

“Con đã hoàn tất xong thủ tục ly hôn rồi…” Tô Uyển Ân hạ mi mắt, giọng nói nhàn nhạt, không một gợn sóng.

“Sao cơ? Tô Uyển Ân… chuyện lớn như thế mà mày lại tự mình quyết định à? Thế còn quay về đây làm cái gì? Không đi luôn đi…” Tô Trí Quang tức quá hoá giận, buông ra mấy lời cay đắng, xát muối thêm vào vết thương lòng của Tô Uyển Ân.

“Trong mắt ba mẹ, đứa con gái như con quan trọng hay tiền bạc quan trọng.” Không thể giữ nổi sự bình tĩnh, Tô Uyển Ân hừng hực đứng dậy, trừng mắt lớn, gằn giọng nói to.

Từ bé tới lớn, Tô Uyển Ân vẫn luôn bị xem như là người thừa trong nhà, hiển nhiên luôn có thân phận thấp kém, ít được quan tâm. Vào cái ngày Lạc Hạo Đình tới xin cưới, họ niềm nở gật đầu ngay, lúc ấy cô còn lầm tưởng là ba mẹ thật lòng chúc phúc, nhưng điều mà cô không ngờ tới nhất, là họ lại âm thầm kí kết hợp đồng thương mại, biến cuộc hôn nhân của cô trở thành con cờ trong kinh doanh. Nếu không phải Lạc Hạo Đình nói cho cô biết, thì họ còn định giấu cô tới bao giờ?

Giờ đây, khi biết tin cô ly hôn, điều đầu tiên mà họ quan tâm tới không phải là cảm xúc của cô, mà là mặt mũi của Tô gia, vốn đầu tư vào dự án mới.

Thở dài một cái, Tô Uyển Ân chăm chăm nhìn lên, đáy mắt vô cùng kiên định, giống như đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đương đầu với bão tố phong ba. “Nếu như ba mẹ sợ con làm mất mặt Tô gia thì không cần phải lo đâu! Con sẽ không về nhà, cuộc sống của con sau này ba mẹ cũng không cần phải bận tâm thêm nữa.”

“Mày cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi sao? Một người không tài năng, không kiến thức, không thông minh như mày ra khỏi nhà họ Lạc có thể làm được gì? Đánh đàn kiếm cơm sao? Sướng không biết hưởng, cứ thích khác người.” Những nếp nhăn trên gương mặt Tô Trí Quang chụm lại thành một nhúm, sắc mặt trở nên quỷ dị, lời nói bị cơn giận thống trị không thể kiểm soát.

“Lão Tô, ông nói gì thế? Hơi quá rồi đó!” Bà Tô hốt hoảng lay lay tà áo chồng, hạ nhỏ giọng khuyên can.

Sâu tận cõi lòng Tô Uyển Ân loé lên tia khổ sở, còn ai bi thảm hơn cô nữa đâu chứ!

“Con đúng là không có gì nổi trội nhưng vẫn dư sức để nuôi chính bản thân mình. Không tới mức ăn bám, hay cần người khác chăm nuôi.”

Tô Uyển Ân cố dùng chút bình tĩnh còn sót lại cuối cùng để đối đáp, trái tim cô như bị ai đó bóp nát, khiến máu ngưng tụ thành một cục, làm cho thân thể cô không thể hô hấp.

“Ban đầu là mày đồng ý cưới Lạc Hạo Đình, không ai ép buộc mày cả. Giờ mày nói ly hôn là ly hôn, còn phép tắc gì nữa.”

Đúng! Là cô tự nguyện kết hôn, từ đầu là do cô mù loà mà sa chân vào người đàn ông thâm độc. Chẳng phải giờ đây cô đang tự mình sửa sai hay sao?

Mặc dù rất muốn kể lể cho ba mẹ nghe cuộc sống khốn cùng ở Lạc gia, nhưng cô lại không thể nào mở miệng được. Nói rồi có ích gì, họ sẽ đồng cảm với cô sao?

Không cần thiết, cô không cần lòng thương hại.

Nếu như họ thật sự thương yêu cô, thì đã tự mình hỏi lý do rồi…

Bầu không khí căng như dây đàn đột nhiên chùn xuống, Tô Ý Lan gấp gáp chạy từ ngoài vào.

“Chị mới ở bệnh viện về đang rất mệt, ba mẹ hãy để chị lên phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Hai ông bà Tô ngạc nhiên nhìn nhau, bà Tô hốt hoảng bước tới: “Ân Nhi, con có bị sao không?”

Tô Uyển Ân thẫn người, không nói không cười, cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì khác. Cô thật sự không dám chắc là ba mẹ đang quan tâm mình?
“Chị không sao rồi, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi.” Tô Ý Lan đỡ lấy Tô Uyển Ân. “Em đưa chị lên phòng.”

Hai chân Tô Uyển Ân như trụ cột bê tông, một mili cũng không chịu xê dịch, một giây sau, cô liền ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn ba mẹ, nấc trong nghẹn ngào. “Thời gian tới con sẽ ra ngoài sống, không cần mọi người quan tâm đâu!”

Vơ lấy túi xách nằm trên ghế sô pha, Tô Uyển Ân xoay lưng rời đi, ánh mắt ướt nhoè nhìn thẳng về phía trước, trái tim thình thịch đầy tổn thương, vết thương cũ âm ỉ, vết thương mới đè nặng lên trên, khiến toàn thân cô âm lãnh.